Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 139 : Kế hoạch của nhà họ dương
Hạ Nhược Vũ không để ý: “Bác gái, bác có nhớ nhầm không, hình như là
Minh Đức vừa khóc vừa đòi chơi với bọn cháu đấy”
“Haha, vậy sao? Có lẽ bác quên mất” Nụ cười trên mặt Bà Dương cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia không thích.
Hạ Minh Viễn ở bên cạnh nghe thấy, lập tức bất mãn nói với cô:
“Nhược Vũ, con nói chuyện như thế à?”
“Con chỉ đùa thôi, con không nghĩ là bác gái sẽ tức giận, đúng không ạ?”
Hạ Nhược Vũ cười với Bà Dương.
Bà Dương tất nhiên là không thể tức giận: “Làm sao mà tức giận chứ,
Nhược Vũ thẳng tính như vậy, bác rất thích”
“Con bé có chút thẳng tính, nhưng cũng không có xấu tính” Hạ Minh Viễn vui vẻ nói, vẫn bênh vực con gái mình.
Bà Dương cười theo.
“Ba, mẹ, để chú và dì ngồi xuống đi” Hôm nay Dương Minh Đức mặc một bộ lễ phục rất chỉnh tê, một bộ vest và giày da, đầu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, Hạ Nhược Vũ bên cạnh thì ăn mặc xuề xòa, có chút không được hài hòa.
Dương Minh Đức có chút bất lực nhìn cô, nhưng Hạ Nhược Vũ lại bĩu môi, không ngờ anh ta thật sự lại đến đây.
Khi bốn người đã vào chỗ ngồi,
ông Dương bảo người đem đồ ăn lên, bọn họ nói chuyện công việc một chút, và hai người được sắp xếp ngồi cùng nhau.
Hạ Nhược Vũ dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay anh ta, nhìn mọi thứ trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ốc sên, sao anh lại ở đây? Có thể chấp nhận loại hôn nhân sắp đặt này sao?”
“Con em thì sao? Không phải em cũng đến đây sao?” Dương Minh Đức không trả lời mà hỏi lại.
Hạ Nhược Vũ nhướng mày nói: “Tôi không muốn tới, nhưng ba tôi đã ra lệnh, tôi có thể làm gì, tôi cũng rất bất lực:
“Anh tưởng em là một người không sợ quyền lực.” Dương Minh Đức cười khúc khích.
Cô giả bộ có chút từng trải, nói: “Có lúc không thể theo ý mình được, đến đây cũng không mất đi miếng thịt nào.
Nếu thật sự để cho anh cưới tôi, anh cũng đồng ý sao?”
Ánh mắt Dương Minh Đức lóe lên:
“Nếu anh đồng ý thì sao?”
Hạ Nhược Vũ vốn là đang nói đùa, nhưng không ngờ anh ta lại trả lời như vậy, ngay khi cô không biết phải trả lời như thế nào, bà Dương đã nói: “Xem kìa, bốn người chúng ta chỉ nói về chuyện riêng, bỏ qua bọn nó rồi. Bọn nó mới là nhân vật chính trong buổi tối ngày hôm nay”
“Nhìn xem, hai người bọn họ đã nói chuyện rôm rả rồi. Xem ra, duyên phận đã tới thì không thể dừng lại được nữa”
Hạ Nhược Vũ cười xòa, phối hợp diễn xuất với bọn họ.
Đường Hồng Xuân thấy Hạ Nhược
Vũ và Dương Minh Đức không có xa cách, vui vẻ nói: “Đúng vậy, chỉ cần bọn nó có quan hệ tốt, những người già chúng ta sẽ rất vui vẻ”
“Đúng vậy, em dâu, tôi lại có thêm một đứa con, Nhược Vũ nếu gả vào nhà chúng tôi, nhất định tôi sẽ coi con bé như con đẻ”
Bà Dương che miệng cười khẽ, không quên khen con trai mình: “Minh
Đức nhà chúng tôi từ nhỏ đã rất tài năng, ngoan ngoãn, dù đi học hay đi làm bên ngoài đều khiến chúng tôi không lo lắng gì hết, sau này sự nghiệp của ba nó sẽ để cho nó tiếp quản”
Hạ Minh Viễn cũng bình thường, lập tức trả lời: “Gia đình chúng tôi chỉ có một cô con gái nhỏ, từ bé đến giờ cũng không bị một chút ủy khuất nào.
Cho dù công ty nhà chúng tôi không phải công ty lớn, nhưng sau này đều sẽ giao cho con bé”
Hàm ý muốn nói với bà Dương rằng Hạ Minh Viễn chỉ có một cô con gái, nếu nhà họ Dương dám bắt nạt cô, cô vẫn có toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Hạ trong tay và cân nhắc việc của mình.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ chua xót khó chịu, ba cô trông có vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra ông còn yêu cô hơn cả mẹ cô.
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
“Haha, đó là đương nhiên, đó là đương nhiên” Bà Dương có vẻ hơi không vui, nhưng bà ta vẫn cố gắng chịu đựng mọi chuyện và giả vờ nói một cách thản nhiên.
“Tuy nhiên, tôi vẫn thấy phụ nữ sau khi kết hôn thì tốt nhất là ở nhà chăm sóc chồng con, vấn đề sự nghiệp cứ để đàn ông đi đấu tranh, cháu có nghĩ vậy không Nhược Vũ?”
“Bác gái, bác nói là sau khi kết hôn thì đưa Nhật Hạ giao cho nhà họ
Dương sao? Ba cháu vẫn chưa về hưu, bác tính như vậy có phải không tốt lắm không?”
Hạ Nhược Vũ nói xong, che miệng xin lỗi, nói: “Bác gái, bác đừng nóng giận, tính cách cháu thẳng như vậy, nghĩ gì nói đó.”
Khuôn mặt bà Dương ngay lập tức trở nên xấu xí, vẫn chưa được gả đi mà đã giữ gìn nhà mẹ đẻ rồi, nếu mà được gả vào thì còn làm sao nữa? Ông
Dương nhìn thấy bà Dương như vậy thì lập tức ho khan mấy tiếng.
Vẻ mặt bà Dương bình tĩnh lại:
“Haha, Nhược Vũ nói cũng có lý, không phải là bác muốn tốt cho con sao?”
“Vậy thì cháu cám ơn bác” Hạ
Nhược Vũ giả dối cười một cái, liếc nhìn Dương Minh Đức có vẻ như đang muốn nói gì đó, hóa ra anh ta là một cậu bé yêu quý của mẹ, không thể ngờ được, không thể ngờ được.
Dương Minh Đức cười khổ nhìn cô, dục vọng khống chế của anh ta quả thực rất mạnh, nhưng dù sao thì anh ta cũng đâu có thể làm gì.
Bầu không khí vốn khá hài hòa đã bị Hạ Nhược Vũ làm cho thay đổi, Hạ
Minh Viễn coi trọng Dương Minh Vũ, nhưng ông cảm nhận được suy nghĩ của bà Dương.
Ông có chút do dự, không biết quyết định của mình có chính xác không? Nếu Nhược Vũ kết hôn xong mà không được hạnh phúc, thì ông sẽ rất hối hận.
Tuy rằng mọi người đều biết Hạ
Minh Viễn ông chỉ có một đứa con gái, tương lai Nhật Hạ cũng giao cho cô, nhưng không phải ai muốn kết hôn cũng có thể kết hôn được, nếu nhà họ
Dương cũng vì lý do này thì không cần phải nói chuyện nữa.
“Nhược Vũ vẫn còn quá non nớt, nếu con bé quyết định sớm như vậy, tôi lo là con bé vẫn chưa tính kĩ đâu”
Ông Dương đúng là khôn khéo, ông ta thấy vẻ thay đổi của Hạ Minh Viễn thì nói ngay.
“Minh Viễn, đừng lo lắng, cậu không biết thái độ làm người của tôi như thế nào sao? Đương nhiên là tôi sẽ đối xử với Nhược Vũ như con gái ruột.
Hai nhà rất thân thiết, có chuyện gì thì sẽ biết luôn mà”
Ông ta nói xong, ánh mắt có chút lén lút nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong lòng thầm mắng, ngu ngốc, sau khi cưới về nhà, thì làm gì chả được, nếu hôn nhân bị phá hủy, ông ta nhất định sẽ không tha cho bà ta. .
Bà Dương cũng nhận ra sự việc có chút nghiêm trọng, nhỏ giọng nói:
“Đúng vậy, Minh Viễn, em dâu, hai người đừng tức giận. Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, tôi không có ý gì cả, chỉ là muốn tốt cho Nhược Vũ thôi”
Thấy cả hai đã nói như vậy, vẻ mặt
Hạ Minh Viễn dịu đi và nói sang chuyện khác, cũng không nói gì đến chuyện kết hôn nữa.
Ông Dương lo lắng và không thể nói rõ ra được, vì vậy ông ta đã liên tục nói những lời không đầu không đuôi.
“Tôi bắt đầu có chút thông cảm cho anh rồi đấy” Hạ Nhược Vũ võ vỗ vai anh ta, nói nhỏ, Dương Minh Đức tuy rằng nhìn rất quyến rũ, nhưng có một người mẹ như vậy, cho dù là người phụ nữ nào kết hôn cũng sẽ không may mắn.
Gặp phải bà mẹ chồng gay gắt như vậy thì khổ cả đời, may mà cô không có về đó
Dương Minh Đức không nói được điều gì, mặc dù trong lòng anh ta đã biết câu trả lời nhưng vẫn có chút hụt hẫng.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương