Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 189 : Đuổi giết

Mạc Du Hải trở lại phòng ngủ, rút đi tất cả vẻ lạnh giá trên người, đôi mắt lại quan sát người con gái nằm trên giường, giờ phút này cô đang nằm nghiêng mình mà ngủ say sưa. Là ai nói trong lòng sợ hãi không ngủ được, không đến mấy phút là đang khò khò rồi. Đêm đã khuya, cũng là giờ buôn bán cao điểm của quầy rượu. Bên kia, Tiền Phong trà trộn vào trong đám người, cậu ta điên cuồng lắc lư đong đưa thân thể, tùy ý phát tiết theo tiếng âm nhạc như kim loại nặng chấn động trong quán bar. Mấy ngày này cứ ban ngày mai phục ban đêm đi ra, làm cho cậu ta cảm thấy thật phiền táo, nhưng mà không có biện pháp, Lục Hằng đang phái người đuổi giết cậu ta, không thể không nấp đi, chỉ khi nào đêm đến, cậu ta mới dám đi ra thả lỏng một chút. Trong quán rượu tràn đầy mùi cồn, mọi người với đủ loại dáng vẻ, cộng thêm ánh sáng mờ nhạt, đối với Tiền Phong mà nói, đây là hoàn cảnh tương đối an toàn. Trên trán chảy ra mồ hôi, Tiền Phong phát tiết xong, cậu ta ngồi xuống trước quầy bar, muốn một ly rượu cốc-tai. “Lục Hằng, không phải muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Nhưng không như mong muốn, muốn tìm thấy tôi cũng không dễ dàng như vậy đúng không?” Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên một ý cười lạnh lùng, thế lực của Lục Hằng phân bố rộng khắp tòa thành thị này, lại không thể tìm ra cậu ta, bởi vì cậu biết được lẩn tránh nguy hiểm như thế nào. Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, cười híp mắt hỏi: “Anh đẹp trai, có thể mời tôi uống một ly rượu không?” Tiền Phong nghe tiếng nói mà ngẩng đầu, đánh giá người phụ nữ trước mắt, cô ta trang điểm thật đậm, gần như không nhìn thấy dáng vẻ vốn có, dáng người lả lướt quyến rũ, cặp mắt trong vô cùng đa tình. Trên người cô gái này là một bộ quần áo rất đơn giản, giày cao gót dài nhỏ tô điểm cho dáng người vốn thon dài của cô ta trông càng thêm cao ngất. Tiền Phong cười lạnh nhạt: “Ngại quá, tôi chỉ tới uống ly rượu, không chấp nhận làm quen” “Anh đẹp trai rất có tính cách đấy, tôi thích, không ngại tôi ngồi ở bên cạnh anh chứ?” Cô gái kia lơ đễnh cười cười, lập tức ngồi ở bên cạnh Tiền Phong, cặp chân trơn bóng gác lên nhau, lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tiền Phong. Tiền Phong không phải không gần nữ sắc, vấn đề là tình cảnh hiện tại của cậu ta rất ác liệt, không tin tưởng được bất cứ người xa lạ nào xuất hiện ở bên cạnh. Cậu ta giơ ly rượu lên khẽ nhấp, trong lúc vô tình nhìn thấy rõ được bàn tay của cô gái phản chiếu từ cái ly thủy tỉnh. Tay của cô ta rất đẹp, mười ngón mảnh khảnh, da thịt như tuyết, đây vốn là một đôi tay không có chút tỳ vết nào, nhưng Tiền Phong lại không chỉ thấy được điều này, cậu ta nhìn thấy phía mép bàn tay của cô ta hình như có vết chai sạn. Dấu vết tuy đã rất nhạt, nhưng lập tức khiến cậu ta cảnh giác, nhìn cách ăn mặc của cô ta, chắc là cô gái phong lưu trà trộn vào vũ trường, trang phục toàn thân đẹp đẽ, nhìn qua như có xuất thân rất tốt, trong những hành động nhỏ như giở tay nhấc chân còn có một loại khí chất phu nhân. Một người phụ nữ như vậy, tại sao trên tay có thể có vết chai, trừ phi cô ta từng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặc dù cực lực trang điểm, nhưng vẫn để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên tay mình. Tiền Phong im hơi lặng tiếng, tố chất tâm lý của cậu ta rất tốt, phát giác cô gái này có vấn đề cũng không bối rối, mà thay đổi góc độ của ly thủy tinh, nhắm lên chiếc giày cao gót của cô ta. Người phụ nữ này ăn mặc đơn giản, không mang theo vũ khí nguy hiểm, thứ duy nhất có thể trở thành hung khí giết người, chính là đôi giày cao gót kia. Đón lấy ánh phản chiếu của ly thủy tỉnh, trong con ngươi của Tiền Phong hiện lên một vệt sáng sắc lạnh, dưới ánh sáng mờ tối như thế mà còn có độ sắc lạnh như vậy, nhìn kỹ có thể phát hiện, giày cao gót của cô gái này thực tế chính là cán của hai thanh dao găm sắc bén. Tiền Phong để ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi quán bar. “Anh đẹp trai, anh còn chưa ngồi được bao lâu mà đi rồi, người ta không có sức quyến rũ đến vậy sao?” Cô gái kia oán trách mà nhìn Tiền Phong, nhỏ nhẹ hỏi. Tiền Phong không quay đầu lại, bước chân càng tăng nhanh hơn, cậu ta đẩy cửa đi ra quán bar nho nhỏ này. Cậu ta không dừng lại một phút nào cả, bước nhanh muốn rời khỏi chỗ thị phi này, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, kết quả xấu nhất chính là cô ta là sát thủ do Lục Hằng phái tới! Đi ra từ quán bar, phải đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Tiền Phong chỉ có thể bước nhanh chân hơn, đi ra khỏi nơi này chính là con phố lớn, tương đối an toàn hơn nhiều. Khóe mắt vẫn nhìn về phía cánh cửa quán rượu, cô gái kia không đuổi theo ra, điều này làm cho lòng Tiền Phong có chút buông lỏng đi. “Cậu Tiền Phong, ông Lục Hằng đã thông báo, phải giải quyết cậu, bởi vì cậu biết quá nhiều” Trong ngõ hẻm chợt lóe lên một bóng người, một người đàn ông sắc mặt âm trầm đã chắn ở phía trước, dùng một đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Tiền Phong. Thân thể Tiền Phong dừng lại, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo lưng, rốt cục vẫn không thể tránh được sự truy sát của Lục Hằng, bị hắn tìm được rồi. “Lục Hằng thật sự có thủ đoạn cao quá, tôi ẩn nấp sâu như vậy rồi mà vẫn bị hắn ta tìm được.” Tiền Phong ung dung thản nhiên mà nói, bàn tay lại lặng lẽ đặt ở sau lưng, nắm lấy súng lục bên hông, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, bất kể thế nào cũng phải liều mạng đánh một trận. Sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, Tiền Phong đang nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ, cậu ta phản ứng thần tốc, vội vàng né tránh về một bên. Cổ tay truyền đến một cơn đau xé tim, Tiền Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, tay trái cầm lấy cổ tay phải, máu tươi chậm rãi chảy ra từ khe hở. Người phụ nữ kia cười duyên xuất hiện ở phía sau Tiền Phong, trên gót của giày cao gót còn đang nhỏ vết máu đỏ tươi. Tiền Phong cắn răng đứng dậy: “Làm sao các người tìm được tôi, tôi thật hiếu kỳ đấy: “Anh đẹp trai, anh không nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, nói cho anh biết cũng không sao cả, trong cái thành phố này, không có người mà ngài Lục Hằng không tìm được, bất kể anh núp ở chỗ nào.” Cô gái kia cười lạnh nói, trong đôi mắt quyến rũ nọ tràn ngập sát ý. “Đừng nhiều lời với cậu ta, giải quyết xong rồi trở về phục lệnh ngài Lục Hằng đi” Người đàn ông kia cười lạnh tới gần Tiền Phong, trong tay nắm chặt một con dao găm lóe ra ánh sáng sắc lạnh. “Chờ một chút, Tiền Phong cứ để tôi tự mình xử quyết” Một giọng nói bỗng truyền đến, đồng tử của Tiền Phong đột nhiên co rút lại, tiếng nói này quá quen thuộc, là Lục Hằng. Người đàn ông kia nghiêng người, cung kính để Lục Hằng đi qua, ở phía sau hắn là mấy tên áo đen đi đang sát theo. “Tiền Phong, anh làm tôi phải tìm kiếm vất vả thật.” Lục Hằng châm một điếu xì gà, trên mặt mang theo ý cười nghiên ngẫm. Tiền Phong lộ ra ánh mắt tuyệt vọng: “Tổng giám đốc Lục Hằng, vì cái gì anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt kia chứ?” Lục Hằng lạnh lùng nói: “Bởi vì anh biết quá nhiều bí mật của tôi, nếu để anh sống sót thì nó sẽ mãi là một mối nguy đối với tôi, những kẻ làm chuyện như chúng ta thì chỉ tin tưởng một loại nhân, đó là người chết.” Tiền Phong cắn răng: “Tổng giám đốc Lục Hằng, xem ra hôm nay anh nhất định phải giết chết tôi rồi” “Không có biện pháp nào khác nữa, kỳ thật anh là một trợ thủ rất tốt, tôi cũng có chút luyến tiếc, cho nên vẫn để tự mình ra tay giải quyết anh” Lục Hằng vừa nói, vừa nhận lấy súng lục từ trong tay tên áo đen, nhắm vào trán của Tiền Phong, chỉ cần bóp cò súng một cái thì có thể giết chết Tiền Phong. Tay phải của Tiền Phong chảy ròng máu tươi, cũng đã sắp bị phế đi, không có bất cứ uy hiếp gì đối với Lục Hằng, cho nên bảo tiêu bên cạnh hắn cũng không để ý. Lục Hằng vừa muốn nổ súng, Tiền Phong bỗng nhiên bùng nổ vào thời khắc mà người khác không nghĩ tới, cậu ta lấy tay phải bị thương, bắt lấy cây súng của Lục Hằng, khẩu súng bị đoạt lấy, lại lập tức bắt Lục Hằng làm con tin. “Tổng giám đốc Lục Hằng, tôi sớm đã phát hiện anh phái sát thủ tới rồi, kỳ thật tôi đã có chuẩn bị, cái tay này cũng không bị thương, máu cũng chỉ là máu giả được chuẩn bị trước, vốn muốn giả chết lừa gạt anh thôi, nhưng nếu anh làm con tin của tôi, tôi sẽ càng thêm an toàn, bảo người của anh tránh ra, nếu không thì ngọc nát đá tan, đều không tốt cho bất cứ ai” Tiền Phong cười lạnh nói, ném xuống một khối thép tấm từ cổ tay phải của mình.