Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 242 : Nhân viên rất có cá tính
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút, suy nghĩ trong đầu là một chuyện,
Phượng Cửu kéo kính xuống, đôi mắt phượng dài hẹp mang theo lực sát thương, sắc bén như một con dao, khắc vào lòng người.
Sợ run vài giây, cô mới chậm nửa nhịp phản ứng: “Vì sao?”
“Tài nguyên” Phượng Cửu tìm một lý do không chính đáng.
Hạ Nhược Vũ gật đầu, không nói gì, cô là người thừa kế tương lại của công ty, đây cũng không xem là bí mật gì, trên dưới trong công ty đều không biết chuyện, cho nên Phượng Cửu nói như vậy, cô cũng không quá ngạc nhiên.
Muốn nói về tài nguyên cũng như quan hệ, trong tay cô vẫn có một ít, chỉ là gần đây lười biếng, có nhiều khách hàng cũng không có chủ động qua lại.
Cô cũng không phải cái gì cũng sai, nhưng mà biểu hiện trước mặt Mạc Du
Hải thì như một con gà con.
Nghĩ đến người đàn ông kia, Hạ
Nhược Vũ lắc lắc đầu, sao cô có thể nghĩ đến tên đàn ông phiền phức đáng ghét kia chứ, không được, cô nhất định phải chú tâm làm việc.
“Đi, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, tài nguyên của tôi cho cô tùy ý sử dụng”
“Ừm, vậy tôi ra ngoài làm việc”
Phượng Cửu liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài, ngay cả một động tác thừa cũng không có.
Hạ Nhược Vũ nhìn dáng người cao ráo khác thường của cô, không khỏi cảm thán nói: “Nếu mình có thể quyết đoán như cô ta thì tốt rồi!”
Cô có chút hâm mộ tính cách dứt khoát gọn gàng nhanh nhẹn của cô ta, nói một là một, tư thế thẳng đứng như bộ đội được huấn luyện trong quân ngũ.
Thật là lạ lùng.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, khua chiêng đánh trống tập trung vào công việc, tuy Phượng Cửu giúp cô giảm bớt rất nhiều việc, nhưng mà công ty có nhiều việc chờ cô làm, như là mở rộng kinh doanh.
Nâng cao hiệu quả và lợi ích công ty.
“Quản lý, tôi vào được không?” An
Nguyên pha cà phê xong mang vào, người đã ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ tức giận nói: “Chờ cô pha xong cà phê tôi cũng lạnh luôn rồi”
“Không lạnh, không lạnh, cà phê
ấm vừa đủ độ, hì hì” An Nguyên lấy lòng nói: “Ở đây còn có một ly sữa, cô cũng uống đi”
“Lại là ông ấy?” Hạ Nhược Vũ tràn đầy ghét bỏ, nhưng trong mắt rõ ràng lại hiện ý cười.
An Nguyên cũng cười theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc vừa nghe nói cô đến công ty, biết tôi đi pha cà phê, lập tức cho đổi thành sữa, nói là bổ sung canxi”
Hạ Nhược Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu cười: “Tỉnh lại đi, tôi biết rồi, cô đi làm việc tiếp đi;
“Ồ phải rồi, giám đốc Huyền bảo cô đợi ở phòng làm việc của cô ta” Thiếu chút nữa An Nguyên đã quên chuyện này.
Hạ Nhược Vũ cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Biết rồi”
Đợi một lát vẫn chưa nghe thấy tiếng đóng cửa, cô nghi hoặc ngước lên nhìn An Nguyên đang muốn nói lại thôi: “Sao vậy, còn có chuyện gì?”
“Quản lý, người kia, chủ quản
Phượng Cửu… An Nguyên không bao giờ nghĩ qua kiểu làm việc căng thẳng thần kinh, mệt chết lên chết xuống như thế.
Hạ Nhược Vũ lắc đầu bật cười:
“Xong hết rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, tôi đem quả bom này theo bên người, các cô an toàn rồi”
“Quản lý vất vả, vất vả rồi, tôi đi ra ngoài làm việc” An Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền vực dậy tinh thần tràn đầy năng lượng ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ xấu hổ một hồi,
Phượng Cửu ngoài tính cách lạnh lùng một chút, còn có đáng sợ như vậy sao?
Nếu An Nguyên biết Hạ Nhược Vũ nghĩ như vậy chắc ôm bụng cười lớn, đó là bởi vì Hạ Nhược Vũ còn chưa biết kiểu tham việc của Phượng Cửu, quả thật là thần cản giết thần, phật cản giết phật, qua năm ải chém sáu tướng, dám đem thành Tây Xương gặm đổ luôn.
Mọi người trong công ty không ai không bị thuyết phục.
Về phần người phụ nữ bị miêu tả thành yêu quái, Phượng Cửu đang cầm chiếc điện thoại vệ tinh nhỏ xinh, đứng
ở sân thượng với vẻ cung kính lạnh lùng báo cáo công việc:
“Đã thành công tiếp cận nhân vật mục tiêu”
“Nhớ kỹ nhiệm vụ của cô!” Giọng
Mạc Du Hải trong trẻo lạnh nhạt thản nhiên.
Phượng Cửu tuy rằng bất mãn vì chính mình bị sắp xếp đi bảo vệ cái cô gái yếu đuối kia, nhưng cậu chủ giao nhiệm vụ xuống dưới, mặc kệ là hình thức nào cũng phải phục tùng, cho dù bị bắt đi giết gà cũng không được giết vịt.
“Vâng, cậu chủ”
“Nếu có người đàn ông nào khả nghỉ tiếp cận, nhớ điều tra báo cáo rõ ràng” Tiếng trong điện thoại không hề gợn sóng.
Phượng Cửu vẫn đang hơi run rẩy một chút, người đàn ông khả nghi là chỉ người muốn theo đuổi cô Nhược
Vũ, vẫn là nhân vật nguy hiểm, phục tùng cậu chủ triệu hồi cô ta khỏi vị trí nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ để bảo vệ một người phụ nữ.
Cô ta liền hiểu được địa vị của người này trong lòng cậu chủ, cũng không dám chậm trễ: “Bao gồm cả đồng nghiệp luôn sao?”
Đối phương im lặng thật lâu, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp bình thản nói: “Phải!”
Bất kỳ giống đực nào xuất hiện tiếp cận Hạ Nhược Vũ trong vòng ba mét.
“Cô Nhược Vũ hôm nay uống một ly cà phê”
“Không được!” Thân thể còn yếu, học người ta uống cà phê gì chứ, ở góc độ nào đó, suy nghĩ của Mạc Du Hải cũng nhất trí với Hạ Minh Viễn một cách kỳ lạ: “Đổi thành sữa bột có hàm lượng canxi cao đi”
“..” Biểu cảm lạnh lùng của Phượng
Cửu thiếu chút nữa bị phá vỡ, nếu không phải nhờ tố chất tâm lý vững vàng, nghe được Mạc Du Hải nói hai chữ “sữa bột” nhất định sẽ vứt luôn điện thoại.
Khi bọn họ mạnh mẽ vang dội, cậu chủ nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, lại quan tâm đến việc nhỏ nhặt ấy.
Cô Nhược Vũ Nhược Vũ này rốt cuộc có ma lực gì hấp dẫn cậu chủ?
Cô ta càng ngày càng hiếu kỳ.
“Vâng cậu chủ!”
“Ừm, tiếp tục giám sát”
Mạc Du Hải rất không hài lòng hành vi không quan tâm đến thân thể của Hạ Nhược Vũ, quyết định trừng phạt cô. Sau khi cúp điện thoại, anh lại nhấn nút play trên máy tính bảng.
Hình ảnh rõ ràng là Hạ Nhược Vũ buổi sáng ở trên bàn nhìn về cái sandwich thơm ngon với vẻ thích thú, cô thỏa mãn híp mắt, vừa ăn vừa gật đầu, hai chân trắng nõn mềm mại đong đưa dưới bàn, càng giống một đứa trẻ ngây thơ mơ mộng.
Chỉ cần một chút đồ ăn ngon là có thể thỏa mãn.
Mạc Du Hải hạ thấp giọng xuống, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngốc nghếch”
Tỉnh Giang đứng cách đó nghe được một tiếng mà Mạc Du Hải phát ra tựa như thở dài, trên mặt gợn sóng, không hiểu sao có chút muốn khinh thường cậu chủ.
Đương nhiên anh ta không dám khinh thường thật sự, trừ khi chán sống.
Nhưng mà ai đó một tiếng đồng hồ, xem đi xem lại video giám sát hàng chục lần, làm những người đứng quan sát anh đều chịu không nổi.
Cũng không biết cậu chủ xem thế nào. Chẳng lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi?
Trong đầu anh ta không tự giác hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn giương nanh múa vuốt, tim anh ta đập nhanh hơn vài phần.
Không phải anh ta bị bệnh chứ, bằng không sao lại luôn nhớ đến người phụ nữ hùng hổ kia?
“Cậu chủ, người cậu muốn tìm đã được đưa về”
“Ừm” Mạc Du Hải đáp cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài ấn liên tục vào cái nút kia, vẻ mặt Hạ
Nhược Vũ ngốc nghếch lại hiện ra.
Khóe miệng người đàn ông vô thức cong lên, tâm trạng buồn bực sáng nay cũng tiêu tan một chút.
Đầu gỗ Tinh Giang có chút không giả bộ nổi nữa, cậu chủ thật sự trúng độc quá nặng, biểu cảm hết thuốc cứu chữa, hoặc là cậu chủ của anh ta trong lòng đều biết rõ, nhưng lại lựa chọn tiếp tục trúng độc.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương