Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 231 : Không cần nữa

“Thu Phương, từ khi nào thì sở thích của cậu lên một tầng cao mới vậy?” Hạ Nhược Vũ đỏ mắt nhìn quanh và đưa ra một khẳng định chắc chắn. “Ha, không sao đâu” Cô có một ít đồ len nhưng có nhiều cái nhãn hiệu cô chưa được nhìn thấy. Trần Hạ Thu Phương không khỏi lẩm bẩm trong lòng rằng cô mới thật sự một một người làm quan cả họ được nhờ. Khoan miêu tả này không đúng khi nói về chính mình.. “Mà này, Thu Phương, cậu không phải đi làm bây giờ sao?” Hạ Nhược Vũ ngồi dậy hỏi. Ngay lập tức, Trần Hạ Thu Phương bắt đầu giả ngốc nói: “Đi làm ấy hả, đúng rồi, hôm nay nghỉ ngơi một chút.” Cô ấy đã quên mình còn phải đi làm, bây giờ đi làm là công việc phụ, ôm đùi mới là công việc chính! “Một lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện” Hạ Nhược Vũ vẫn đang nghĩ về Hàn Công Danh. “Dù sao tôi cũng không có việc gì nên sẽ đi với cậu” Trần Hạ Thu Phương phải đáp lại lời kêu gọi của ông chủ để bảo vệ an toàn cho Nhược Vũ. Hạ Nhược Vũ gật đầu xem như là đồng ý. Hai người đến cửa hàng mua một ít trái cây trước khi đi đến bệnh viện. “Không có xe thật sự rất bất tiện” Trần Hạ Thu Phương thở dài. Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy có chút bất tiện, cho nên cô trầm tư một chút: “Buổi tối chúng ta lái xe trở về đi” “Không dễ đỗ xe đâu” Chỗ bọn họ sống, đậu xe là một việc đầy may rủi. “Chúng ta sẽ chỉ thuê một cái” Hạ Nhược Vũ bối rối nói. Cô thở dài: “Chỉ có thể nói vậy.” Đối với một người không có nhà, không có xe hơi như cô ấy, cô ấy không thể nghĩ xa được. Hôm nay cô không gặp Mạc Du Uyên, nhưng ánh mắt đầy hận thù của Lý Thấm vẫn khiến cô thấy khó chịu. Trần Hạ Thu Phương liếc mắt nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, dường như cũng không bị ảnh hưởng gì, cô ấy cũng chậm rãi điều chỉnh tâm lý. “Dì ơi, Hàn Công Danh thế nào rồi am “Nó có thể thế nào chứ? Vẫn còn đang hôn mê. Nếu như nó không tỉnh lại, tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt cô kéo đi xử tử” Miệng Lý Thấm lợi hại giống như súng máy bắn ra “pằng pằng pằng” quét ngang bừa bãi: “Con trai tôi là nhà vô địch khoa học giỏi nhất quận chúng ta. Nó có tương lai tuyệt vời. Tốt hơn hết cô đừng cản trở con đường tương lai của nó” Hạ Nhược Vũ không hiểu bà ta muốn nói gì, hay bà ta sợ cô cản trở mối quan hệ của Hàn Công Danh và Mạc Du Uyên đấy chứ, cô chưa bao giờ có ý định cản trở hay làm phiền họ mà. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trên giường, yên tĩnh và mềm mại, nhất thời cô nhớ tới mình hồi đại học, lúc đó Hàn Công Danh chính là ánh mặt trời trong mắt mọi người, là tia sáng ấm áp trong lòng cô. Nhưng ai có thể nghĩ cuối cùng lại thành ra thế này? Xuất thần chỉ chốc lát, cô nhanh chóng bình ổn tâm trạng trở lại: “Tôi sẽ không cản trở anh ấy bất cứ chuyện gì, chỉ mong anh ấy có thể buông xuống những chấp niệm ở trong lòng” Nói xong,cô đi tới cạnh Trần Hạ Thu Phương đang sững sờ nói: “Đi thôi.” “Hả? Ồ, tốt” Mặc dù Trần Hạ Thu Phương thắc mắc tại sao bạn mình lại đột nhiên nói ra câu này, nhưng cô hiểu chắc hẳn là có ẩn tình gì đó. Lý Thấm nhìn hai người lần lượt rời đi, khinh thường thì thào nói: “Cái gì chấp niệm, giả bộ thanh cao như vậy làm gì, còn không phải đều giống nhau” Lúc Hạ Nhược Vũ nói câu đó, tay người đàn ông trên giường khế nắm chặt lại, gân guốc nổi lên. Cho dù anh ấy liều mình để cứu cô cũng không thể đổi lại được sự quay lại của cô sao, cô thật sự hận anh ấy như vậy? Hàn Công Danh thực sự đã tỉnh, nhưng nghe thấy giọng nói của Hạ Nhược Vũ, anh ấy quyết định tiếp tục giả vờ bất tỉnh vì muốn nghe cô nói gì, nhưng câu trả lời lại quá tàn nhãn. Theo sự rời đi của cô, vị trí của lồng ngực đã bị bỏ trống, theo thời gian, nó không ngừng nứt ra, càng ngày càng mở khiến anh đau đớn không chịu nổi. Anh ấy yêu cô rất nhiều, ngay cả khi anh ấy biết rằng anh ấy có thể sẽ mất mạng vì ngăn chặn nguy hiểm cho cô vào ngày hôm đó, nhưng anh ấy không bao giờ do dự. Chỉ cần nghĩ rằng cô sẽ chết, trái tim anh ấy thấy đau đớn. Hạ Nhược Vũ, em thật tàn nhẫn! Trong trái tim cô chỉ có Mạc Du hải mà không có anh ấy sao? Hàng mi của Hàn Công Danh run lên liên tục, trong lòng anh ấy chậm rãi xuất hiện một số thay đổi. “Hừ, ngày hôm qua tôi không biết rõ bác sĩ. Nếu không phải là người đó, tôi đã xé miệng cô rồi.” Lý Thấm vẫn đang lẩm bẩm không ngừng ở đó: “Mới chỉ đưa một số tiền nhỏ như vậy thì làm được gì. Nếu như xuất viện,cô không trả một khoản tiền bồi thường nào. Hãy đợi đấy xem tôi có giết cô không.” “Mẹ, đủ rồi đó… Hàn Công Danh muốn tiếp tục giả bộ, nhưng anh ấy không thể nghe Lý Thấm nói thêm với Hạ Nhược Vũ, anh ấy từ từ mở mắt ra, nói với giọng khàn khàn và yếu ớt. Thấy anh ấy tỉnh lại, Lý Thấm vui vẻ hỏi anh: “Con trai, con cảm thấy thế nào? Nếu con cảm thấy khó chịu, mẹ sẽ gọi bác sĩ” “Không cần đâu, con chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi” Hàn Công Danh vẫn cố gắng nói, dù sao chỗ bị thương chính là xương bả vai, nói xong anh ấy có thể cảm thấy đau ngực phổi. Đây là đang ghét bỏ bà ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của con trai, Lý Thấm vẫn dịu giọng nói: ‘Mẹ biết rồi, con nghỉ ngơi thật tốt, mẹ không nói nữa nhé.” Hàn Công Danh biết tính cách của Lý Thấm, cho dù anh ấy không thích tính cách của bà ta, anh ấy cũng không thể thay đổi tính cách của mẹ mình. “Mà này, suýt chút nữa mẹ đã quên mất, mẹ phải đi gọi lại cho Mạc Du Uyên” Lý Thấm giật mình nói: “Cô ấy nói, nếu nó biết con tỉnh lại, nó sẽ không ở đây quấy rầy con, mới vừa đi ra ngoài thôi, chắc vẫn chưa đi xa” “Mẹ, đừng đi mà…’ Hàn Công Danh nghe vậy thì lo lắng đứng dậy, mặc kệ thân thể bị thương. Lý Thấm nhìn thấy điều này, làm sao dám đi nữa, bà ta vội vàng đỡ anh ấy nằm xuống, trách móc nói: “Con trai, con làm sao vậy? Vết thương của con vẫn chưa lành mà con đã dậy rồi. Con muốn mẹ con cảm thấy đau khổ sao?” “Vì người phụ nữ đối xử với con như vậy có đáng không?” Nhìn thấy trên mặt anh mồ hôi mịn, Lý Thấm suýt nữa đã khóc. Người mẹ chấp nhận người con trai mình yêu từ nhỏ, trong lòng đang nghĩ đến người phụ nữ khác. Hàn Công Danh nhắm mắt lại không muốn nói lại sắp đứng dậy, thái độ của anh ấy cho thấy, nếu Lý Thấm đi ra ngoài, anh ấy cũng sẽ đứng dậy. Con cái khó xử với bố mẹ, người thỏa hiệp luôn là bố mẹ, Lý Thấm cũng không ngoại lệ, bởi Hàn Công Danh là cuộc sống của bà ta, là tất cả những gì bà ta có, bà ta vội vàng nói: “Thôi, mẹ hứa với con, con đừng ngồi dậy, mẹ sẽ cảm thấy tồi tệ. Con à,mẹ yêu con trai của mẹ” Trái tim Hàn Công Danh đau nhói, anh ấy không nói gì, đúng là anh đang nghĩ về cô, nhưng cô lại tập trung vào người đàn ông khác. Mạc Du Hải có được mọi thứ anh muốn mà không cần nỗ lực nhiều, kể cả phụ nữ, sự nghiệp và quyền lực. Chưa có người đàn ông nào dung túng trái tim người phụ nữ mình yêu dành cho người đàn ông khác, liệu mọi cố gắng có được đáp lại? Người đàn ông đã làm tổn thương cô khiến cô nhớ mãi. Hoặc anh ấy nên thay đổi. Sự đau khổ của Hàn Công Danh cũng đang thay đổi một cách vô thức.