Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 135 : Đáp ứng cô ta

Mạc Du Hải nhìn ánh mắt của cô ta dần tối lại, anh nghĩ đến người phụ nữ hôm qua chạy khỏi anh rồi lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác trong khách sạn, đến bây giờ vẫn chưa từng gọi điện thoại giải thích với anh. Lửa giận trong lòng đột nhiên dâng trào, nhẹ giọng nói với nữ nhân trước mặt: “Tôi đồng ý với em” Nói xong anh có chút hối hận, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự vui mừng của cô ta, anh cũng không dám nói ra lời hối hận. “Du Hải, cảm ơn anh” Lục Khánh Huyền trong lòng không giấu được sự kích động và vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có chút đỏ bừng. Anh vừa cảm thấy có lỗi với cô ta, mặt khác vì lý do đạo đức, Mạc Du Hải không thể bỏ mặc Lục Khánh Huyền ở lại: “Em trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ đến gặp em sau” Lục Khánh Huyền dường như vô cùng lo sợ anh sau khi rời đi sẽ không quay lại, bất chấp thân thể yếu ớt, cô ta lo lắng nắm chặt ống tay áo khoác anh, dè dặt và rụt rè hỏi: “Du Hải, anh ở lại đây với em đi, đừng để em một mình được không” Anh không thể đáp lại lời nói của cô ta, nhưng anh cũng không thể phớt lờ như thường lệ: “Ừm, em nghỉ ngơi thật tốt, đến giờ tan làm rồi.. ” Ngập ngừng một chút, như có quyết định nào đó, anh chậm rãi nói: “Tôi sẽ ở đây với em” Mạc Du Hải quay lưng về phía cô ta, không nhìn thấy sự đắc ý lóe lên trong mắt cô ta, cô ta khẽ mở tay ra, vui vẻ đáp: “Vâng, em chờ anh” Mạc Du Hải không nói gì nữa, đi ra khỏi phòng bệnh. Không lâu sau, một bóng người len lén đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Thành công rồi?” “Ừm, anh lo lắng cái gì, đừng có làm lộ chuyện” Lục Khánh Huyền làm gì còn bộ dạng ốm yếu nữa, ánh mắt có chút bất mãn. Lưu Bình không có tố chất tâm lý tốt như cô ta, vì vậy anh ta miễn cưỡng bước lên đi xuống trên sàn đá cẩm thạch: “Đương nhiên là tôi rất căng thẳng. Nếu bác sĩ Du Hải phát hiện ra, chúng ta sẽ kết thúc.” “Mọi việc đã xong rồi còn gì nữa? Chỉ cần quản cho kỹ cái miệng của anh là được rồi” Lục Khánh Huyền bình tĩnh, cô sẽ dọn đến ở cùng Du Hải vào buổi tối, cô nam quả nữ sống cùng nhau trong hai tháng, không xảy ra chuyện gì mới là lạ. Đến lúc đó, cô ta có thể đường hoàng mà ở cùng với Mạc Du Hải, nếu mang thai một đứa bé, vậy thì thân phận mợ chủ nhà họ Mạc chính là của cô ta. Lưu Bình không hề lạc quan: “Cô chắc chắn biết rõ bác sĩ Du Hải thông minh đến thế nào. Dù sao thì tôi cũng đã làm theo ý của cô rồi, cô xóa những bức ảnh và đoạn ghi âm đó trước đi” “Bác sĩ Lưu, anh sợ bóng sợ gió như vậy thì làm sao mà làm chủ nhiệm được. Dù bây giờ đã thành công che giấu, sau này vẫn cần anh giúp đỡ” Lục Khánh Huyền có linh cảm sau này Lưu Bình vẫn có ích. Lại càng không thể thả người. “Sao cô lại nuốt lời như vậy? Không phải nói chỉ cần tôi giúp cô làm một chuyện, cô sẽ giúp tôi xóa sao? Tại sao bây giờ lại nuốt lời?” Lưu Bình lo lắng. Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền rất bình tĩnh: “Anh không biết là lời của phụ nữ là không đáng tin sao? Đây có thể coi là bài học cho bác sĩ Lưu. Khi nào qua hai tháng tôi sẽ xóa cho anh” “Hừm, làm sao biết lần này cô có đùa giỡn tôi hay không, dù sao cô cũng vừa nói rằng không thể tin phụ nữ” Lưu Bình vặn lại, anh ta đã ở cục diện không thể vãn hồi. Trong lòng luôn bồn chồn lo lắng trong suốt hai tháng, nếu không có bệnh tim thì sợ sẽ bị ép phải mắc bệnh tim. Lục Khánh Huyền tràn đầy khinh thường: “Anh sợ cái gì, chờ tôi mang thai đứa nhỏ của Du Hải hai tháng, anh còn sợ chút phiền phức nhỏ này hay sao? Đến lúc đó tôi trở thành đối tượng được bảo vệ của nhà họ Mạc, mấy cái bệnh viện này thì tính là cái gì?” Cô ta còn muốn nhiều hơn thế, thấy anh ta có chút do dự, cô ta nói tiếp: “Đừng sợ tôi nuốt lời, chúng ta đều ở chung một con thuyền, anh có chuyện gì thì tôi cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, vì vậy cứ yên tâm đi.” Lưu Bình nghe vậy cũng có lý, trong lòng cũng bình tĩnh lại một chút: “Như vậy được rồi, tôi chỉ làm những việc trong khả năng của mình, những việc khác thì cô đừng có tìm tôi.” Anh ta thật sự sợ người phụ nữ này rồi. “Được rồi, anh còn không mau đi đi, nếu bị nhìn thấy, tôi và anh sẽ xong đời” Lục Khánh Huyền không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Lưu Bình cũng biết mình không thể ở lâu, lại lén lút rời đi như một tên trộm. Lục Khánh Huyền có chút khinh thường nhìn anh ta, nếu không phải có chuyện cần giúp, loại người này đi trên đường cô còn không thèm nhìn. Mạc Du Hải trở lại phòng làm việc, cầm điện thoại di động trên bàn làm việc giả bộ vô tình mở màn hình, ngoại trừ một số cuộc gọi công việc thì cũng không có thông báo nào khác. Đôi mắt u ám nguy hiểm, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, người phụ nữ chết tiệt, tốt lắm, tốt lắm, đến bây giờ cũng không có gọi điện thoại cho anh. “Cốc cốc” “Bác sĩ Du Hải, anh có ở bên trong không? Viện trưởng có chuyện muốn tìm anh…” Đáp lại là một âm thanh “loảng xoảng”, cô y tá nhỏ sợ hãi đến mức suýt ngã xuống đất, vội vàng bỏ chạy, bất chấp lời giao phó của viện trưởng. Huhuhu, bác sĩ Du Hải thật đáng SỢ. Điện thoại di động vỡ tung nằm trên mặt đất, Mạc Du Hải vẻ mặt lạnh lùng khó coi, cầm lấy chìa khóa trên bàn, cởi áo khoác rời đi. Anh tự mình lái xe trở về biệt thự, nhìn phòng khách trống không, trong lòng có chút khó chịu. Mạc Du Hải đè nén cảm giác này bước lên lầu. Anh mở cửa bước vào trong phòng. Lúc này trong phòng ngủ gọn gàng và ấm cúng, tất cả mền trên giường đều bị hất xuống đất, quần áo trong tủ cũng đã được lật tung, rải rác trên mặt đất, từng cái một, như đang chờ chủ nhân trở lại thu dọn. Bàn trang điểm vốn là mỹ phẩm liền biến mất, nếu không phải giá trang sức vẫn còn, Mạc Du Hải còn tưởng rằng chính mình là trộm vào nhà. Nhưng trong lòng anh biết rõ, cơ sở an ninh của biệt thự nghiêm ngặt đến mức nào, chưa nói đến kẻ trộm, một con ruồi cũng khó có thể bay vào. Rõ ràng người làm ra chuyện này không ai khác ngoại trừ người phụ nữ đó. Không biết đây là phản kháng lại anh hay là muốn đùa giỡn anh, ánh mắt Mạc Du Hải trâm xuống, tránh đi đống quần áo trên mặt đất, đi vào bên trong liếc mắt nhìn lên dòng chữ trên tường. Với tay để mở rèm cửa, một vài ký tự lớn được viết trên bức tường trắng một cách rõ ràng: Tên khốn Mạc Du Hải! Đúng vậy, không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là chữ viết tay của Hạ Nhược Vũ, ở thành phố Đà Nẵng, cô là người duy nhất dám thẳng thừng mắng anh như vậy. Mạc Du Hải không biết có phải đang tức giận hay không, vẻ mặt lãnh đạm khó lường, cũng không tiếp tục nhìn “tác phẩm” của cô nữa, bước chân chuẩn bị dời đi bỗng dừng lại, đôi mắt híp lại nguy hiểm, anh đi về phía ánh sáng trong buồng tắm.