Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 179 : Đánh gãy chân cô ta

“Buổi tối anh có quay lại không?” Ánh mắt Lục Khánh Huyền tràn đầy sự chua xót, tuy rằng cô ta đã thành công dọn vào đây ở nhưng vẫn không giữ được trái tim của anh. Cho dù anh có quay lại theo yêu cầu của cô ta thì mỗi ngày đều đến tận khuya mới về đến nhà, sáng sớm hôm sau liền đi làm rồi, đến mặt anh cô ta cũng không gặp được thì cô ta làm sao có thể không thất vọng và lo lắng cho được. Câu trả lời của anh vẫn giống như trước: “Tôi còn có việc, khả năng sẽ về rất muộn, em nghỉ ngơi sớm đi, không cần để ý đến tôi đâu.” Vẫn là câu nói lãnh đạm và khách khí như vậy, Lục Khánh Huyền rõ ràng biết rằng anh vẫn sẽ trả lời như vậy nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự buồn bực, những lời cô ta nói ra vẫn là thấu tình đạt lý như vậy: “Được, vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn uống đúng giờ.” “Ừ” Người đàn ông lạnh nhạt đáp lại một tiếng rồi ngắt điện thoại. Lục Khánh Huyền có chút thất thần nhìn chiếc điện thoại trên tay, không biết đang nghĩ gì, ngay cả có người đi vào phòng làm việc cô ta cũng không phát hiện ra: “Chị Khánh Huyền, chị đang nghĩ gì vậy?” Mạc Du Uyên gọi lớn tiếng dọa cho Lục Khánh Huyền giật nảy mình, ánh mắt cô ta trầm xuống, nhìn thấy là Mạc Du Uyên liền dịu đi, cô ta nhẹ nhàng hỏi: ” Du Uyên, sao em lại đến đây.” “Hàn Công Danh một mình đi ra ngoài gặp khách hàng rồi, em buồn chán nên ghé vào đây thôi.” Không biết có phải là ảo giác hay không mà lúc nãy Mạc Du Uyên lại nhìn thấy ánh mắt của chị Khánh Huyền có chút u ám. Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Mạc Du Uyên chưa đầy một giây liền bị cô bé vứt ra sau đầu. Tính cách của chị Khánh Huyền dịu dàng như vậy thì sao có thể có ánh mắt đó được chứ, nhất định là do mình hoa mắt rồi. Lục Khánh Huyền cũng không quan tâm lắm, cô ta chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ rồi thôi. Mạc Du Uyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, còn cầm không buông điện thoại trên tay, liền không khách khí mà lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay của Lục Khánh Huyền. Lục Khánh Huyền tuy rằng không vui nhưng vì mặt mũi của Mạc Du Hải mà nhịn xuống. “Chị Khánh Huyền, chị đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Mạc Du Uyên trực tiếp ấn mở điện thoại lên nhìn liền nhìn thấy tên chú thích của cuộc điện thoại vừa ngắt máy kia liền dùng ngữ khí ám muội và trêu trọc nói: “Chị Khánh Huyền, anh Du Hải là cái người anh trai kia của em à?” Lục Khánh Huyền đương nhiên biết Mạc Du Uyên đã biết còn cố ý hỏi, mặt cô ta liền đỏ lên: “Du Uyên,em đừng cười chị Khánh Huyền nữa” “Em đâu dám, bây giờ chị Khánh Huyền là cấp trên của em nha” Mạc Du Uyên đặt điện thoại xuống, ghé sát vào người Lục Khánh Huyền, tò mò hỏi: “Chị Khánh Huyền mấy ngày nay ở chung với anh trai em thế nào?” “Gần đây anh trai em hơi bận việc ở bệnh viện…” Lục Khánh Huyền đương nhiên không ngốc đến mức ở trước mặt Mạc Du Uyên nói Mạc Du Hải không đúng, chỉ là vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của cô ta là ai cũng có thể hiểu được trong việc này có vấn đề. Mạc Du Uyên quả nhiên lập tức quan tâm hỏi: “Sao có thể chứ, ở bệnh viện có bận đến mức nào thì cũng không đến lượt anh em bận, anh em có phải lại qua lại với con hồ ly tinh đó rồi không?” Dưới sự tẩy não của Lục Khánh Huyền, Hạ Nhược Vũ đã trở thành một con hồ ly tinh không biết xấu hổ trong mắt Mạc Du Uyên rồi. “Chị… chị cũng không biết nữa, Du Uyên, em đừng nói Nhược Vũ như vậy, Nhược Vũ cũng không làm gì sai cả.” Lục Khánh Huyền vẫn phải trái với lương tâm của mình để nói tốt cho Hạ Nhược Vũ. “Chị Khánh Huyền, chị đừng có lương thiện như vậy nữa, nếu chị vẫn cứ lương thiện như vậy thì anh trai em sẽ thật sự bị người phụ nữ đó cướp mất đấy.” Ánh mắt của Lục Khánh Huyền có chút ảm đạm, miễn cưỡng cười nói: “Có lẽ khoảng thời gian này Nhược Vũ bị thương phải nằm viện nên Du Hải quan tâm nhiều hơn một chút thôi.” “Con hồ ly tinh đó bị thương rồi? Đã chết chưa vậy?” Mạc Du Uyên có chút kinh ngạc. Lục Khánh Huyền cũng hy vọng Hạ Nhược Vũ chết đi để bớt được nhiều việc, ai biết rằng cái mạng rẻ tiền đó của Hạ Nhược Vũ vẫn còn chưa chết. Lục Khánh Huyền đột nhiên nghĩ tới, làm ra bộ dạng không nói nên lời liền lập tức gây chú ý đến Mạc Du Uyên. “Chị Khánh Huyền, chị mau nói đi, chị như vậy khiến em vội muốn chết rồi” “Du Uyên, em vẫn là đừng nên làm loạn nữa…” Lục Khánh Huyền càng như vậy, Mạc Du Uyên càng muốn hỏi cho rõ ràng: “Chị Khánh Huyền có việc gì không thể nói với em chứ, nếu là con hồ ly tinh kia ức hiếp chị, em nhất định sẽ trút giận giúp chị” “Không phải.” Lục Khánh Huyền lắc đầu, nhìn Mạc Du Uyên có chút không nhịn được, cuối cùng khi Mạc Du Uyên hết lần này đến lần khác gặng hỏi, cô ta mới gắng gượng nói: “Nhược Vũ bị thương rồi, nhưng là vì Hàn Công Danh nên mới bị thương.” “Việc này có liên quan gì đến Hàn Công Danh sao?” Ấn tượng của Mạc Du Uyên đối với Hàn Công Danh vẫn là sự việc ở trong đồn cảnh sát, Mạc Du Uyên nhớ lại rằng lúc đó hình như là Hạ Nhược Vũ đến bảo lãnh cho Hàn Công Danh, bọn họ vốn dĩ là bạn học nên Mạc Du Uyên cũng không chú ý gì nhiều. Đợi đến khi Lục Khánh Huyền nói ra quan hệ lúc trước của bọn họ, Mạc Du Uyên liền mất bình tĩnh nói: “Chị nói người phụ nữ vì Hàn Công Danh mà xảy thai kia đã lấy dao đâm Hạ Nhược Vũ?” “Ừ”” Lục Khánh Huyền gật đầu. Mạc Du Uyên có chút khó tiêu hóa hết toàn bộ sự việc này, con hồ ly tinh Hạ Nhược Vũ kia vậy mà lại là bạn gái cũ và là tình đầu của Hàn Công Danh, càng quá đáng hơn nữa là Hàn Công Danh còn khiến cho một người phụ nữ có thai. Điều này khiến cho một người kiêu ngạo như Mạc Du Uyên có chút không thể chấp nhận được, nhưng trong khoảng thời gian ở bên cạnh nhau này, Mạc Du Uyên càng để tâm đến Hàn Công Danh hơn, từ lúc bắt đầu chỉ là giành lại thể diện, đến khi buông bỏ tình cảm, đến bản thân cũng không thể kiêm chế được. Nếu như Mạc Du Uyên biết được chuyện này trước khi đến cao ốc Cảnh Munh làm việc thì cô bé nhất định sẽ không chút do dự rời khỏi đó, nhưng bây giờ Mạc Du Uyên cũng không quyết định được. Lục Khánh Huyền nhìn thấy dáng vẻ chịu sự đả kích lớn của Mạc Du Uyên, trong mắt cô ta lóe lên một tia đắc ý rồi rất nhanh liên che giấu đi, cô ta kéo Mạc Du Uyên vẫn còn đang sững sờ ngồi xuống, thở dài nói: “Thật ra cũng không thể trách Hàn Công Danh được” Mạc Du Uyên không hiểu nhìn Lục Khánh Huyền. “Vốn dĩ hai người bọn họ đã chia tay, nhưng không biết có phải Nhược Vũ không nỡ hay là không cam tâm nhìn thấy bạn trai và bạn của mình đến với nhau hay không mà sau khi bạn của Nhược Vũ mang thai thì cô ấy lại bắt đầu thường xuyên liên lạc với Hàn Công Danh hơn” Lục Khánh Huyền dừng lại một chút, tựa hồ như có chút buồn: “Em cũng biết lòng đố kị của người phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu lớn đến mức nào rồi, đến cuối cùng lại phát sinh ra bi kịch này.’ Lục Khánh Huyền lược bớt những chỉ tiết quan trọng và chỉ kể cho Mạc Du Uyên nghe một cách tóm tắt mơ hồ rồi cô ta lại biến nó thành một phiên bản khác. Mạc Du Uyên nghe vậy sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên lửa giận: “Người phụ nữ này sao cô ta có thể như thế được chứ!” Người phụ nữ giống như rắn độc như vậy, sao anh trai cô bé lại có thể nhìn trúng một người phụ nữ đạo đức giả và ghê tởm như vậy chứ. Nghĩ đến việc Hàn Công Danh chỉ về việc hãm hại của hạ Nhược Vũ nên mới làm ra loại việc như vậy, trong lòng Mạc Du Uyên không khỏi tăng thêm một đồng cảm đối với anh ta, còn có một chút vui mừng. Mạc Du Uyên vui mừng vì người mà cô thích không phải là loại người như vậy. Phụ nữ nhiều lúc rất thích lừa mình dối người, bản thân viện ra vô số lý do chỉ để bao biện, gỡ tội cho người đàn ông trong lòng của mình. “Du Uyên, em đừng kích động, có khả năng ở giữa còn có hiểu lầm gì đó” Lục Khánh Huyền lại bắt đầu trở về làm người tốt. Mạc Du Uyên đột ngột đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự phẫn nộ: “Còn có hiểu lầm gì nữa, nếu con con điếm đê tiện Hạ Nhược Vũ kia không làm như vậy thì bạn thân của cô ta cũng sẽ không cầm dao đâm cô ta, mạng của con điếm đê tiện lúc nào cũng lớn, vậy mà lại không chết.” “Du Uyên, em đừng tức giận, dù gì thì Nhược Vũ cũng là bạn của Du Hải…” Lục Khánh Huyền còn đang cố gắng an ủi gì đó thì bị Mạc Du Uyên ngắt lời: “Loại người con điếm đê tiện như vậy không đáng để làm bạn của anh trai em, không được, em nhất định sẽ xử lý chuyện này, nếu con con điếm đê tiện kia dám tiếp cận anh trai em một bước thì em sẽ tìm người đánh gãy chân cô ta.” Ở góc độ mà Mạc Du Uyên không thể nhìn thấy, khóe miệng của Lục Khánh Huyền liền nhếch lên tạo thành một hình vòng cung.