Cuối cùng thì cũng bàn đến vấn đề quan trọng, Dương Đạp Sơn không nhanh không chậm, cười nói: "Như vậy thì không dám, tại hạ làm sao có thể lấy tiền của quan gia được a. Chỉ có điều... tại hạ hiện đang bận, chỉ sợ không có thời gian giúp hai vị." Bộ khoái mặt khỉ tức ngầm trong bụng, mắng thầm: "Ngươi bận cái khỉ khô, nếu mà bận thì ngươi không ban ngài ngồi phe phẩy quạt cùng với nha hoàn đan hài a. Chẳng phải không thấy thỏ không thả ưng hay sao?" Y nghĩ như vậy, nhưng miệng không dám nói ra, vì lúc này là lúc cầu người ta mà. Bộ khoái mặt khỉ cười nói: "Có thể thấy tiểu huynh đệ là người sảng khoái, ta cũng không nói vòng vo tam quốc gì nữa, thành thật mà nói, chuyện này là tri phủ lão gia hứa sẽ khao thưởng 15 lạng bạc trắng, ai phá được án này, tìm về được quan ấn thì thưởng trọn ngay một lần. Chỉ cần huynh đệ giúp chúng ta phá án này, 15 lượng bạc đều quy về huynh đệ, chúng ta không lấy một văn tiền nào. Thế nào?" Dương Đạp Sơn mừng thầm, 15 lượng? Quá tốt rồi, dành dụm thêm chút nữa là có thể mua một căn nhà làm bằng gạch sống rồi. Có nhà riêng là một tưởng lớn nhất hiện giờ của Dương Đạp Sơn. Tuy hắn cao hứng trong lòng, nhưng mặt không lộ ra, cười nói: "Cái này... cái này không tiện chút nào a." Bộ khoái mặt khỉ nghe cách nói của hắn có phần dao động, liền tiếp: "Nên như vậy chứ, huynh đệ giúp chúng ta phá án này, huynh đệ lấy tiền, chúng ta lấy công lao, hai bên đều có lợi a. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta còn có thể miễn bị đòn hai mươi roi nữa." Khi phá án thời cổ đại, quan lão gia thường cấp cho bộ khoái một kỳ hạn. Kỳ hạn phá án này gọi là "Bỉ hạn", thường là 5 ngày, án trong đại là 3 ngày. Nếu như quá hạn mà không phá án được thì phải bị đánh bị trừ tiền lương. Nếu tiếp tục quá hạn, tiếp tục đánh tiếp tục trừ tiền, cho đến khi án được phá hoặc quan lão gia cảm thấy án này đích xác là phá không được thì thôi. Do đó các bộ khoái khi phá không được án và không có biện pháp nào khác, thì thường này tiền tìm phạm nhân trong ngục nào đó giúp chịu tội thay. Những tội này bị nhận rồi, án coi như bị phá, thậm chí có những người lòng dạ xấu xa, bắt luôn những lưu dân không tiền không sự nghiệp không ai đở đầu hoặc là bá tánh vô cớ về đánh đập bắt khai nhận. Chỉ có điều án lần này là tìm quan ấn bị mất, không có cách gì tìm người gán tội, mà phải tìm được được ấn đem về. Do đó, hai bộ khoái khỉ ốm và răng thỏ mới đến tìm Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn nói: "Nếu như hai vị quan gia đã nói rồi, lại có 15 lượng bạc thưởng, thì tại hạ không chối từ nữa." Hai vị bộ khoái mừng rỡ, đứng dậy khom người tạ ơn: "Đa tạ tiểu huynh đệ."Từ thần thái vui mừng của họ, có thể thấy điều này đối với họ trọng yếu thế nào. Dương Đạp Sơn vội đứng dậy trả lễ, mời hai người ngồi, rồi nói: "Chuyện phá giải tìm lại ấn của tri phủ lão gia bị mất này là phải tiến vào nha môn thậm chí nội nha khám sát hiện trường, hơn nữa có khả năng còn tiến hành điều tra dò hỏi tri phủ đại lão gia và những người liên quan. Ta là một lão bá tánh bình thường, làm sao mà làm đây?" Khỉ ốm và răng thỏ đều ngẩn người. Vấn đề này hai người họ chưa từng nghĩ qua, chỉ biết hễ Dương Đạp Sơn ra tay là kính cong kính cong tìm được quan ấn bị mất liền. Án đã phá rồi thì ai không hoan hỉ, cho nên không nghĩ kỹ gì. Bây giờ nghe Dương Đạp Sơn nói, mới phát hiện thì ra là còn nhiều vấn đề cần phải giải quyết. Bộ khoái răng thỏ nói: "Hay là chúng ta để tiểu huynh đệ hóa trang bộ khoái tiến vào phá án?" Khỉ ôm vỗ lên đầu hắn một chưởng: "Ngươi là cái đồ ngu, bộ khoái trong nha môn có tên nào mà tri phủ lão gia không quen mặt? Khẳng định là sẽ hỏi tới, như vậy có lừa được hay sao?" Bộ khoái răng thỏ sờ đầu, lại nói: "Hay là tiểu huynh đệ muốn hỏi muốn tra gì, báo cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đi hỏi tra dùm cho?" Khỉ ốm nghe thế cũng cho là chủ ý hay, gật đầu nói: "Tên gấu ngốc ngươi cuối cùng cũng biết dùng đầu ác, không tệ a." Bộ khoái răng thỏ cao hứng vô cùng, hai người cùng nhìn về phía Dương Đạp Sơn, để xem ý kiến hắn thế nào. Dương Đạp Sơn lắc đầu: "Nếu là như vậy ta không dám đảm bảo phá được án này. Khám nghiện hiện trượng không thể ủy thác cho ai, mà phải tự thân đi làm mới được, nhân vì phải từ đó phát hiện mấu chốt. Hai người nhìn không ra mới đi tìm ta, bây giờ ta lại ủy thác hai người đi khám sát, thì có tác dụng gì?" Hai bộ khoái nghe thế cùng gật đầu, thầm nghĩ lời này không sai. Bộ khoái mặt khỉ hỏi: "Tiểu huynh đệ, vậy huynh để cảm thấy nên như thế nào mới phải?" Dương Đạp Sơn đã nghĩ đến một biện pháp: Hắn muốn lợi dụng án này, không những kiếm được 15 lượng bạc, mà còn tiến vào lục phiến môn làm bộ khoái. Nhưng mà, lời này hắn không thể tự nói, mà tốt nhất để cho họ tự đề cập, nếu không bọn chúng sẽ đòi phí hoạt động phí chạy chọt gì đó thì thiệt thòi rồi. Dương Đạp Sơn đáp: "Hai vị còn không nghĩ ra được biện pháp thì ta làm sao có biện pháp gì. Ta không phải là bộ khoái, sao có thể tùy tiện ra vào nha môn , huống chi là nội nha. Tri phủ đại lão gia không trị ta không được. Ta không hề mượn tự nhiên mà bị đánh đòn đâu. hay là thôi vậy, án này coi như xong, ta tin là hai vị có thể phá án này, tìm về quan ấn cho tri phủ đại lão gia." Bộ khoái mặt khỉ cười khổ, bản thân có tài cán thế nào y tự biết rõ, nếu mà có biện pháp phá án thì y đâu thể để 15 lượng bạc mất về tay Dương Đạp Sơn? Chuyện này nên làm sao bây giờ? Bộ khoái răng thỏ hỏi: "Hay là chúng ta nói một tiếng với bộ đầu, việc gấp thì làm chuyện đặc biệt, để bộ đầu nói với hình thông phán đựa Dương huynh đệ vào làm bộ khoái rồi tính, thế nào? Nha môn có tam ban nha dịch đều có quy định và biên chế hắn hỏi, không thể tùy ý tăng gia. Bộ khoái của nha môn hoặc bệnh thối lui hoặc là hi sinh vì nhiệm vụ để lộ chỗ khuyết cần bổ sung nhân viên thì do bộ đầu quyết định nhân tuyển, báo lên thông phán (hành chánh lục phẩm) phụ trách tuần bộ để thẩm định. Sự tình này không cần phải báo tri phủ đại lão gia, cho nên muốn làm bộ khoái trong nha môn của tri phủ, bộ đầu và thông phán quyết định là được. Khỉ ôm nhíu mày: "Chuyện này không dễ làm đâu. Bộ khoái trong nha môn chúng ta tháng trước có lão Vương đầu nghỉ hưu, trống một vị trí, nhưng hiện giờ vị trí này có rất nhiều người muốn vào. Biểu muội của ta trưa này còn tìm ta đưa một người vào vị trí này, giá cả đều phải lên đến sáu lượng. Ta đang đau đầu đây." Nói xong, gã nhìn Dương Đạp Sơn, ý tứ rất sâu xa. Dương Đạp Sơn đương nhiên biết gã muốn hắn bỏ tiền ra để gầy quan hệ. Nhưng đừng nói hiện giờ hắn chỉ có hai nghìn đồng, tiền không đủ, mà có đủ hắn cũng không đưa ra, vì hắn tin chắc rằng án quan ấn của tri phủ đại lão gia mất không phải là án thường. Quan ấn không tìm lại được, mất quan bãi chức là còn nhẹ. Do đó, tri phủ đại lão gia khẳng định sẽ gia tăng áp lực đối với bọn bộ khoái này. Bọn họ chẳng còn đường lui, tuyệt đối sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của hắn. Chỉ cần hắn tìm lại được quan ấn, đừng nói gì chỉ tiến vào nha môn làm bộ khoái, làm bộ đầu cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng mà Dương Đạp Sơn không yêu cầu thái quá, mới đó thì làm ngay bộ đầu sẽ gây ra sự đố kỵ với mọi người. Hơn nữa làm bộ đầu trách nhiệm quá lớn, làm bộ khoái nhẹ nhàng thoải mái hơn. Do đó, Dương Đạp Sơn giả vờ không để ý gì, vẫn giả ngơ y như cũ nhìn bộ khoái khỉ ôm. Bộ khoái khỉ ốm thấy Dương Đạp Sơn không chịu nhượng bộ, liền nói thẳng ra luôn: "Dương huynh đệ, huynh đệ có thể xuất ra sáu lượng bạc, ta sẽ có thể nghĩ biện pháp để huynh đệ làm bộ khoái, như vậy huynh đệ không phải có thể tiến vào nha môn phá án này rồi hay sao? Chờ huynh đệ phá án này rồi, lấy được 15 lượng bạc trắng, trừ đi 6 lượng không phải còn 9 lượng sao? Thế nào?" "Vậy à? Được a, chẳng phải có tiền là được sao!" Dương Đạp Sơn quay đầu hỏi hạnh nhi, mắt nháy nháy: "Hạnh nhi, mau đi lấy sáu lượng bạc ra!" Hạnh nhi là người thông minh, nhìn ánh mắt của Dương Đạp Sơn liền hội ý, cười khổ đáp: "Thiếu gia, chúng ta làm gì còn nhiều tiền như vậy a." Nói xong thò vào lòng móc ra một túi tiền, để trên lòng bàn tay nói: "Này, toàn bộ số tiền của chúng ta đều để ở đây." Dương Đạp Sơn đem toàn bộ tiền đưa cho Hạnh nhi để nàng làm quản gia. Hạnh nhi đem phần lớn tiền cất giấu ở trong phòng, trên người chỉ mang có mấy chục văn dùng để mua rau mua gạo. Bộ khoái khỉ ôm đưa đầu lại nhìn, thấy trên tay Hạnh nhi tối đa chỉ hai ba chục văn, lắc đầu thở dài: "Chút tiền còm này ngay cả qua cửa uống nước cũng không đủ... Dương huynh đệ hay là cứ tự giữ lấy đi." Bộ khoái răng thỏ nói: "Hay là hãy để Dương huynh đệ làm bộ khoái, chờ phá án lấy được bạc thưởng rồi sẽ đưa hiếu kính bộ đầu và Hình thông phán, thế nào?" Án theo quy củ, chút tiền lo lót này phải chia hết phân nửa chi cho thông phán đại nhân có quyền quyết định, còn lại đưa cho bộ đầu. Còn về người dẫn kiến thì chỉ phải mưu cầu chút ít gì khác từ người được giới thiệu. Bộ khoái mặt khỉ nhìn Dương Đạp Sơn: "Như vậy cũng được, không biết Dương huynh đệ có đồng ý không?" "Không đồng ý!" Dương Đạp Sơn thẳng thừng từ chối. Hắn hiện giờ đã nhìn rõ con bài tẫy của đối phương, tự tin vô cùng, căn bản không nhún nhường, "Số tiền đó ta còn phải dùng mua nhà mua đất, cứ mướn phòng của người khác ở dù sao cũng không phải là cái hay." Bộ khoái mặt khỉ biết Dương Đạp Sơn đã hiểu rõ tình cảnh của mình, muốn cò kè đôi co chỉ tổ mất thời gian, liền cắn răng nói: "Được! Số tiền này ta bỏ ra, chỉ cần huynh đệ có thể tìm được quan ấn về, sáu lượng bạc này coi như ta... ta trả vậy." Bộ khoái răng thỏ hỏi: "Đại ca, vậy chỗ biểu muội của huynh ăn nói làm sao đây?" "Mấu chốt vấn đề đã tiêu rồi, còn ăn nói cái cứt gì! Bộ đầu đã nói rồi, án này mà không phá được thì lão gia sẽ bãi quan, chúng ta sẽ cuốn gói cút thẳng hết! Ta ngay cả thân cũng lo chưa xong, còn chú ý đến người khác làm gì? Ai...! Chỉ còn biết đem bạc trả lại cho biểu muội, nói là không còn chỗ trống nữa thôi." Bộ khoái răng thỏ gật đầu: "Chỉ sợ là đánh vậy thôi." Lúc đầu Dương Đạp Sơn nghe y nói biểu muội của y nhờ đưa một người tiến vào nha môn làm bộ khoái, lòng hơi động nhưng không kịp nghĩ kỹ. Bây giờ mọi chuyện coi như thỏa thuận, cao hứng vô cùng, nhưng cũng mưu cầu tiến lui cho phải phép, nói: "Ta cũng không phải là thần tiên, không dám đảm bảo nhất định là phá án này, nếu mà không phá được thì làm sao?" Bộ khoái mặt khỉ gật gật đầu: "Huynh đệ nói lời này rất phải. Như vầy đi, ta sẽ nói với bộ đầu, rằng dùng án này làm bài thử với cậu. Nếu phá được án tìm về quan ấn, thì chính thức nhân cậu làm bộ khoái. Còn án phá không được, thì cậu vẫn tiếp tục về làm khổ lực thôi. Thế nào?"