Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 260 : Từ trên trời giáng xuống

Hai tay Hạ Nhược Vũ nắm chặt thắt lưng, bởi vì dùng sức quá mức mà có hơi trắng bệch, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía người phụ nữ xa lạ kia, vừa hay nhìn thấy ánh mắt thắng lợi của cô ta, trong lòng chấn động, là cô ta, nhất định là cô ta cho người phá Váy cô. Cơn tức giận từ đáy lòng nổi lên, không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một tay buông váy ra, bước hai bước tới trước mặt người phụ nữ xa lạ kia, vung tay lên tát xuống. Bốp một tiếng, khiến cho tất cả mọi người, mọi âm thanh chụp ảnh đều lập tức yên tĩnh trở lại. Người phụ nữ xa lạ che lấy một bên má bỏng rát, không thể tin nhìn Hạ Nhược Vũ: “Cô, cô dám đánh tôi?” Sắc mặt Hạ Nhược Vũ lạnh lẽo, nhanh chóng nói: “Phiền chú báo cảnh sát, bắt hết đám người này đến đồn cảnh sát cho tôi, tôi thật muốn xem xem kẻ nào không có mắt làm hỏng váy của tôi.” Chú bảo vệ đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hiểu được ý của cô, đây là có người cố ý hành động, ông cũng cảm thấy kỳ quái, lúc này tinh thân trượng nghĩa bắt đầu nhộn nhạo. Được lắm, có người dám đục nước béo cò: “Tôi đi ngay, các anh em, nhớ kỹ khuôn mắt những người này cho tôi, không được để cho ai chạy mất” Chú bảo vệ đây lại vừa hay chính là đội trưởng đội bảo vệ trong bệnh viện, gặp không ít cảnh tượng nhốn nháo như vậy, nên vẫn có thể xử lý điêu luyện. “Vâng, đại ca, chúng em biết rồi, chắc chắn sẽ không cho ai chạy cả.” Những tên bảo vệ khác cũng nhanh chóng vây quanh. Người phụ nữ xa lạ giật mình, không ngờ Hạ Nhược Vũ lại có một chiêu như vậy, sắc mặt thay đổi, sau đó giận dữ mắng mỏ: “Hạ Nhược Vũ, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi, đây là cô đang phạm pháp rồi” “Trong lòng không chột dạ thì cô sợ cái gì?” Hạ Nhược Vũ cười mỉa mai. Không được, tuyệt đối không thể để cho Hạ Nhược Vũ giữ người lại, người phụ nữ xa lạ nhanh chóng suy nghĩ, sau đó giả bộ giận dữ reo lên: “Ai mà không biết sau lưng cô là ai, chúng ta ở lại chẳng phải chết sớm sao, các bạn phóng viên, lần này tôi nghĩ không chu đáo, phiền mọi người nhanh chóng tản đi” “Nếu không đắc tội với nhà họ Mạc thì sẽ liên lụy đến mọi người.” Một chiêu lấy lùi làm tiến, đám người lúc đầu đã sớm bỏ cuộc nghe người phụ nữ xa lạ đó nói thì điên cuồng kích động không thôi. “Khẩu khí của cô Hạ cũng lớn thật, trước mặt nhiều người bên truyền thông chúng tôi như vậy không hề kiêng dè, đúng là có chuyện gì với cậu cả nhà họ Mạc mà không thể để cho ai biết sao?” “Đúng vậy, Nhật Hạ còn chưa ra thị trường, mà lại ngang ngược đến vậy” “Nếu ai hợp tác cùng Nhật Hạ chắc phải cẩn thận tự bảo toàn tính mạng cho bản thân mình” “Cô Hạ, bây giờ tin đồn này rất phổ biến, cô lấy đâu ra tự tin cảm thấy có thể đưa tất cả chúng tôi đến đồn cảnh sát?” Nhật Hạ ở thành phố Đà Nẵng cũng coi là khá, nhưng quy mô công ty không phải quá lớn, trong đây rất nhiều paparazzi có chống lưng còn có thực lực cao hơn nhà họ Hạ. Cho nên bọn họ mới dám khiêu chiến trực diện với cô như vậy. Sắc mặt của Hạ Nhược Vũ càng thêm khó coi, váy cô còn bị xẻ một đường lớn, cứ giằng co thế này, cuối cùng vẫn chỉ có cô chịu thiệt, cho dù việc này giải quyết thế nào, tội danh “quyến rũ bạn trai của người khác” vẫn đổ lên đầu cô không tẩy được. Nhìn bộ dạng đắc ý của người phụ nữ xa lạ kia, đáy lòng cô lập tức nhen nhóm một ngọn lửa vô danh, ba cô còn đang nằm trên giường bệnh, cô tuyệt đối không thể để cho bọn họ hủy hoại danh tiếng của công ty mà ba cô đã bỏ tâm huyết lập lên được. Cô đang chuẩn bị nói thì người phụ nữ xa lạ lại nháy mắt với trợ thủ của mình. Trợ thủ nhanh chóng đẩy một tên phóng viên chụp hình, tên này đang tập trung hoàn toàn lực chú ý vào Hạ Nhược Vũ nên không phát hiện ra có ai đẩy mình, mà vừa hay lại cách Hạ Nhược Vũ khá gần. Chỉ nghe “ôi” một tiếng, chiếc máy ảnh đắt đỏ của anh ta rơi xuống đất, vỡ nát. Máy ảnh chính là bát kiếm cơm của đám paparazzi này, bát cơm bị người ta đập bể có nghĩa là anh ta không có cơm ăn, mà còn bị phát tiền. Người phụ nữ xa lạ thấy ánh mắt phẫn nộ của anh ta tìm kiếm kẻ đầu sỏ, thì nói: Hạ Nhược Vũ, cô làm gì vậy? Xấu hổ đến mức nào cũng không thể đẩy người ta chứ?” “Quả nhiên là cô, cô Hạ, cô thẹn quá hóa giận đẩy tôi coi như xong, nhưng làm hỏng máy ảnh của tôi rồi, cô muốn bồi thường thế nào?” Tên đó nghe người khác nhắc nhở xong thì trong lòng lập tức tin là do Hạ Nhược Vũ, trợn mắt nhìn cô nói. Những người khác đương nhiên cũng giúp anh ta nói chuyện. Nếu không có mấy người bảo vệ ngăn, microphone và máy ảnh chỉ hận không thể dội vào mặt cô. “Cô Hạ, cô lấy việc công báo thù riêng sao?” Có phải lúc Nhật Hạ hợp tác với những người khác, cũng thường xuyên chơi trò ngáng chân?” “Công ty như vậy, sau này còn ai muốn hợp tác chứ?” “Anh Từ, tôi thấy chúng ta nên báo cảnh sát đi, bây giờ người bị tổn thương chính là chúng ta.” Hạ Nhược Vũ nghe bọn họ mồm năm miệng mười thì thấy đau đầu, dù sao cô cũng chỉ có một mình, không thể nào đối phó với tất cả mọi người, với cả nghề của bọn họ chính là nói đen thành trắng, nói vô ích thành có ích. Nói thêm nữa, danh tiếng của Nhật Hạ sẽ bị hủy trong nháy mắt. Có người cố ý dùng đèn flash làm lóa mắt cô, Hạ Nhược Vũ còn muốn nắm lấy váy, che đi chỗ rạch thì đầu liền ong ong, cả người choáng váng, lung lay mấy lần suýt chút nữa thì ngã trên đất. Đột nhiên một bóng người cao lớn như thiên thần hạ phàm, kéo cô vào lòng, áo khoác rộng mang theo hơi lạnh quen thuộc, lập tức che phủ lên người cô, bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Che kín từ cổ đến chân, nhìn qua cứ như trẻ nhỏ trộm quần áo của người lớn mặc vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không dám cười, chỉ sợ hãi nhìn khí thế tỏa ra từ người đàn ông kia. Mạc Du Hải. Hạ Nhược Vũ cũng sững sờ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, sao anh lại ra đây, cô nhớ không nhầm thì hôm nay đến phiên anh trực ban mà?! “Tôi nghe nói các người muốn báo cảnh sát?” Mạc Du Hải mở miệng như cướp đi không khí của tất cả mọi người ở đây, cặp mắt như chim ưng sắc bén, đảo qua trên người bọn họ, ai bị nhìn cũng sợ hãi cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh nhanh chóng tỏa ra. Có hai người đến từ công ty có thực lực, không phục mà nhỏ giọng nói: “Nhà họ Mạc thì ngon à, bây giờ là xã hội pháp trị, rõ ràng người phụ nữ này làm vỡ máy ảnh của người ta, chẳng lẽ không nên bồi thường à?” “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Tôi không tin, nhà họ Mạc sẽ vì một Nhật Hạ bé nhỏ mà đặc tội với nhiều người bên truyền thông chúng ta như vậy.”