Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 141 : Gả cho anh ấy
Mẹ Dương lập tức nói xen vào: “Em dâu đừng lo lăng, chị chắc chắn sẽ đối đãi với Nhược Vũ như con gái ruột của mình…”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã bị ngắt lời bới một âm thanh còn lớn hơn.
“Con gái nhà họ Hạ xấc xược không có gia giáo, tiến vào nhà họ
Dương chúng ta rồi, các bà chờ xem, tôi sẽ dùng một tháng để nó ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con.”
“Bà Dương tự tin thế ư?”
“Đó là đương nhiên, con gái gả chồng như bát nước hắt ra ngoài, chẳng lẽ còn thu lại được chắc? Bổn phận của phụ nữ là phải hâu hạ ba mẹ chồng, sinh con dưỡng cái, chẳng lẽ còn bôn ba bên người như thằng đàn
ông, ra thể thống gì nữa chứ”
“Nhưng mà nhà họ Hạ chỉ có một đứa con là Hạ Nhược Vũ mà thôi, cô ta gả cho nhà bà thì chẳng phải Nhật Hạ cũng sẽ của nhà bà hay sao?”
“Chứ gì nữa, ai bảo cô ta thích con trai tôi, huống chi đều đã đến nhà chúng tôi rồi chẳng lẽ còn nghĩ về nhà mẹ đẻ ư. Về sau Nhật Hạ cũng phải để cho con trai tôi quản lý, nói cho ra lẽ thì con trai tôi còn cực khổ hơn đấy.
Mấy người phụ nữ trung niên kia lại nói thêm vài câu, giọng điệu đắc ý kiêu ngạo của mẹ Dương vang vọng trong rạp.
Sắc mặt mọi người khác nhau, mẹ
Dương vội vàng đứng bật dậy: Đây không phải là do tôi nói, chắc chắn là giả, khẳng định là giả”
Người đàn ông đang phát đoạn ghi
âm tắt ghi âm đi, giọng nói của anh ta lạnh lùng y như chủ nhân của anh ta vậy: ‘Xin lỗi, tôi ấn nhâm””
“Cậu có ý gì đây, có phải là cố ý hãm hại tôi đúng không. Vì sao cậu lại phải làm như thế”
Giọng nói của mẹ Dương càng lớn thì càng lộ ra bà ta đang chột dạ. Ngày đó bà ta đi thẩm mỹ viện làm Spa, đụng phải mấy bạn bè trong giới, không biết là ai nhắc tới chuyện này, thế là bắt đầu trò chuyện.
Lúc đầu chuyện này người trong nhà biết là được rồi, nhưng bà ta không chịu được ánh mắt hâm mộ của người khác nên bắt đầu khoe khoang vài câu, không ngờ lại bị người ta ghi âm lại.
Người đàn ông mặc đồ tây đen nói: ‘Bà Dương, xin đừng vu hãm cho sự trong sạch của tôi. Nếu là bà không tin tưởng thì ở đây còn có video làm chứng.
Điều này khiến cho mẹ Dương nghẹn lời, bà ta nhìn vê phía người đàn
ông trung niên kia với vẻ câu cứu: “Thật sự không phải là tôi, tôi không biết.. ”
Ba Lâm trừng bà ta một cái rồi hít một hơi thật sâu, ông ta nói với Hạ
Minh Viễn rằng: “Minh Viễn này, tôi xin lỗi, tôi không ngờ rằng bà ấy sẽ nói như thế. Ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để Nhược Vũ chịu uất ức, Nhật
Hạ mãi mãi chỉ thuộc về Nhược Vũ mà thôi”
Mặc dù bây giờ chưa thể cầm tới
Nhật Hạ rất đáng tiếc, nhưng chỉ cần
Hạ Nhược Vũ có con thì sớm muộn gì
Nhật Hạ cũng thuộc về nhà họ Lâm bọn họ.
Phụ nữ chỉ cần có con là sẽ có sự lo lắng, chắc chắn là không bỏ được, đúng lúc đó có thể lợi dụng.
Nhưng Hạ Minh Viễn không thèm nể mặt mũi, sắc mặt của ông căng cứng, ông học theo giọng điệu của mẹ
Dương trong đoạn ghi âm kia rồi nói:
“A, nhà họ Hạ chúng tôi không trèo cao được mối sui gia này. Nhược Vũ, chúng
†a đi”
“Minh Viễn, em dâu, hai người đừng tức giận, đây chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.” Nếu là những người khác thì ba Lâm đã tức giận từ lâu rồi, nhưng người đàn ông mặc đồ tây đen lại là cấp dưới của Mạc Du Hải, nên ông ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mà Mạc Du Hải thì làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh bình thản ung dung ngồi tại chỗ, nhấp một miếng trà rồi nhẹ nhàng buông xuống.
“Anh Hải có ý gì đây!” Vẻ mặt của
Dương Minh Đức cũng trầm xuống, anh ta cất tiếng hỏi.
Ba Dương giật mình, ông ta vội vàng la mắng con trai: “Minh Đức, không thể vô lễ với cậu hải”
Mạc Du Hải nhẹ nhàng nhấc tay lên, trong rạp yên tĩnh lại ngay lập tức, anh ngước mắt lên, trong đó mang theo chút cao ngạo và khinh miệt.
Anh nói: “Tinh Giang, còn không giải thích cho cậu Đức đây một chút đi a.
“Vâng thưa cậu cả.’ Gương mặt của Tinh Giang vẫn không có chút biểu cảm nào như trước, hắn nói: “Video là do người khác vừa mới gửi tới, nếu anh không tin thì có thể tự mình tra”
Dương Minh Đức nhìn điện thoại mà Tinh Giang đưa tới, trong mắt anh ta rất u ám, nếu không phải là do Mạc
Du Hải ra lệnh thì làm sao mà hắn lại có thể phát video ra ngay đúng lúc này được chứ.
“Anh Hải đúng là rất cao minh”
Xem như Dương Minh Đức đã thể nghiệm được sự xấu bụng và tàn nhãn của Mạc Du Hải, anh không phát đoạn ghi âm ra ngay từ lúc đầu mà lại ra tay rất đúng lúc, cho người ta một đòn chí mạng, chẳng có chút khả năng xoay chuyển.
Mạc Du Hải không thèm nhấc mắt lên, dường như Dương Minh Đức cũng chỉ là một tên râu ria mà thôi.
Hạ Nhược Vũ làm một trong những người trong cuộc thì lại mặc kệ bọn họ tranh luận ầm ï cỡ nào, từ đầu đến cuối cô đều không nói một lời, mái tóc thật dài rũ xuống trước ngực, che đi hành động cắn môi của cô.
“Nhược Vũ, chúng ta đi thôi con.”
Hạ Minh Viễn nhìn thoáng qua biểu lộ bình thản của Mạc Du Hải thì cũng không nói gì.
Hạ Nhược Vũ gật gật đầu rồi đứng dậy.
“Anh xin lỗi” Dương Minh Đức cười khổ một tiếng, khi anh ta nghe được chú Viễn đồng ý cuộc hôn nhân này thì còn chưa kịp vui vẻ đã bị tạt một chậu nước lạnh, nhưng anh ta biết cũng không thể trách Hạ Nhược Vũ, càng không thể trách Mạc Du Hải.
Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh full
Nếu như mẹ anh ta không làm chuyện này thì cũng sẽ không bị người khác quay lại. Thay vì để Hạ Nhược Vũ gả vào nhà anh ta rồi chịu khổ thì không bằng buông tay để cô được hạnh phúc.
Vượt ra ngoài sự dự kiến của mọi người, Hạ Nhược Vũ lại cười với Dương
Minh Đức, cô đưa tay sửa sang nếp áo cho anh rồi nói: “Không sao đâu, dù sao em gả cho anh, chứ không phải là người nhà của anh, chỉ cần anh tốt với em là được.”
“Nhược Vũ…” Trong lòng Dương
Minh Đức rất cảm động, anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ
Nhược Vũ rồi nói: ‘Anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em cả đời”
Hạ Nhược Vũ cười càng vui vẻ hơn, sự lạnh lùng phát ra từ người nào đó như đông cứng người cô, nhưng cô lại làm như không hề cảm giác ra được, cô nói: “Vâng.”
“Két!” Ghế cọ xát với sàn nhà bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai.
Đám người nhìn về phía Mạc Du
Hải mới đúng lên với vẻ sợ hãi, không khí trong rạp như đông cứng lại, mọi người đều chờ anh mở miệng.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh đèn chiếu vào người anh khiến cho bóng dáng của anh càng thêm cao lớn. Mạc Du Hải nói với giọng điệu thản nhiên: “Tinh Giang, nhớ tặng cho cô Vũ đây một phần lễ thật dày”
“Vâng thưa cậu cả.” Tỉnh Giang giật mình, hắn cung kính nói. Hắn đi theo cậu cả lâu như thế rồi nên tất nhiên hiểu được tính cách của cậu ấy, lúc nhìn càng bình tĩnh thì càng tức giận.
Mấy năm gần đây, có rất ít người có thể chọc cậu cả tức giận đến thế, chỉ có Hạ Nhược Vũ mới làm được.
Mạc Du Hải quay người rồi rời đi,
Tỉnh Giang ra hiệu với những người khác một chút rồi cũng đi theo anh ra ngoài.
Người đàn ông rời đi như rút hết tất cả sức lực của Hạ Nhược Vũ, hai chân cô mềm nhữũn ra, suýt chút nữa là ngồi bệt xuống đất, nhưng may sao được Dương Minh Đức đỡ: “Nhược Vũ, em không sao chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương