"Bởi vì ngực là bộ vị cơ quan đặc trưng cho giới tính của nữ giới, là hình tượng tính cảm của họ, cũng là tượng trưng cho mẫu thân. Và như chúng ta đã phân tích rồi, kẻ sát nhân biến thái này có khả năng là lúc nhỏ bị mẫu thân ngược đãi, đối với mẫu thân vô cùng căm hờn. Vì thế, nếu Viên Thông thật sự là sát thủ hàng loạt biến thái đó, thì ả tuyệt sẽ không giết chết Viên Tuệ xong mà quên cắt vú, rồi đợi tới ba hôm sau mới làm chuyện này. Những án trước đó đều chứng minh cho điểm trên. Ngoài ra, án giết Triệu Thanh Lam cũng có thứ thủ pháp rất khác biệt với án này” Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Chỗ nào không giống?" "Thể hiện của nhân cách phản xã hội." Dương Thu Trì đáp. Từ ngữ này mà đem nói đối vói Tống Vân Nhi thì quả là khó hiểu, nàng ta nhíu mày suy nghĩ thật lung, sau một lúc hỏi: "Ý tứ gì vậy a?" "Trước đó ta đã phân tích qua, sát thủ có khả năng là có nhân cách phản xã hội, hay có thể nói, y cừu hận đối với toàn xã hội và quốc gia, và đấy chính là đối tượng gây hấn của y." Dương Thu Trì giải thích ý này có chút ý vị thời hiện đại, hắn không biết Tống Vân Nhi có nghe hiểu được hay không, nhưng hắn lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn để giải thích trong khuôn khổ xã hội của thời đại Minh triều này. “Gây hấn….xã hội”?" Tống Vân Nhi quả nhiên không hiểu. “Ừ”. Dương Thu Trì không muốn giải thích kỹ càng, nói tiếp, "Trong án mạng Triệu Thanh Lam bị giết, hung thủ cắt đầu của nạn nhân đặt lên trên chạc ba của cây cổ thụ, treo thi thể lên cây, còn cắt rời tay chân và hai bầu vú tùy tiện vứt cách đó mấy trăm bước mà không phải giấu hay chôn đi, giống như cố ý để người khác thấy vậy, mục đích là làm cho người khác sợ hãi, đó chính là sự gây hấn đối với xã hội của y." Tống Vân Nhi gật gật đầu, dường như đã hơi hiểu. Dương Thu Trì nói tiếp: "Nhưng mà, trong án này, Viên Tuệ bị giết xong rồi rõ ràng ba ngày sau mới ngụy tạo hiện trường, hơn nữa, mục đích ngụy tạo này chẳng ngoài việc làm rối tai mắt, tránh bị bắt. Bản thân chuyện làm này đã không phù hợp với tội phạm có cách phản xã hội, tử thi không bị cắt tứ chi, không bị treo ở trên cây ven đường, mà là giấu đằng sau tảng đá lớn trên đỉnh núi, cũng không phù hợp với tội phạm có nhân cách phản xã hội." "Do đó, ban đầu khi khám nghiệm hiện trường, ta đã bắt đầu hoài nghi án này không phải là do sát thủ hàng loạt đó làm. Liên quan đến chuyện này, Viên Thông không hề khai dối, nhưng có vẻ như vị đạo cô dạy cho ả đòn phân cân thác cốt thủ lại có liên quan, vì ả biết môn công phu này, lại là nữ, thậm chí có khả năng là hung thủ” Trong lúc nói chuyện, họ đã đến đỉnh núi. Dưới sự chỉ nhận của Viên Thông, họ nhanh chóng tìm ra con dao dính máu dùng để cắt vú của thi thể, Dương Thu Trì lập tức lấy dấu tay trên dao tiến hành so sánh, quả nhiên là của Viên Thông. Viên Thông còn chỉ nhận tình huống bố trí thi thể đương thời, so với hiện trường khám tra là phù hợp, ấn chứng khẩu cung của Viên Thông có tính chân thật. Lên đến đỉnh núi, Dương Thu Trì lại nhớ đến Liễu Nhược Băng, liền nghĩ đến chuyện muốn ngồi ở đây một hồi, tường tượng giống như được ở bên cạnh Liễu Nhược Băng vậy. Dương Thu Trì lệnh cho đưa Viên Thông về am ni cô giam giữ lại, còn bản thân thì đến tảng đá lớn mà Liễu Nhược Băng từng ngồi qua, nhớ lại mới ngày trước nàng còn ở đây xem hắn khám tra hiện trường, thế mà hiện giờ nàng chẳng biết ở đâu, chỉ để lại lời hẹn ước “Ba sơn dạ thoại”, không biết chừng nào mới được gặp nữa. Hắn thở dài, thốt "Đi thôi!" rồi cất chân bước xuống núi. Vừa đi được vài bước, Dương Thu Trì đột nhiên đứng phắt lại, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng động đậy gì. Vân Nhi hơi kỳ quái, cũng ngước nhìn lên trời theo, chỉ thấy mấy đám mây trắng lặng lờ trôi, nên hỏi: "Ca, có gì vậy? Đang nhìn gì đó?" Dương Thu Trì không trả lời, đột nhiên chuyển thân nhìn về phía khối đại thạch đó, ngưng thần suy nghĩ một hồi, đầu mày nhíu tít lại. Tống Vân Nhi biết hắn đang dụng tâm suy nghĩ, nên tĩnh lặng đứng ở bên cạnh không dám quấy rầy. Qua một lúc lâu, Dương Thu Trì mới vỗ trán, bảo: "Không đúng! Viên Tuệ không phải Viên Thông giết đâu! Không, nên nói rằng, trước khi Viên Thông đến giết Viên Tuệ có người đến giết cô ta trước đó rồi!" Tống Vân Nhi nghe thế kinh ngạc đến trợn trừng cả mắt, há hốc miệng thật to mà chẳng nói được câu gì. Dương Thu Trì bảo: "Đi! Trở về am ni cô!" Vội vàng trở lại am, Dương Thu Trì mang rương pháp y vật chứng một mình tiến vào thiền phòng của Viên Tuệ, bắt đầu quan sát lại từng chút một trong phòng, đặc biệt là cái tủ lớn ở trong đó. Hắn mang găng tay, cẩn thận mở tủ ra, nhìn nhìn, xong từ trong rương pháp y vật chứng lấy ra bột phấn Quinolin (*) rắc vào trong tủ cho thăng hoa nhiệt, sau đó dùng đèn chiếu tia ngoại tuyến sóng ngắn chiếu vào trong tủ, tức thời xuất hiện ba dấu chỉ tay mờ ảo màu lam, liền dùng máy chụp ảnh kỹ thuật số chụp lấy hình mấy dấu chỉ tay này. Điều khiến Dương Thu Trì mừng rỡ phi thường đó là dưới đáy tủ hiển hiện mấy dấu chân trần! Tại sao lại có người đè chân trần đứng trong tủ lớn này? Người đi chân trần đứng trong tù này là ai đây? Dương Thu Trì hơi trâm ngâm, liền nghĩ đến một người, ánh mắt lóe lên vẻ thành công, lập tức tiến hành chụp lấy dấu chân. Khi Dương Thu Trì quỳ sát xuống chụp hình, lại bất ngờ phát hiện trước mũi bàn chân có mấy mẫu vật nhỏ bằng đầu mũi tăm, nhìn không rõ ràng, cho nên lập tức dùng nhíp gắp lên, lấy kính hiển vi ra soi. Sau khi nhìn rõ, Dương Thu Trì mỉm cười như vừa nhảy xuồng ngựa sau quảng đường dài, tự nhủ: "Bất kỳ phạm tội gì cùng sẽ lưu lại dấu vết, thật đúng là không sai a!" Dương Thu Trì thu thập hết mọi thứ xong ra ngoài, cho gọi Nam Cung Hùng đến bên cạnh thấp giọng dặn dò. Nam Cung Hùng gật đầu lia lịa, chuyển thân đi ngay. Sau khi giao việc xong xuôi, Dương Thu Trì đến phòng của trụ trì là Tĩnh Từ sư thái để bái phỏng, vì sự quấy nhiễu đối với sự thanh tu của mình mà bày tỏ sự áy náy, quyên một số ngân lượng cho am. Dương Thu Trì xuất thủ thoải mái, món tiền quyên góp này đủ tu bổ lại toàn bộ am mà vẫn còn có dư. Người xuất gia tuy coi tiền tài như phân như đất, nhưng dù sao cũng phải dựa vào tiền tài để duy trì. Nhất Chỉ am này ở trên đỉnh núi nhỏ, hương hỏa lưa thưa, chùa miếu đã cũ nát không còn ra dạng gì, ngay cả chuyện duy trì nguồn sống cũng vô cùng khó khăn, làm gì có tiền mà tu chùa sửa miếu. Hiện giờ Dương Thu Trì quyên góp một số tiền lớn, triệt để tu bổ xây mới lại mọi thứ, Tĩnh Từ là trụ trì của ni cô am quả thật mừng không gì bằng, thậm chí suýt chút nửa nhảy cẫng lên múa may. Tĩnh Từ vui mừng quá đỗi, lập tức thay mặt ni cô toàn am cảm tạ Dương Thu Trì, còn thưa là sẽ tiến hành tụng ba ngày kinh tập thể để chúc phúc cho hắn. Dương Thu Trì cảm ơn, lại đề xuất tuy án này đã phá rồi, chân hung Viên Thông và người bao che là Viên Diệu đã bị bắt quy án, nhưng Nhất Chỉ phong cảnh tuyệt đẹp, thích hợp nghi ngơi, cho nên muốn ngụ lại ở am một ngày nữa. Tĩnh Từ đương nhiên đáp ứng rối rít, đối với một đại thiện nhân ra tay hào phóng như Dương Thu Trì, bà ta thậm chí còn muốn giữ hắn lại luôn nữa! Tống Vân Nhi và mọi người đều không hiểu nổi Dương Thu Trì. Nhất Chỉ phong này nhỏ hẹp, chẳng thể nào tính là danh sơn thắng cảnh, còn cảnh trí cũng ngựa ngựa trâu trâu một cách tùy tiện, đồ ăn trong am chỉ có đậu hủ dưa muối, chẳng có chút mặn nào, đại lão gia sao lại cứ thích ở lì không chịu về. Nhưng mà dù sao hắn cũng là lão đại, chỉ có hắn mới quyết định tất cả được. Tối hôm đó, Tình Từ sư thái cho đầu bếp duy nhất của ni cô am là Viên Tính sư thái cẩn thận chuẩn bị một bữa chay thịnh soạn để đãi vị đại thiện nhân khẳng khái quyên góp này. Viên Tính sư thái khoảng năm chục tuổi, từ mi thiện mục, cảm kích đối với Dương Thu Trì đến nỗi luôn miệng ca ngợi. Dương Thu Trì đến nhà bếp nho nhỏ thị sát công tác nấu nướng một hồi, luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của Viên Tính sư thái. Tiếp đó, Dương Thu Trì lại bảo tiểu ni cô Viên Tịnh dẫn hắn cùng Tống Vân Nhi đi quan sát khắp am ni cô, bao quát các thiền phòng của mọi người ở đây. Sau đó, hắn lại trở về tiểu thiền viện đang cư ngụ đóng cửa lại, chẳng biết là nghiên cứu cái gì, cả nửa ngày sau mới bước ra. Bữa ăn này quả nhiên được chuẩn bị rất thịnh soạn, tiệc chay có toàn bộ ni cô tham gia, đáng tiếc là không thể uống rượu. Dù sao thì Dương Thu Trì cũng lấy trà thay rượu, uống đến lâm li sướng khoái. Đêm nay dường như hắn hứng trí vô cùng, nói năng luôn miệng, "yến tiệc" đến nửa đêm mà vẫn chưa xong. Các ni cô đều cảm kích hắn quyên bạc sửa am, cho nên đều bồi hắn nói chuyện. Dương Thu Trì kể cho các ni cô này những chuyện hi kỳ cổ quái đã từng đọc trên mạng, khiến cho họ vốn lòng lặng như tờ thế mà lúc thì cả kinh, lúc thì khẩn trương, lúc thì bật cười sảng khoái. Khi trời đã vào canh ba, Dương Thu Trì đang kể đến cao trào, thì Nam Cung Hùng bước xăm xăm vào, kề tai nói nhỏ với hắn vài tiếng. Dương Thu Trì vui vẻ gật đầu, nâng chung trà lên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, lời nhàn đã nói xong, bổn quan kính mọi người một chung trà." Chúng ni cô cao hứng nâng chung trà của mình hồi lễ. Dương Thu Trì uống xong đặt chén trà xuống, trịnh trọng nói: "Được rồi, tiếp sau đây bổn quan sẽ nói chính sự." Chúng ni cô vốn cho là Dương Thu Trì kính trà xong là tan tiệc trở về nghỉ ngơi, đang định kêu ca oán tiếc chưa hết ý, giờ nghe hắn nói còn có chính sự, đều hơi bất ngờ, đúng lên định cáo từ. Dương Thu Trì khoát tay bảo họ ngồi xuống: "Chuyện này có liên quan đến các sư thái, không cần đi đâu." Nghe Dương Thu Trì nói thế, chúng ni cô đưa mắt nhìn nhau, không biết hắn có ý đồ gì, nhưng cũng ngồi xuống cả. Dương Thu Trì lệnh cho Nam Cung Hùng đưa Viên Thông và Viên Diệu lên. Hai người mang gông cùm bị đưa vào phạn đường, thấy Tĩnh Từ sư thái cùng các vị tỷ muội ni sư, đều cảm thấy hổ thẹn. Chuyện Viên Thông giết chết Viên Tuệ sau đó ngụy tạo hiện trường gian sát vừa rồi các ni cô đều biết cả, cho nên nhìn ngó họ mà chỉ chỉ điểm điểm cho nhau. Dương Thu Trì phân người cấp cho họ ghế ngồi xuống, sau đó hỏi Viên Thông: "Bổn quan còn có một chuyện không rõ, cần phải hỏi ngươi, sau khi ngươi giết chết Viên Tuệ rồi, đại khái cách bao lâu thì hạ sơn?" Viên Thông không biết Dương Thu Trì hỏi lời này là có ý gì, cúi đầu suy nghĩ rồi đáp: “Lúc giết cô ấy thì vào khoảng canh năm lúc trời sắp sáng, trời vừa sáng rõ là tôi và hai vị tỷ muội thỉnh ý trụ trì Tĩnh Từ sư thái hạ sơn hóa duyên, sau khi được phép, chúng tôi liền hạ sơn, nếu tính ra thì không quá một canh giờ." Chú thích: (*) Bột phấn Quinolinal (Hay còn gọi là 8-Quinolinal, Oxine. Tên khoa học (A. quinoline; cg. benzopiriđin), Công thức C9H7N)): Là một chất thử hữu cơ để tách chiết, trắc quang, tồn tại ở dạng tinh thể không màu hoặc bột trong suốt. Nó là hợp chất dị vòng thơm chứa nitơ, lấy từ nhựa than đá, từ sản phẩm dầu mỏ hoặc phản ứng kiềm nóng chảy, sulfure hóa Quinoline. Nó sẽ thẫm màu dần khi tiếp xúc với không khí và ánh sáng, có mùi đặc trưng; ts = 237 oC. Tan trong etanol, benzen/ ete. Dùng làm dung môi hòa tan nhựa, vv…, làm nguyên liệu cho tổng họp phẩm nhuộm Xianin, dược phẩm, vd. Atophan (xincophen), enteroxepton, quinoịol; 8-hiđroxiquinolin cùng là một loại thuốc thử trong hóa phân tích. Nhân Q là thành phần cấu tạo của nhiều ancaloit, vd. quinin. Ở trong truyện này, tác giả đã dùng nó như là chất trắc quang, gây kết tủa và tách các ion kim loại có trong môi trường tủ và dấu chân tay người để lại, từ đó dựa vào ánh sáng có bước sóng ngắn tạo ra ánh sáng huỳnh quang khác nhau. Chất này hiện nay cũng được làm phụ gia trong thức ăn gia súc (TP).