Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 195 : Thùng giấy thứ hai

Ở trong nhà, Hạ Nhược Vũ chờ đợi cả nửa ngày cô tưởng mình sắp nhàm chán tới phát cáu luôn rồi. Sáng nay ba cô mời được mấy người giúp việc về, cuối cùng nhà hộ cũng vượt qua cuộc sống chủ nghĩa tư bản rồi…. “Cô chủ, cố có cần tôi đưa cô tới vườn hoa nhìn một chút không.” Giọng điệu trong trẻo của Nhã Vọng vang lên. Hạ Nhược Vũ nhìn qua ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, nhìn từ xa còn có thể nhìn thấy khí nóng bốc lên, nên quay đầu lại theo kiểu “điểm đạm” nói: “Nhã Vọng à….” “Vâng, cô chủ, tôi đây ạ.”Trong lúc đó ngờ nghệch nhìn qua cô. Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên cất cao giọng điệu: “Em định đầy chị ra ngoài phơi thành cá khô luôn hay gì, lát nữa phơi khô luôn trong nóc phòng à?” Đứa nhỏ này nhìn qua thì trung thực chất phác, nhưng câu từ khi nói thì có hơi ngốc quá rồi, ngày nóng như vậy mà còn muốn ra ngoài định lấy luôn mạng già này của cô sao? “Cô chủ ơi, em không có ý này.” Nhã Vọng hoảng hốt nói: “Mẹ em nói, khi bị bệnh thì nên ra ngoài phơi nắng mặt trời nhiều chút thì cơ thể mới mau khỏe lại.” So với việc đau bụng kinh còn phải uống nhiều nước sôi thì có gì khác nhau? Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ vỗ bờ vai cô ấy: “Em cũng không cần lo lắng như vậy, chị chỉ đùa một chút với em thôi nha.” “.,.” Cô chủ người cứ đùa như vậy thì có ngày hù chết em đó được không? “Giúp chị đi lấy một ly nước chanh ép tới đây.” Nói nhiều như vậy Hạ Nhược Vũ cảm thấy có hơi khát nước. Nhã Vọng gật đầu trả lời: “Em đi lấy ngay đây ạ.” Hạ Nhược Vũ uể oải tựa trên ghế, mũi chân duỗi thằng ra chậm rãi lắc lư, hiện tại nếu có một quyền sách thì tốt hơn rồi. Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa ngắn ngủi. “Nhã Vọng, mở cửa nhanh di!” Hạ Nhược Vũ kêu một tiếng nhưng không có ai trả lời, mới nhớ tới cô kêu người ta đi lấy nước ép trái cây rồi, đành phải nhận mệnh đứng lên khỏi ghế, trong miệng còn lầm bẩm: “Ai vậy, giữa trưa còn chạy tới, không phải cái tên Mạc Du Hải kia tới ăn chực nữa đấy chứ.” Bởi vì là ban ngày, lại thêm trong nhà còn có người, cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều trực tiếp đưa tay kéo mở cửa ra. Chỉ là bên ngoài trời nắng tới ngạt thở chỉ có tiếng côn trùng không ngừng kêu vang thì không có bất kỳ ai khác. Không, hoàn toàn là không có ai khác. Ánh mắt Hạ Nhược Vũ hạ thấp xuống và đúng là thùng giấy không khác gì hôm qua đang bày trước mặt cô. Ngay cả cách đóng gói hay vị trí đặt đều giống như đúc ngày hôm qua. Một trận gió nóng thổi qua, rõ ràng là thời tiết oi bức như vậy mà cô lại tự động rùng mình, thậm chí hoài nghi rằng có phải hôm qua là mình nằm mơ không, cái thùng giấy này vẫn bày ra bên ngoài chưa hề có ai động đậy tới. “Cô chủ, cô chủ, sao người lại đứng ở cửa thế, nước ép chanh chuẩn bị tốt rồi đây ạ, hiện tại cô có thể uống liền hay muốn để vào tủ lạnh ướp lạnh chút ạ.” Nhã Vọng bưng một ly nước ép chanh chạy tới, nhìn Hạ Nhược Vũ vẫn còn ngơ ngác giữ nguyên tư thế thì không khỏi hoài nghỉ hỏi: “Cô chủ, cô chủ sao vậy?” Sắc mặt Hạ Nhược Vũ xám ngắt nhìn cái thùng giấy yên tĩnh đặt ở đó, dáng vẻ con mèo nhỏ bị chặt đầu bày ra trước mắt, một giây sau, cô vịn cái tay nắm cửa bắt đầu nôn khan không ngừng. Nôn sạch tất cả những gì đã ăn buổi sáng ra. Nhã Vọng thấy cô như vậy thì xem chút bị hù chết, vội vàng để ly nước chanh xuống, đỡ cô trở về, vội vàng rót cho cô ly nước lọc, lại cầm thêm cái khăn sạch sẽ tới cho cô lau mặt. “Cô chủ, có muốn gọi bác sĩ tới không “Không cần, tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ mở miệng, dùng khăn lau mặt , cả người không có chút sức lực dựa vào ghế sô pha, vị trí ở ngực vẫn điên cuồng đập loạn, thật lâu cũng chưa có cách nào bình tĩnh lại được. “Ối, vậy, vậy thì tốt rồi, cái thùng giấy ngoài cổng có cần đem vào không ạ.” Mặc dù Nhã Vọng không biết vì sao nhưng vẫn nghe lời gật đầu. Nghe được tới ba chữ cái thùng giấy, cơ thể nho nhỏ của Hạ Nhược Vũ lại bắt đầu run rầy lên, tay bưng ly nước cũng muốn vun vầy ra, giọng nói có chút lo lắng nặng nề: “Không muốn, cứ đặt ở đó đỉ, nơi này không có việc của em nữa, em đi xuống trước đi. “Dạ được.” Nhã Vọng thấy cảm xúc của cô không đúng lắm nhưng cũng không dám hỏi lại, ngoan ngoãn lui xuống Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cô, cùng tiếng trái tim không ngừng đập loạn, Hạ Nhược Vũ vừa nghĩ tới cái thùng giấy kia chỉ cách mình có cái bức tường thì da đầu lại tê dại, giống như cái thùng giấy kia có thể xuyên từ bên ngoài vào vậy. Tay cô run lên, lấy điện thoại trong túi ra, suy nghĩ đầu tiên là muốn bấm số gọi cho Mạc Du Hải. Trong quá trình chờ đợi dài đằng đẳng nhiều lần thiếu chút nữa cô đã ném điện thoại ra ngoài. Bên trong miệng còn không ngừng lầm bẩm: “Nhanh lên đi, nghe nhanh lên, Mạc Du Hải anh nghe nhanh lên di.” Điện thoại di động vang lên lần thứ tư, cuối cùng bên kia cũng kết nối được, Hạ Nhược Vũ không đợi anh lên tiếng thì đã sốt ruột và lo sợ nói gấp: “Mạc Du Hải, anh mau trở về đi, cái kia, cái thùng giấy kia lại xuất hiện rồi!” Mạc Du Hải nghe được giọng nói hoảng loạn và run rầy của cô thì nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, anh đang trên đường về, em đừng đi ra, anh để Tinh Giang qua đó trước, cậu ta đang ở gần đó.” “Được, được, vậy anh trở về nhanh lên.” Hạ Nhược Vũ không biết giọng nói mình lộ ra một tia tín nhiệm và tin tưởng không ngờ. Trái tim Mạc Du Hải không khỏi mềm nhữn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mười phút liền tới rồi.” Cúp điện thoại, Mạc Du Hải liền gọi cho Tinh Giang đi tới đó trước, dặn dò cậu ta xử lý thùng giấy trước nhà họ Hạ, thuận tiện thăm dò thử coi xung quanh co người khả nghỉ gì không. Sau khi dặn dò xong hết thì Mạc Du Hải đem nửa tiếng chạy xe về rút thành chỉ còn mười phút . Nhìn thấy Hạ Nhược Vũ nằm co quắp trên ghế sô pha, đầu nhỏ ghì thật sâu vào gối đầu, đôi mắt linh động giờ chỉ toàn hoảng sợ giống như một con thỏ nhỏ không có cảm giác an toàn, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể hù dọa được cô. Đáy lòng không khỏi siết chặt, nhấc chân lên đi tới trực tiếp ôm người vào trong ngực, giọng nói trầm thấp thuần hậu nhẹ nhàng vang lên: “Đừng sợ, anh về rồi đây.” Đột nhiên bị người ta ôm chặt, Hạ Nhược Vũ có hơi kinh ngạc, chóp mũi ngửi được hương vị quen thuộc cả cơ thể căng cứng cũng thả lỏng ra, trông lòng càng xông lên nhiều ý sợ hãi: “Mạc Du Hải, anh có biết là ai không, tại sao muốn làm như vậy?” “Xem ra người sau lưng người đó có lai lịch không nhỏ.” Mạc Du Hải luôn cảm thấy trong chuyện này luôn rất kỳ lạ, sợ cô lại suy nghĩ lung tung nên không dám nói nhiều. Hạ Nhược Vũ có hơi lo lắng nói: “Tại sao người kia lại muốn làm như thế, cuối cùng anh ta có dụng ý gì, chẳng lẽ là muốn đe dọa em?” Nhìn chung thì đúng là người kia đạt được mục đích. Bất kể là ai cứ nhận được hai cái thùng giấy đáng sợ kia liên tục hai người thì đầu sẽ sợ hãi trong lòng. Lúc này từ ngoài cửa Tinh Giang bước vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ vài câu rồi lui trở về. Mặc dù Hạ Nhược Vũ không nghe được Tỉnh Giang nói gì nhưng nhìn thấy sắc mặt Mạc Du Hải không khỏi căng thẳng thì liền biết chuyện này sẽ khó giải quyết: “Nhìn thấy người không? Bên trong thùng giấy là thứ gì vậy, lại là thứ buồn nôn kia nữa sao?” “Không phải.” Trên mặt Mạc Du Hải khôi phục lại bình thản, nhưng không có ý tứ muốn nói gì. Hạ Nhược Vũ gấp gáp nói: “Anh nói nhanh đi chứ.”