Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 157 : Bả vai bị đâm một nhát

Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua ánh sáng kỳ quái trong mắt Lâm Minh Thư thì trong lòng không khỏi hoảng hốt. Hạ Nhược Vũ muốn đẩy: Lâm Minh Thư ra nhưng dường như cô ta đã phát hiện ý đồ của cô, cô ta cười một cái rồi cầm cánh. tay của Hạ Nhược Vũ lại. Lâm Minh Thư móc một thanh dao sắc bén từ phía sau lưng ra rồi nói nhỏ bên tai Hạ Nhược Vũ rằng: “Nhược Vũ à, cô biết không, đứa bé kia là đứa con cuối cùng của tôi: ‘Phập Tiếng lưỡi dao đám vào da thịt vang lên, Hạ Nhược Vũ cảm nhận sự đau đớn từ vai truyền tới, trong mắt cô có chút không thế nào sinh dục, “Đời tôi không thể nào sinh dục được nữa Nhược Vũ à…’ Giọng nói của Lâm Minh Thư mang theo chút buồn bã. Tất cả mọi người đều giật mình, tiếng hét kinh hoàng vang lên liên tiếp. Máu tươi theo lưỡi dao chảy ra ngoài, rất nhanh đã thẩm ướt đồ bệnh nhân của Hạ Nhược. Vũ, màu đó tươi đó được ánh nâng chiếu vào rất chói mắt, Sắc mặt của Hạ Nhược Vũ trắng như tờ giấy, tay cô ấn xuống chỗ bả vai theo bản năng, trong lòng cô không biết là đau hay là kinh ngạc. Hạ Nhược Vũ không thể ngờ đứa bé kia lại là đứa con cuối cùng của Lâm Minh Thư. Hạ Nhược Vũ hiểu răng chuyện không thế sinh dục có ảnh hưởng lớn đến một người phụ nữ: như thế nào, nhưng vì sao Lâm Minh Thư lại tới tìm cô chứ. “Hạ Nhược Vũ” “Nhược Vũ” Hai giọng nói của hai người đàn ông vang lên cùng một lúc, người trước tràn ngập tức giận và sự hoáng hốt khó mà che dấu được, còn người sau trần ngập áy náy. Mạc Du Hái đi từ trên lầu xuống, anh chú ý tới đám đông ồn ào kia. Bình thường anh không để ý quá nhiều, nhưng không biết sao hôm nay lại nhìn thoáng qua. Chỉ là một cái liếc mắt thôi nhưng trái tìm anh như thất lại ‘Vẻ mặt lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện sự bổi rối và hoảng hốt, anh làm ra hành động nhanh nhất theo bản năng, chạy thắng về phía Hạ Nhược Vũ Hôm qua Hàn Công Danh mới cãi nhau với Lâm Minh Thư một trận. Hôm nay anh ta tới thăm Hạ Nhược Vũ, không ngờ là sẽ nhìn thấy cảnh này. Nếu như Hàn Công Danh không cãi nhau với Lâm Minh Thư thì có lẽ sẽ không kích thích tâm trạng điên cuồng của cô ta “Lâm Minh Thư, cô tỉnh táo một chút đi, buông Nhược Vũ ra” Lâm Minh Thư nhìn thoáng qua người đàn ông đang hoảng hốt thì không chí có không buông tay mà còn đẩy dao sâu vào trong người Hạ Nhược Vũ. Hạ Nhược Vũ kêu lên một tiếng. đau đớn, sắc mặt ngày càng trắng bệch, ánh mắt cô nhìn thoáng qua Mạc Du Hải đang tới gần. Hàn Công Danh lập tức lùi về phía sau, dường như anh cũng nhìn thấy hành động của Mạc Du Hải. Hàn Công Danh không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể phân tán lực chú ý của Lâm Minh Thư. thay Mạc Du Hải mà thôi: “Lâm Minh Thự, tôi không đi lên, cô đừng làm tổn thương Nhược Vũ nữa. “Ha ha, Hàn Công Danh anh mà cũng biết đau lòng à?” Lâm Minh Thư cười một tiếng điên cưỡng, trong ánh mắt cô ta hiện lên một chứt yêu thương, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng “Vậy ai đau lòng đứa bé vô tội của tôi đây. Anh biết gì không, cả đời này tôi đều không thể sinh dục được nữa” “Ha ha, ai đau lòng tôi đây” Trong lòng của. Lâm Minh Thư đã vặn vẹo tới nỗi không cách nào. nhận rõ hiện thực. Cô ta cầm lấy cán dao rồi đâm sâu vào, làm tăng lên tốc độ chảy máu của Hạ Nhược Vũ Chỉ chốc lát sau, nửa áo quần của Hạ Nhược. Vũ đã bị máu thấm ướt, cơ thể vẫn chưa khóe hắn lung lay sắp đổ. Hạ Nhược Vũ nhìn sự hoảng sợ. trong mắt người đàn ông trong tới gần thì không biết tại sao đột nhiên rất muốn cười ©ô nở một nụ cười, dường như là đang cười hư tình giả ý của Mạc Du Hải, cười sự xúi quấy của cô. Mạc Du Hái sẽ quan tâm sao? Không, anh ta không quan tâm cô, trong lòng anh ta chỉ có Lục Khánh Huyền kia mà thôi. “Cô đừng trách tôi Nhược Vũ à, tất cả đều là do các người ép tôi. Con của tôi, tôi cũng không còn cơ hội làm mẹ nữa. Tôi chỉ cần cô cảm nhận một chút là được rồi” Lâm Minh Thư không để ý tới ánh mắt cầu khẩn cúa Hàn Công Danh, trong mắt cô ta đều là vẻ điên cuồng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: rằng, cô ta chỉ cần Hạ Nhược Vũ nếm thử việc. không thể nào làm mẹ. Không phái là rất công bằng sao? Hạ Nhược Vũ hiểu ý đồ của Lâm Minh Thư rồi thì vẻ mặt lại càng thêm tái nhợt, cô không đế ý sự đau đớn trên bả vai muốn lui về sau. Nhưng Lâm Minh Thư phản ứng rất nhanh, cô ta không hề do dự mà rút dao ra. Chỉ cần rút dao ra thì chắc chân máu sẽ phun ra ngoài. Nói thì chậm mà chuyện thì thanh, Mạc. Du Hải lấy tốc độ nhanh như chớp bắt lấy cổ tay của Lâm Minh Thư rồi bẻ trật khớp. Một tiếng giòn tan vang lên, cộng vào đó là tiếng kêu đau của người phụ nữ: “A, cổ tay tôi đau quát” Tay Lâm Minh Thư buông lỏng ra, Hạ Nhược Vũ trực tiếp lùi về sau, cô rơi vào lông ngực cứng rằn của người đàn ông kia. Cách quần áo mỏng manh, Hạ Nhược Vũ có thế nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn của người đàn ông sau lưng. Anh đang căng thẳng ư? Giờ phút này Hạ Nhược Vũ đâu còn tâm trạng đi suy nghĩ chuyện đó, hẳn là cô cũng bị Lâm Minh Thư lây bệnh điên rồi. Lâm Minh Thư thấy kế hoạch của mình thấy bại thì lập tức móc một con dao ngắn từ trong túi ra. Cô ta không thèm để ý cổ tay trật khớp của mình mà bò dậy như chó dại, vọt về phía Hạ Nhược Vũ: “Tao muốn giết mày, tao nhất định phải giết mày!” Mạc Du Hải đã cứu được người ra thì sao lại có thể để cho chuyện này xảy ra thêm lần nữa chứ , anh không hề do dự nâng chân lên đạp Lâm Minh Thư ra xa nửa mét. Lâm Minh Thư ngã trên mặt đất thở hổn hển Nhìn thì lâu nhưng thật ra mới chớp mắt mà thôi, tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại kịp thì mọi chuyện đã kết thúc. “Còn không mau giữ cô ta lại” Mạc Du Hải quát lên, mấy bảo vệ đứng ngây người tại chỗ vội vàng đi tới đè Lâm Minh Thư xuống đất. Mặc kệ đám người đang ngạc nhiên kia, Mạc Du Hải ôm Hạ Nhược Vũ chạy tới phòng cấp cứu với gương mặt căng thẳng Hạ Nhược Vũ kéo quần áo anh một cái, anh dừng chân lại rồi cúi đầu nhìn cô với vẻ hỏi thăm. “Em qua đó” Mặc dù giọng nói của Hạ Nhược Vũ rất yếu ớt nhưng vô cùng kiên quyết Mạc Du Hải không đồng ý, dừng một giây, nhưng anh nhìn qua ánh mắt cố chấp cúa người phụ nữ thì sắc mặt trầm xuống, vẫn đi qua đó. Lâm Minh Thư nhìn Hạ Nhược Vũ đang nằm. trong ngực Mạc Du Hải thì còn muốn nhào tới. Mấy người bảo vệ cao lớn suýt không giữ được, âm thầm giật mình. Chẳng lẽ người phụ nữ này điên thật rồi à, hai người đàn ông cũng không đè lại được. “Hạ Nhược Vũ, mày hại con của tao, hại tao không thể nào làm mẹ. Mày chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục. Mày sẽ bị báo ứng” Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua vé mặt hung ác của Lâm Minh Thư thì nói. Tuy giọng của cô rất yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Buông bỏ mọi thứ như thế có đáng giá không?” Lâm Minh Thư run lên một cái, sau đó là văn eo điên cưồng, đôi mắt muốn trừng lồi ra: “Là mày hủy đi mọi thứ của tao, hủy đi hạnh phúc của tao. Là chính mày, chính mày” “Cô nói thế chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi, không cách nào đối mặt với sự áy náy trong lòng nên chuyển lửa giận của mình lên người khác. Người có lỗi với con cô là chính oô. Lâm Minh Thư cô không có tư cách trách tôi người khác. Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô những chuyện này, hỉ vọng cô tự giải quyết cho tốt” Một câu dài như thế đã dùng hết sức lực cuổi cùng của Hạ Nhược Vũ, cô nói xong rồi nhắm mắt lại, không nói gì nữa