Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 240 : Trong lòng suy nghĩ lung tung

“Cái gì, cái gì, anh đừng có dựa gần vào em như thế, em sẽ hô lên đấy” Hơi thở nóng rực của Mạc Du Hải phả lên cổ cô, lông tơ sau lưng của Hạ Nhược Vũ đều dựng thẳng, như có một luồng điện chạy dọc theo sống lưng một vòng. Cô vội vàng lùi lại mấy bước rồi kéo ra một khoảng cách an toàn với anh. Mạc Du Hải chết tiệt không có chuyện gì lại phóng điện, đây có phải là ghét bỏ cô không đủ sức chống lại sự cám dỗ hay sao? Hạ Nhược Vũ nhìn thấy vẻ giễu cợt trên mặt của Mạc Du Hải, mau chóng hiểu ra một điều cô bị anh xem thường. “Từ nay vê sau chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng có con đường riêng của mình, sau này cả hai không hề liên quan gì đến nhau” “Em không muốn điều tra rõ ràng chuyện đó hay sao. Một câu nói tùy ý của người đàn ông đã khiến cho Hạ Nhược Vũ phải nghe lời, cô không muốn sao? Tất nhiên là muốn rồi mỗi ngày nằm mơ đều đang nghĩ người đã gửi chiếc hộp đó cho cô là ai, muốn biết rốt cuộc là người nào muốn dồn cô vào chỗ chất. Nhưng anh sẽ nói cho cô biết sao? “Anh muốn thế nào?” Thật là hơi đáng tiếc khi chú chuột nhỏ cũng đã học được cách thận trọng. Hạ Nhược Vũ nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt người đàn ông, vẻ mặt bỗng trở nên sững sờ, cái quỷ gì vậy? “Đã điều tra ra được một chút manh mối.” Mạc Du Hải tự nhiên đã điều tra ra được rất nhiều, nếu như nói hết ra thì làm sao có thể câu được cô chú chuột ngốc nghếch đáng yêu này chứ. Trong lòng Hạ Nhược Vũ cuống quýt nhưng lại không muốn để anh nhìn ra, chỉ đành giải bộ bình tĩnh lên tiếng: “Anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi không cần phải tỏ ra thân bí như vậy” “Ừ, vậy thì anh không nói nữa” Trong lòng Hạ Nhược Vũ đang gào thét, sao lại có kẻ khốn nạn như vậy! Người khơi dậy sự tò mò là anh bây giờ không nói cũng là anh. Nhưng nếu ngày nào vẫn chưa tìm ra được người đó thì cô ngày đó vẫn không thể yên lòng, sự dặn dò của ba mẹ hoàn toàn chẳng là gì so với việc phải xấu hổ trước mặt của Mạc Du Hải. “Em muốn biết có được không” “Buổi tối tám giờ anh sẽ đón em ở dưới lầu” Mạc Du Hải không có nói thẳng mà để cô lựa chọn. Hạ Nhược Vũ dám từ chối sao? Đương nhiên là không dám rồi: “Thôi được rồi” Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ, mình giống như một cánh diều trong tay anh, khi anh muốn khoảng cách xa hơn một chút thì kéo dài sợi dây ra khiến cô bay càng cao. Khi anh muốn kéo cô trở lại thì luôn có cách để cô tự mình quay lại. Cô không thích cảm giác bị người khác thao túng như vậy, ngay cả khi trái tim cô vẫn chứa đựng người đàn ông đang ở trước mặt này. Lại một hồi im lặng. Để tránh khỏi sự ngượng ngùng vừa rồi, Hạ Nhược Vũ 6ố ý tìm đề tài hỏi: “Anh định xử lý như thế nào về chuyện của em gái anh vậy?” “Kệ nó” Đôi mắt của Mạc Du Hải chớp động rồi hờ hững lên tiếng. “Vậy còn Lục Khánh Huyền thì sao, liệu cô ta có hận chết em hay không?” Hạ Nhược Vũ vẫn còn tâm trạng vui vẻ khi nói đến đây. Mà không để ý tới ánh mắt của người đàn ông tràn ngập yêu chiều và dung túng, anh thản nhiên nói: “Xem ra em hiểu rất rõ bản thân mình đấy” “Ai bảo cô ta mỗi lần đều làm như em nợ cô ta hơn bảy trăm sáu mươi triệu đô vậy” Sau khi trải qua sự việc đó Lục Khánh Huyền cũng không dám tùy tiện “bị bệnh” nữa. “Cô ta không bắt nạt được em” Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi của Mạc Du Hải. Hạ Nhược Vũ còn đang phàn nàn ở đó: “Anh thì hiểu gì về cuộc chiến giữa những người phụ nữ chứ” Nói được một nửa cô bỗng nhiên cảm thấy không đúng, tại sao cô lại thảo luận với anh về chuyện này nhỉ, như thể một người phụ nữ đanh đá ghen tuông đang oán trách chồng mình về những cô gái khác xung quanh anh ấy. Tranh giành tình yêu sao? Xùy, xùy cô mới không thèm làm người thứ ba. Không đúng Lục Khánh Huyền mới là người thứ ba, cô ta bị Mạc Du Hải làm cho phát điên rồi có được không? Mạc Du Hải nhìn thấy cô lúc thì cau mày lúc thì trợn mắt khi lại phồng má, biểu cảm liên tục thay đổi vô cùng sinh động, hai tay đặt bên cạnh rất ngứa ngáy, ừ, rất muốn niết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Du Hải…” Lục Khánh Huyền theo bóng dáng của anh xuất hiện trên hành lang. Cô ta nhìn hai người họ với vẻ mặt đau lòng và buồn bã, nỗi đau trong lòng chỉ có một mình cô ta mới biết. “Sao mọi người lại đến đây thế?” Khi đối mặt với những người khác, Mạc Du hải lại lộ ra vẻ mặt lãnh đạm. Mạc Du Uyên cũng sững sờ, cô ấy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt có thể coi là dịu dàng và nụ cười chân thành phát ra từ tận đáy lòng của anh trai mình, khiến cho cô ấy cảm thấy kinh ngạc. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai sẽ vui vẻ tươi cười như những người bình thường khác, mà cho rằng cả đời này anh sẽ không thể có được nụ cười như vậy. Nhưng anh thật sự mỉm cười với người phụ nữ mà cô ấy chán ghét và hận nhất. “Anh à, chúng em đương nhiên là đến gặp anh rồi” Sau hôm bị mắng đó Mạc Du Uyên không dám công khai đi gặp Hàn Công Danh, vì vậy tiện thể kéo Lục Khánh Huyền tới đây. Không ngờ lại sẽ gặp hai người họ ở đây. “Du Hải, Nhược Vũ, hai người, hai người đứng ở đây làm gì, sao, sao không đi vào?” Chỉ có Lục Khánh Huyền mới biết nụ cười trên mặt mình gượng gạo đến mức nào. Cô ta không đợi Hạ Nhược Vũ lên tiếng, mỉm cười dịu dàng rồi chủ động nói: “Nhược Vũ cô đến thăm Hàn Công Danh phải không, thương thế của anh ta chắc hẳn không vấn đề gì nhỉ” Một câu nói tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng lại trực tiếp châm lửa giận của hai người. Mạc Du Hải còn chưa quên cô sáng sớm đến là vì ai, còn Mạc Du Uyên lại nhớ tới việc Hàn Công Danh bị thương là vì bảo vệ cho Hạ Nhược Vũ. “Đúng vậy, không biết cô Khánh Huyền là đến thăm bác sỹ Du Hải hay là tới khám bệnh vậy?” Trong lòng Hạ Nhược Vũ cười chế giêu một tiếng, không mặn không nhạt mà đáp trả. Sau đó không thèm để ý đến hai người họ mà đi thẳng vào phòng bệnh. Thật ra Kiều Duy Nam chỉ cần năm phút đã có thể kiểm tra xong, đây không phải là vì tạo điều kiện cho người anh em của mình hay sao, động tác cố ý chậm hơn rất nhiều, nhưng miệng vết thương cũng chỉ lớn bằng ngần ấy dù có kiểm tra thế nào đi chăng nữa thì rất nhanh sẽ xong. Vừa khéo Hạ Nhược Vũ bước vào: “Không có gì nghiêm trọng chú ý tĩnh dưỡng, đừng có nghĩ ngợi lung tung sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục sức khỏe” Hạ Nhược Vũ nghe xong bỗng cảm thấy ngây người, cái gì mà suy nghĩ lung tung sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương chứ? Hàn Công Danh vừa nghe thấy vậy đã hiểu rõ, đang định phản bác lại thì Kiều Duy Nam đã lên tiếng: “Hiện tại anh mất máu quá nhiều, không nên dồn máu vào một chỗ, như vậy sẽ rất phiền phức khi phải bổ sung thêm máu đấy” “Bác sỹ Duy Nam, anh…” Hàn Công Danh tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng trong mắt của Hạ Nhược Vũ thì anh ta có vẻ như thẹn quá hóa giận, con ngựa đực chết tiệt này đến nước này rồi mà vẫn còn có thể nghĩ đến những việc đê tiện như vậy. Sau đó cô lạnh lùng nói: “Hàn Công Danh nếu như anh không có việc gì thì tôi đi trước đây” Nói xong không để cho anh ta phản ứng lại trực tiếp bước qua mấy người đang định đi vào. “Đây là làm sao vậy, Hạ Nhược Vũ uống nhầm thuốc à?” Mạc Du Uyên bị biểu cảm trên mặt của cô làm cho giật mình, rồi lẩm bẩm một câu. Thấy anh trai nhìn mình bằng ánh mắt đó chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Kiều Duy Nam liếc nhìn Mạc Du Hải để tranh công, dường như muốn nói tôi rất giỏi đi khi trở về nhớ mời tôi ăn cơm đấy. Anh trực tiếp làm lơ vẻ mặt ngốc nghếch đó của anh ta rồi thản nhiên nói: “Ở đây giao cho cậu vậy” Đột nhiên liếc nhìn Hàn Công Danh người đang sắc mặt xanh mét đầy thâm ý. Ý tứ đó không cần dùng ngôn từ diễn tả, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Hai tay đặt bên hông của Hàn Công Danh siết chặt lại, anh ta thề nhất định sẽ trả lại gấp đôi nỗi nhục ngày hôm nay.