Thành Tử Cầm nghe thế, tức thời mặt như sương lạnh, mắt hạnh trừng trừng. Dương Đạp Sơn bấy giờ mới phát giác mình đòi xem hài của con gái người ta ít nhiều có phần ái muội, vội giải thích: "Ta chỉ muốn dùng để so sánh dấu chân, vạn nhất ở trên đó phát hiện hai loại dấu giày bất đồng...." Sắc mặt của Thành Tử Cầm bấy giờ mới hơi hòa hoãn trở lại, nhưng lại đổi sang ửng hồng, ngẫm nghĩ một chút vẫn nhấc chân cởi một chiếc giày ra. Dương Đạp Sơn vội cười hề hề tiếp lấy, thấy đó là một chiếc giày đế mỏng thông dụng của bộ khoái, kích cỡ nhỏ gọn, nhịn không được phóng mắt nhìn Thành Tử Cầm đang đứng tấn theo thế "Kim Kê độc lập" (Gà vàng đứng một chân) một chân chỉ mang vớ trắng, lòng không khỏi xao động. Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, liếc xem toàn chiếc giày, thấy ở dưới đế còn có một vớ thêu một đóa mai hồng, nét thêu rất tinh tế. Dương Đạp Sơn cười nói: "Bộ đầu, tấm lót giày này là do ngài tự thêu à? Nét thêu đẹp thiệt!" Thành Tử Cầm sầm mặt lạnh lùng: "Ngươi sao nhiều lời thừa như thế!" Dương Đạp Sơn vội thu nụ cười, cẩn thận bỏ chiếc hài vào lòng, ẩn ước ngửi được một mùi hương cơ thể thiếu nữ nhè nhẹ. Lúc này, thang gỗ đã được đem tới. Dương Đạp Sơn xách rương pháp y, trèo lên đỉnh phòng, từ từ tra xét dọc theo từng cây kèo. "Quan không tu sửa nha môn" là điều quy định theo luật, cho nên những phòng của nha môn này vừa già vừa củ. Sương tuyết mưa gió lâu ngày đã khiến lớp ngói trên này đều đóng một lớp rêu mỏng, người nếu đi bên trên sẽ rất dễ lưu lại dấu chân. Không cần nhìn kỹ cũng phát hiện trên nóc nhà có một dãy bước chân. Những dấu chân này nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết của bộ đầu Thành Tử Cầm. Nhưng mà, Dương Đạp Sơn vẫn móc từ trong lòng ra chiếc hài của nàng ta, cẩn thận so sánh dấu giày, quả nhiên không sai. Dương Đạp Sơn cất hài của Thành Tử Cầm vào lòng, đi theo dấu hài tử tế khám sát hết một lượt, không phát hiện dấu chân hay vết tích gì, cũng không có dấu phiến ngói bị di động. Như vầy thì kỳ quái rồi, vũ công có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm được mức đạp tuyết vô ngân (đạp lên tuyết không để lại dấu vết), trừ khi là trong tiểu thuyết. Thể trọng của con người không thể dùng khinh công khắc phục. Như vậy có thể nói, ngoại trừ Thành Tử Cầm, xem ra không có ai lên trên đỉnh phòng. Hay nói cách khác, đạo tặc không thể từ đỉnh phòng tiến nhập vào phòng trộm quan ấn đi. Dương Đạp Sơn ngồi xuống đỉnh phòng rơi vào cơn trầm tư: cửa bốn phía đóng kín, đỉnh phòng không có dấu lẻn vào, đạo tặc rốt cuộc là làm sao tiến vào phòng trộm quan ấn đi? Chẳng lẽ là đào địa đạo tiến vào? Không đúng, vừa rồi hắn quan sát rất cẩn thận, không thấy có dấu vết đào bới. Hơn nữa, nếu đào bới một địa đạo chính xác đến ngay dưới phòng ngủ của tri phủ đại nhân trong nội nha của nha môn, thì công trình này phải lớn phi thường, yêu cầu lại rất cao. Và phí bao nhiêu công sức để trộm một quan ấn thì không hợp tình lí chút nào, thật là khiến người khó hiểu. Quan ấn không thể sánh với ngọc tỉ của hoàng đế, chỉ án chiếu vào giá trị của vật phẩm, vì sao lại không trộm kim ngân chấu báu trong phòng ngủ? Bất kỳ món nào cũng đáng tiền hơn quan ấn a. Chẳng lẽ đạo tặc không phải vì tiền, mà là để chỉnh trị Hàn tri phủ? Nhưng dùng phương pháp trộm quan ấn để chỉnh trị người xem ra quái quái thế nào ấy, dường như đây không phải là thủ đoạn đặc biệt thâm độc gì. Động cơ còn chưa phải là vấn đề chủ yếu mà Dương Đạp Sơn suy nghĩ, điều hắn muốn biết nhất là đạo tặc rốt cuộc là tiềm nhập vào phòng trộm quan ấn bằng cách nào. Hắn ngồi yên suy nghĩ, nhưng nghĩ nát cả óc mà cũng không ra. Trong lúc hắn đang khổ sở nghĩ suy đó, một tham âm chợt vang lên: "Ê, ngươi ngồi lỳ ở trên đó làm gì? Giày của ta đâu?" Dương Đạp Sơn cả kinh, đưa mắt nhìn, thì ra là bộ đầu Thành Tử Cầm đang thò đầu ra khỏi than nhìn hắn. Dương Đạp Sơn cười khì đáp: "Không... khôgn có gì. Tôi đang suy nghĩ xem đạo tặc rốt cuộc là tiến vào phòng bằng cách nào." "Vậy ngươi có nghĩ ra chưa?" Thành Tử Cầm đầy vẻ hi vọng hỏi. "Vẫn chưa ra. Ta phải xuống dưới phòng tìm xem." Mặt Thành Tử Cầm đầy vẻ thất vọng, hừ một tiếng nói: "Mau trả giày cho ta!" Dương Đạp Sơn bước lại, vội móc giày từ trong lòng ra đưa cho Thành Tử Cầm. Giày tuy không còn, nhưng trong người vẫn còn thoang thoảng mùi hương cơ thể của thiếu nữ, khiến cho tâm thần của hắn thanh thản vô cùng. Thành Tử Cầm đỏ mặt tiếp lấy giày, mang vào ngay trên thang xong mới leo xuống. Dương Đạp Sơn cũng xuống thang, không dám nhìn Thành Tử Cầm, mang rương pháp y tiến vào phòng ngủ, kiểm tra kỹ lại phòng một lần nữa, không phát hiện ra mang mối gì. Hắn bước đến bàn sách, từ những giác độ bất đồng quan sát hộp quan ấn, hỏi Hàn tri phủ: "Đại nhân, phòng này ngoại trừ ngài, còn ai ngụ nữa?" "Bình thường chỉ có bổn quan và nương tử hai người. A, còn có thiếp thân nha hoàn Đông nhi, nhưng mà nó ngụ ở gian ngoài, lúc ngủ thì đóng cửa từ phía bên trong, nó tiến vào không được." Xem ra Hàn tri phủ này có lòng giới bị rất nặng, ngay cả thiếp thân tiểu nha hoàn của mình cùng đề phòng. Dương Đạp Sơn lại hỏi: "Sau khi phát hiện quan ấn bị mất, còn có ai tiến vào phòng này?" "Chỉ có Thành bộ đầu và ba tổ trưởng bộ khoái, trừ bốn người họ, không có ai tiến vào đây." Dương Đạp Sơn gật gật đầu, lòng đã có chủ ý, nói thẳng với Hàn tri phủ và Thành bộ đầu: "Đại nhân, bộ đầu, hiện giờ làm phìền các vị ra ngoài chờ, tôi muốn một mình khám sát." "Vì sao? Lúc ngươi khám sát, người khác không thể ở bên cạnh xem hay sao?" Thành bộ đầu trừng mắt hỏi. "Đúng vậy, không thể!" Ngữ khí của Dương Đạp Sơn không có bất kỳ chỗ nào thừa dành cho sự thương lượng, "Đây là lời dặn dò của sư phụ dạy ta phá án, sư mệnh không thể cải! Hơn nữa còn ảnh hưởng đến hiệu quả phá án." Kỳ thật, trong đầu Dương Đạp Sơn chẳng có nửa điểm ký ức về vị sư phụ này. Cổ đại vô cùng úy kỵ lén học nghề của người ta, vừa nghe lời này, Thành bộ đầu không còn gì để nói. Hàn tri phủ nghe bên cạnh có người sẽ phá án không linh, càng không nói hai lời, vội vã bước ra khỏi phòng. Thành bộ đầu và sấu hầu cùng hai tổ trưởng bộ khoái thấy tri phủ đại nhân đã ra ngoài tránh đi, bản thân không cần được bảo cũng thoe ngay ra ngoài. Chờ bọn họ ra ngoài xong, Dương Đạp Sơn bấy giờ mới mở rương pháp y, lấy từ trong đó ra chổi quét lấy dấu tay, băng keo trong và giấy trắng. Hắn dùng bàn chải lấy dấu tay quét lên hộp đựng quan ấn, xuất hiện mấy chỉ tay, sau đó dùng băng keo trong lấy những dấu tay này, bước ra ngoài cửa nói: "Đại nhân, bộ đầu và ba vị tổ trưởng, tôi còn phải lấy dấu tay của các vị." Thành bộ đầu càng bất ngờ hơn: "Ngươi cần lấy dấu tay chúng ta làm cái gì?" Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Thiên cơ bất khả lậu!" Hắn nói rất thần bí, khiến người ta càng cảm thấy có hi vọng. Đây là điều Hàn tri phủ mong chờ nhất, cho nên vội vã cho người mang mực và vải trắng đến, bốn người đều án hai tay lên những tấm vải này. Thành Tử Cầm khẽ nói với Dương Đạp Sơn: "Ngươi dày vò tri phủ đại nhân như vậy, nếu như tìm lại được quan ấn thì mọi chuyện đều dễ nói, nếu mà không tìm về được, hừ hừ, sẽ cho ngươi biết tay!" Dương Đạp Sơn đương nhiên biết hậu quả của việc làm này, nhưng không làm như vậy thì làm sao tra ra manh mối? Hắn cười đáp: "Bộ đầu, tôi chỉ tận hết năng lực, chuyện phá án cũng giống như cưới vợ vậy, chưa cưới vợ xong mà đòi quản sinh con sinh cái hay sao?" Thành Tử Cầm lừ mắt nhìn hắn: "Vậy ngươi hãy tận hết tâm tư đi, nếu không những ngày tháng sau này của chúng ta không dễ chịu đâu!" "Đây là án đầu tiên sau khi tôi trở thành bộ khoái, đương nhiên là phải dụng tâm rồi. Ngài phóng tâm đi a! Hơn nữa còn có 15 lượng bạc trắng thưởng nữa mà!" Hàn tri phủ đang lắng nghe hai người hắn đối thoại, vừa nghe có chỗ không phải, nhịn không được kêu lên: "Cái gì 15 lượng! Là 30 lượng!" Cái gì? Dương Đạp Sơn kêu lên một tiếng, quay vụt đầu lại nhìn Hầu Vĩ: "Hà hà, khỉ cà tong, ngươi tính toán thật là chuẩn xác a!" Lòng nghĩ, con bà ngươi, ta nói mà, ngươi là người thấy tiền như mạng, sao lại chuyển tính như vậy, 15 lượng bạc thưởng mà không đòi lại một văn, chỉ muốn cái hư danh, thì ra là còn giấu một phần này a. Hàn tri phủ trao thưởng 30 lượng phá án này, vốn ra sấu hầu định để Dương Đạp Sơn giúp phá án, lấy 15 lượng đưa cho Dương Đạp Sơn, còn bản thân thì nuốt 15 lượng. Thật không ngờ Dương Đạp Sơn lại làm bộ khoái, tính toán nhỏ của y coi như hở sườn. Y rất bối rối đỏ mặ ấp úng: Cái này... hà hà... cái này..." Hàn tri phủ không biết nội tình bên trong, thấy Dương Đạp Sơn vừa leo lên đỉnh phòng vừa đuổi mọi người ra ngoài, còn lấy dấu tay của họ, cảm thấy thật đúng là hòa thượng ngoại lai biết niệm kinh, tâm lý bụt xa là bụt rất thiêng ở đâu cũng có, huống chi Dương Đạp Sơn lại tỏ vẻ thần bí như vậy, cho nên ông tràn đầy hi vọng. Để khuyến khích Dương Đạp Sơn cố sức sớm tìm về quan ấn, tránh đêm dài lắm mộng, ông ta cắn răng nói: Dương bộ khoái, nếu như ngươi tìm được quan ấn đúng hạn, bổn quan sẽ thưởng thêm mười lượng, tổng cộng thưởng ngươi 40 lượng!" Oa...! Dương Đạp Sơn cao hứng thảm luôn! Nếu có được 40 lượng bạc thì coi như phát rồi, không những có thể mua được một căn nhà vườn mái ngói nhỏ, mà còn có chút tiền để trang trí mua gia cụ. Có nhà của riêng có thể là mộng tưởng lớn nhất hiện giờ của hắn. Nhưng mà, hiện giờ án còn chưa có manh mối gì, còn không phải là lúc cao hứng vội. Hắn cung thân nói: "Đa tạ đại nhân, tiểu nhân nhất định tận tâm kiệt lực, tranh thủ trong kỳ hạn phá án này, tìm về quan ấn!" Hàn tri phủ gật gật đầu, nói: "Còn cần chúng ta làm cái gì, ngươi cứ nói." Dương Đạp Sơn cũng không khách khí, nói: "Tôi muốn đơn độc nói chuyện với tôn phu nhân, và cũng cần lấy dấu tay của phu nhân và nha hoàn Đông nhi." Thành Tử Cầm cùng mọi người ngẩn ngơ. Thời cổ đại nữ quyến thường không gặp người ngoài, huống chi đường đường là nương tử của tứ phẩm tri phủ, là người nhà quan mà phải gặp bộ khoái thuộc loại tiện dân thế này để tra án thì.... Loại sự tình này dù có nghĩ cũng không nghĩ ra được, không ngờ Dương Đạp Sơn lại trực tiếp đề xuất trước mặt tri phủ, sao không khiến bọn họ kinh ngạc cơ chứ? Và thế là họ chờ tri phủ đại nhân nổi giận lôi đình... Quả nhiên, cơ mặt Hàn tri phủ co rút liên tục, sắc mặt thập phần khó coi, dường như muốn quát mắng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, sấm mặt trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Dương Đạp Sơn đương nhiên biết mình nói cái gì, vội cung thân nói: "Đại nhân, đây là cần cho tra án, nếu đổi thành án khác, có trọng đại hơn nữa thì tiểu nhân cũng không dám dò hỏi phu nhân. Nhưng án này bất đồng, chuyện liên quan đến bản thân đại nhân, vì để nhánh chóng tìm quan ấn về, tiểu nhân không thể không đưa ra hạ sách này." "Chẳng lẽ ngươi... ngươi hoài nghi nương tử của ta trộm quan ấn?" Sắc mặt của Hàn tri phủ càng khó coi hơn.