Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 183 : trong lòng rối bời

Lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng chuông “đính đoong” và ngay lúc đó đã thu hút sự chú ý của hai người họ. “Bây giờ lại là ai nữa đây?” Hồng Xuân theo bản năng chuẩn bị xuống mở cửa. Nhưng liên bị Nhược Vũ lớn tiếng chặn lại: “Mẹ, mẹ đừng ra đó!” “Sao thế con?” Hồng Xuân có chút lo lắng hỏi. Nhược Vũ phát hiện ra thái độ của mình có chút kinh ngạc, đứng đờ ở đằng sau, miễn cưỡng nói: “Mẹ, mẹ không phải là muốn đi tắt điều hòa sao? Con ra ngoài xem là được rồi” “Không sao đâu, sức khỏe con đang không tốt, mẹ ra ngoài xem ai đến rồi tiện tay quay lại tắt điêu hòa luôn cũng được” Hồng Xuân vẫn cho rằng là đã xảy ra chuyện gì đó, sau đó liên nhẹ nhàng nói : “Oa” Vẻ mặt Nhược Vũ quýnh lên, đứng dậy khỏi ghế sô pha, lập tức đi vê phía cửa, vừa đi, vừa giả vờ ngại ngùng nói: “Mẹ, có lẽ là bưu kiện hôm qua con lên mạng đặt hàng, con ra xem xem, mẹ đi tắt điều hòa trước đi, nếu không sẽ lạnh chết mất” “Được rồi, mẹ thua con rồi đó, nếu không tự lấy được đừng gắng sức con nhé ” Hồng Xuân tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. “Con biết rồi” Nhược Vũ nhìn mẹ quay người đi tìm điều khiển điều hòa, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lưng nhìn ra phía cánh cửa đóng chặt vừa lo lắng vừa căng thẳng. Cô ấy không dám tùy tiện mở cửa ra, bèn nhìn qua camera trước xem là ai, ngoài cửa chỉ có một thùng giấy hình vuông đặt yên tĩnh ở đó, xung quanh chẳng có bóng dáng ai cả. Nếu không phải là nghe thấy có người bấm chuông, cô ấy cũng hoài nghi cái thùng giấy này có phải là tự xuất hiện hay không, từ điểm này, cô ấy càng có thể xác định được lai lịch người gửi đến không hề nhỏ. Thường thì người ta tuyệt đối sẽ không tìm được dấu vết gì. Vài phút sau, cánh tay cầm vào tay cánh cửa của Nhược Vũ đã toát mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng vặn tay cầm cánh cửa, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng “két két” của cánh cửa chuyển động, nhưng trong lòng cô ấy thật căng thẳng và lo sợ. Một cơn gió mát thổi qua, làm cho toàn thân Nhược Vũ run lên, chiếc hộp được đặt ngay ở trước mắt, có thể chạm vào, nhưng trong ánh mắt của cô ấy, thứ đặt ở phía trước không phải là một cái thùng giấy, mà là một chiếc hộp Pandora (chiếc hộp ma quái), tùy tiện mở cửa có lẽ sẽ gặp phải tai họa. Cuối cùng Nhược Vũ cũng chẳng có đủ dũng khí để mở chiếc hộp, mà cẩn thận đem lên trên lầu, cái hộp không nặng, bên trong hình như có thứ gì đó đang động đậy, nhưng cô ấy cũng chẳng tò mò mà mở ra, đặt chiếc hộp lại và xuống ngôi ở dưới lầu. Khiến cho cả một buổi chiều suy nghĩ không thôi, mẹ cô ấy nói với cô ấy vài câu, nhưng cũng không có phản ứng. Thật không dễ dàng khi cô ấy đã nhịn đến buổi tối, lúc Du Hải đến bôi thuốc. Nhược Vũ không màng đến ánh mắt của Minh Viễn và Hồng Xuân, đi lên trước kéo tay mọi người cùng đi xuống dưới lầu. “Ba, mẹ, bác sĩ Du Hải đến bôi thuốc cho con, không có chuyện gì thì đừng lên làm phiền bọn con” Minh Viễn và Hồng Xuân ngơ ngác nhìn nhau. “Nhược Vũ chẳng phải không muốn nhìn thấy bác sĩ Du Hải một chút nào sao? Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy” “Haizz, không biết nữa” Minh Viễn ngữ khí bất thường đáp lại một tiếng, giống như rau cải xanh mà mình tỉ mỉ chăm chút bị rơi vào trong tay một con nhím. Hồng Xuân hiểu rõ tâm trạng của ông ấy, chỉ bật cười mà không nói gì. Du Hải thì lại ung dung như thường, vừa lên lâu, Nhược Vũ không kịp chờ đợi kéo tay anh ta vào trong phòng, rồi giống như kẻ trộm thò đầu ra nhìn, sau khẳng định rằng ba mẹ không theo dõi, liền khóa chặt cửa “lạch cạch” một tiếng. Một biểu cảm nhẹ nhõm. Cảnh tượng này trong mắt Du Nam thì lại có thêm một ý đồ khác, anh ta liếm đôi môi xinh đẹp của mình, thản nhiên nói: “Em vã như thế này sao?” Nhược Vũ lại lườm anh ta một cái, thật hiếm thấy khi cô ấy không dỗi anh †a, mà lại nghiêm túc nói: “Em có món đồ này, anh xem xem” Có lẽ là biểu cảm trên mặt cô ấy quá nghiêm túc, Du Hải thu lại vẻ mặt pha trò, gật đầu ra hiệu cho cô ấy lấy món đồ ra. Nhược Vũ đẩy một chiếc hộp từ sau màn che ra nói: “Chiêu hôm nay có một người nặc danh gọi điện cho em, bảo em ra nhận bưu kiện, không tới 5 phút sau, một chiếc hộp đã được gửi đến trước cửa, em cũng không dám mở ra xem, nên đợi đến buổi tối chờ anh đến”Chàng Rể Cực Phẩm “Làm tốt lắm” Du Hải xoa đầu cô ấy tỏ vẻ khen thưởng. Chắc cô ấy cũng không phát hiện ra từ lúc nào mà trong lòng lại bất giác tin tưởng anh ta, nếu không đã không đợi anh ta đến. “Du Hải, làm gì thế? Em đang nói chuyện đứng đắn” Nhược Vũ đỏ mặt, tức giận hất tay anh ấy ra, nhưng Du Hải lại nhanh hơn một bước, rút tay lại kịp thời, kết quả cô ấy tự đập vào đầu mình. Dùng lực mạnh như thế, tự đập vào đầu mình đến choáng váng, tội nghiệp kêu lên một tiếng: “Ai da, đau chết em rồi, Du Hải anh làm cái gì thế muốn tránh hả” Đúng lúc đang muốn xoa đầu vì đau, thì có người tốc độ nhanh hơn cô ấy, đưa bàn tay rộng lớn ra, dịu dàng xoa lên đỉnh đầu cô ấy. Giọng nói của anh ấy trầm ấm kèm theo chút sự cưng chiều và tiếc nuối không thể diễn tả nói: “Không phải không cho em mở chiếc hộp, đừng nôn nóng như vậy chứ, tự đánh vào đầu mình rồi kia kìa! Có đau không?” “Vậy coi như anh lợi hại” Nhược Vũ khóe mắt rưng rưng nước mắt, đôi môi nhỏ bé chúm chím, chu thành một hình trái tim, bộ dạng đó chứa đầy sự ấm ức đó. Một mạch lôi người ta đến, rồi lại đẩy người ta vào tường, bộ dạng đó càng khiến cho người ta muốn bắt nạt, trêu chọc, đến cả Du Hải cũng thích làm như vậy. Vóc dáng to lớn như núi của anh ta hoàn toàn bao trùm thân hình nhỏ nhắn của cô, đôi tay chống vào tường, cổ tay áo hơi vén lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc, điều đó càng hiện ra sự ngõ ngược và bộc phát. Đôi mắt sâu xa như biển đó, luôn nhìn chằm chằm cô ấy, giống như muốn kéo cô ấy vào trong đôi mắt, rơi vào thiên la địa võng mà anh ta bày ra, Nhược Vũ cảm thấy bản thân giống như một con chim bị nhốt trong lồng, không phải bị người ta cưỡng chế chốt lại mà là bản thân can tâm tình nguyện ở lại trong chiếc lồng mà anh ấy vẽ nên. “Du Hải, anh..” Cô ấy nói xong âm cuối thì đôi môi nhỏ đã bị bao phủ bởi một hơi thở ấm áp, những âm thanh cũng vì thế mà bị chiếm đoạt, hơi thở hung hăng độc tài của anh ta đã khóa chặt đôi môi của cô ấy, cô ấy giống như một cánh buồm trôi nổi giữa đại dương mênh mông, chỉ có thể vịn vào cột buồm ở phía trước theo bản năng, mới có thể khiến cho bản thân không bị sóng biển cuốn đi. Đợi đến lúc cô ấy phản ứng, hai tay đã không thể nào chịu được mà giày vò sau gáy của anh ta, mũi chân kiễng lên phối hợp với nụ hôn nồng nhiệt như gió bão của anh ấy. Du Hải giống như đang phát hiện sự cật lực của cô ấy, đôi môi lộ ra một nụ cười đầy ma mị, cánh tay đang chống tường liền luồn xuống vòng eo mềm mại của cô ấy, để cho cô ấy không tốn nhiều sức kiêng lên như vậy. Có lẽ là do nụ cười của anh ấy đã chọc giận cô ấy, cũng có thể là bản thân Nhược Vũ thẹn quá thành tức giận, đẩy anh ta ra, hung hãn nói: “Khốn nạn, không bảo anh đến làm cái trò này, nếu bên trong là một quả bom, chúng ta có thể nổ bay lên trời đấy!” Người đàn ông này có bị thần kinh không? Người bình thường khi gặp phải chuyện này không nên bày sẵn thế trận chờ địch, bằng không thì phải cẩn thận một chút chứ Anh ta vẫn còn tâm chí làm như vậy! Cạn lời. Thật tiếc cho đôi mắt mờ mịt sương mù, không chút sát khí nào, còn đem theo sự lãng mạn không nói thành lời. Trái tim Du Hải rung rinh, với hành động không thể tiêu hóa nổi, dùng ngón trỏ quệt vào đôi môi rồi liếm ngón tay, sau đó giọng nói khàn khàn chậm rãi cất lên: “Mùi vị không tồi”