Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 228 : Phong ngữ hiên

“Không có, người của chúng ta đều nhìn chằm chằm hai mươi tư giờ mỗi ngày, mỗi ca hai người thay phiên nhau” Tinh Giang có thể trả lời một cách chắc chắn. Mạc Du Hải lại không xem nhẹ như vậy: “Đi điều tra xem gân đây có hàng hóa gì nhập kho của thành phố Đà Nẵng hay không?” “Vâng thưa cậu chủ” Tinh Giang bị Mạc Du Hải nhắc nhở lập tức hiểu ra, nếu như Lục Hằng buôn bán hàng cấm biết rõ bến tàu có người thì làm sao sẽ đi qua đó nhất định tìm đường khác, chỉ cần vận chuyển đồ vật thì chắc chắn sẽ có dấu vết để lại. Vẫn là đầu óc của cậu chủ nhạy bén. Chiếc xe với các chức năng tuyệt vời chạy êm ru trên đường, những ngôi nhà bên đường giống như một cuộn băng đang tua, dần trôi qua trong mắt. Mạc Du Hải thu hồi lại tầm mắt, biểu cảm trở lại vẻ bình thản: “Tình huống của Hạ Minh Viễn ra sao rồi?” Mục đích ban đầu của anh khi tiếp cận Hạ Nhược Vũ vẫn không hề thay đổi, sau bao lâu điều tra luôn không có tiến triển gì lớn, cho thấy những người đứng phía sau có thể đã nhận ra anh đang bắt tay vào điều tra chuyện này. Ngoại trừ mấy cấp dưới ở bên người, không có người khác biết đến việc này, trừ khi có nội gián xuất hiện bên cạnh anh. Nghĩ đến đây ánh mắt của Mạc Du Hải chợt trở nên lạnh lùng. Trong thoáng chốc một luồng khí lạnh giá tràn ngập trong khoang xe chật chội, tuy Tinh Giang không rõ nguyên nhân nhưng cũng biết chắc có người lại động vào điều cấm ky của cậu chủ: “Gần đây Hạ Minh Viễn thường đi công tác ở các tỉnh khác, trong nhà chỉ có một mình Đường Hồng Xuân” Sau đó anh ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Người giao chiếc hộp đó cũng không lại xuất hiện” “Lại xuất hiện bằng cách khác” Giọng nói trầm thấp của Mạc Du Hải đã lạnh đến cực điểm. Lòng bàn tay của Tinh Giang bất giác đổ mồ hôi lạnh khi nghe thấy điều này, anh ta hiểu được cậu chủ đang nói về vụ ám sát lần này nên cẩn thận lên tiếng: “Cậu chủ là do lỗi của chúng tôi.” “Không liên quan gì đến các anh” Mạc Du Hải trâm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: “Sắp xếp Phượng Cửu đến bên cạnh cô ấy” “Vâng thưa cậu chủ” Tinh Giang sững sờ một chút rồi gật đầu đáp lại. Tạo sao lại sắp xếp Phượng Cửu đi chứ? Tính cách của người phụ nữ đó còn lạnh lùng hơn anh ta mấy phần, năng lực cũng không hề thua kém ai, vẫn luôn ở bên ngoài thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, muốn gọi cô ta quay về cũng hơi khó một chút. Nhưng cậu chủ đã ra lệnh thì phải làm. Bên kia, Lục Hằng nhìn bóng dáng đang ngồi trên ghế cũ với vẻ mặt u ám, rất khó coi: “Cậu tới thành phố Đà Nẵng khi nào vậy?” Điều ông ta quan tâm chính là người này có thể âm thầm lẻn vào thành phố Đà Nẵng, địa bàn ông ta quản lý ngay dưới mí mắt mình. “Anh Lục Hằng đừng có căng thẳng như vậy, tôi chỉ đến đây làm một chút chuyện riêng mà thôi.” Giọng nói của người đàn ông có chút đùa giỡn, tấm lưng mảnh khảnh cao gầy dựa vào chiếc ghế bành lớn, lưng hướng về phía ánh trăng, những ngón tay thon dài và tư thế bất cần của anh ta được phản chiếu trên mặt đất. Tư thế kiêu ngạo và ngông cuồng của anh ta khiến cho Lục Hằng có chút không vui, nhưng còn vướng một số chuyện nên ông ta không hoàn toàn biểu hiện ra chỉ mở miệng cảnh cáo: “Phong Ngữ Hiên cậu làm vậy không tuân thủ quy tắc” “Không phải tôi đã đến đây chào hỏi anh hay sao, Tổ chức đã phê duyệt rồi” Phong Ngữ Hiên thản nhiên nói. Lục Hằng nắm chặt lòng bàn tay: “Nửa đêm nửa hôm vào nhà tôi mà gọi là thăm hỏi à, dù bên trên có phê duyệt thì cậu cũng nên báo trước với tôi một tiếng chứ, Phong Ngữ Hiên tôi không quan tâm người chống lưng phía sau cậu là ai, nhưng đã ở thành phố Đà Nẵng này thì phải tuân thủ theo quy tắc của tôi” Anh ta không hề để ý đưa ngón út lên ngoáy lỗ tai: “Anh Lục Hằng, lời này của anh có hơi nặng rồi” Sau đó dừng lại một chút, đôi mắt khẽ nheo lại thành hình cung lưỡi liềm, trông có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng khi quan sát kỹ chắc chắn sẽ phát hiện ra vẻ u ám trên gương mặt của anh ta không thua kém gì so với Lục Hằng. “Anh Lục Hằng có phải gần đây muốn lấy hàng nhiều hơn đôi chút hay không?” “Dù vậy tôi cũng không có nộp thiếu một đồng nào lên trên cả” Lục Hằng cau chặt mày lại thản nhiên phản bác lại, Phong Ngữ Hiên thực sự không đơn giản, có thể nhìn ra anh ta không phải là hai ngày nay mới lẻn vào Đà Nẵng này, mà đã đến đây một khoảng thời gian rồi, hơn nữa còn theo dõi tung tích của ông ta. Không biết anh ta dẫn bao nhiêu người tới và định làm gì, ở lại bao lâu. Nhưng hình như không phải nhằm vào ông ta. Phong Ngữ Hiên dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Lục Hằng, dáng người thon dài hơi nghiêng về phía trước, dưới ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, lộ ra một bên mặt điển trai của anh ta. Nếu như người không quen biết sẽ chỉ cho rằng anh ta là một anh chàng rạng rỡ như ánh mặt trời. Tuy nhiên chính vì như vậy Lục Hằng mới càng kiêng kị anh ta hơn, anh ta đã từng dựa vào khuôn mặt này mà một mình tiêu diệt trùm buôn ma túy lớn nhất ở Nam Phi, khiến cho người trong tổ chức tiếp quản vị trí của người đó. Làm sao ông ta có thể yên tâm khi một người âm trâm khó đoán như vậy ở bên cạnh chứ? Phong Ngữ Hiên đứng dậy khỏi ghế rồi vươn tay vỗ vai ông ta, ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương rồi nói đầy ẩn ý: “Anh Lục Hằng, tôi chỉ tới đây để làm một chút chuyện, anh chỉ cần thả lỏng là được, nếu tổ chức có bất kỳ chỉ thị nào tôi nhận được sẽ thông báo cho anh” Cả người Lục Hằng trở nên căng chặt, ông ta có thể đảm nhận vị trí này một cách suôn sẻ, tất cả đều dựa vào mạng lưới quan hệ với cấp trên của tổ chức. Tổ chức trải khắp Đông Nam Á với mật độ dày đặc cũng khiến cho những cấp dưới như bọn họ phải suy nghĩ thấu đáo và sợ hãi. Cho đến nay không ai biết được là người nào đã thành lập nên tổ chức, nhưng đến một thời điểm nhất định nào đó sẽ luôn nhận được tin tức và chỉ dẫn. Ông ta hất vai thoát khỏi bàn tay của Phong Ngữ Hiên, vẻ mặt tối sầm: “Tôi không quan tâm cậu đang xử lý chuyện gì, nhưng nếu cản trở công việc của tôi thì đừng có trách tôi không nể mặt cậu.” Nói cách khác dù cho Phong Ngữ Hiên có giỏi đến mức nào, phép vua thì thua lệ làng, huống chi ông ta cũng gây dựng được một số mối quan hệ ở thành phố Đà Nẵng này, nếu như Phong Ngữ Hiên có gì không đúng thì ông ta có thể lập tức giết chết anh ta ở đây. “Anh Lục Hằng cứ yên tâm đi tôi trước giờ vẫn luôn tuân thủ quy tắc” Phong Ngữ Hiên cũng không để ý, rồi dừng lại một chút như có điều suy ngẫm, ghé sát rồi khẽ nói bên tai ông ta: “Nghe nói anh có một cô con gái rất xinh đẹp, chúc mừng Anh Lục Hằng nhét” “Cậu!” Trong lòng Lục Hằng giật thót, không nghĩ tới anh ta đã điều tra kỹ càng như vậy, ánh mắt chợt lóe lên rồi tương kế tựu kế nói: “Nếu cậu dám ra tay với con gái tôi thì đừng trách tôi không nể tình” “Không phải chỉ là con gái nuôi thôi sao, sao lại để ý như vậy trừ khi.. Phong Ngữ Hiên cố ý nhấn mạnh chữ “nuôi”, ánh mắt trong trẻo chợt lướt qua vẻ châm chọc. Đồ cáo giàiI Lục Hằng làm bộ không nghe hiểu giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi khuyên cậu đừng có động vào nó.” Đây đã không phải là cảnh cáo nữa, dù sao Lục Khánh Huyền cũng là con gái của ông ta, nếu như Phong Ngữ Hiên dám động tới cô ta, trong mặt của Lục Hằng hiện lên sát ý. Phong Ngữ Hiên cũng rất biết chừng mực nên đã tỏ rõ ý định đến đây của mình, cũng cho Lục Hằng biết rằng không phải anh ta chưa chuẩn bị gì hết: “Yên tâm đi chỉ cần Anh Lục Hằng tạo điều kiện thuận lợi cho tôi thì tôi cũng có thể giúp anh được suôn sẻ.” Lục Hằng cố làm bộ không hiểu ý tứ mà anh ta ám chỉ trong câu nói cuối cùng. “Được rồi anh Lục Hằng, đã muộn như vậy rồi tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây.” Phong Ngữ Hiên thong thả đi tới cửa, khi ngón tay chạm vào tay nắm cửa bỗng dừng lại một chút: “Anh Lục Hằng, thằng em này khuyên anh một câu đừng nên có những suy nghĩ không nên, à anh thấy đấy, tôi lại bắt đầu lảm nhảm rồi, đi thôi, đi thôi!” Sau đó là một tiếng đóng cửa giòn tan. Câu nói cuối cùng của Phong Ngữ Hiên có vẻ như thờ ơ, thực chất là một lời cảnh cáo đối với Lục Hằng, đừng có nghĩ rằng cánh mình đã cứng rồi nên muốn bay một mình. Lục Hằng đứng yên tại chỗ không nói gì, đôi tay ra sức siết chặt lại, sắc mặt vô cùng tăm tối.