Viên Giác cả kinh thất sắc, chắp tay thi lễ: "Mô phật, oan uổng thưa đại nhân! Bần ni làm sao có thể làm chuyện thương thiên hại lý đó được, người xuất gia cần phải giữ giới không được sát sinh a." "Vậy à? Như vậy ngươi nói ngươi là người nghiêm thủ thanh quy giới luật của người xuất gia sao?" "Bần ni từ nhỏ đã xuất gia, chưa từng dám phá giới." Dương Thu Trì mỉm cười, thầm nghĩ, với bộ dạng hiền từ như bụt của ngươi đây, cùng có thể là thủ được cái gọi là thanh đăng cổ phật lắm a. Nhưng hắn vẫn hỏi: "Vậy ngươi nhận thấy người nào trong các vị sư thái ở đây có khả năng giết người nhất?" Viên Giác ngẩn người, tiếp theo đó cúi đầu chấp tay mô phật: "Bần ni không dám ức đoán, đây không phải là chuyện người xuất gia nên làm, và tuyệt không thể nào do người trong am của chúng tôi làm. Cũng có thể là do hương khách ở dưới núi lên làm, hoặc là do tên giang dương đại đạo nào đó đi ngang làm, bần ni thật không biết a." "Ngươi chối sạch hết trơn, được, vậy ngươi nói xem, bình thường Viên Tuệ có thù với ai không a…” “Vậy cô ta thường đối xử tốt với ai?" “Cái này... trong am chỉ có mấy người, bình thường ai nấy đều cố tĩnh tâm tu hành, không hề có nhiều lời nói thừa hay đùa cợt. Do đó, chẳng thể nói ai với cô ta có mối quan hệ đặc biệt.” "Hắc hắc hắc." Dương Thu Trì cười cười, "Ngươi thiệt là một người tốt, ai cũng không muốn đắc tội." Cười lớn thêm vài tiếng nữa, hắn đột nhiên đanh mặt, bảo: "Ta cần gì cái kẻ thật thà tốt bụng như ngươi? Hôm nay ngươi cần phải nói ra ai cùng vói Viên Tuệ có mối quan hệ tốt hay không tốt, nếu không, hắc hắc hắc, tuy ngươi là người xuất gia, bổn quan vẫn có thể bắt ngươi hỏi tội!" Viên Giác cúi người chắp tay: "đại nhân, bần ni thật không biết mà." "Nói bậy cái gì đó." Dương Thu Trì vỗ mạnh bàn, "Viên Tuệ ở trên núi hơn cả tháng rồi, nhất mực ở trong am, nhất định là có quan hệ tốt với người này và không tốt với người kia, sao lại sống hòa khí với tất cả mọi người như ngươi nói vậy? Rõ ràng là muốn bao che cho hung thủ! Nói không chừng ngươi còn là đồng lõa của hung thủ nữa!" Viên Giác nghe Dương Thu Trì chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu mình, sợ đến nỗi run bắn lên, vội vã xua tay: "Đại nhân oan uổng a!" "Ngươi cần phải nói ra, nếu không, bổn quan sẽ coi người là kẻ cùng phạm tội bắt đi, giam vào đại lao, từ từ tra hỏi sau. Ngươi cứ vào trong nhà lao đó mà tu hành cho tốt! Nơi đó so với chỗ thâm sơn cổ tự này thanh tịnh hơn nhiều, không ảnh hưởng gì đến tu hành của ngươi cả." Dương Thu Trì cười ha ha, đột nhiên ngưng phắt lại, đập mạnh lên bàn, đanh mặt hỏi: "Ngươi nói hay là không? Bộ muốn vào sống trong nhà lao hả?" Vẻ mặt Viên Giác vô cùng khổ não: "Tôi khai, tôi khai." Tuy là người xuất gia, nhưng dù sao nàng ta cũng là người, là nữ nhân, cũng sợ bị giam vào đại lao mất mặt mất người. Viên Giác ngẫm nghĩ, sau đó mới khai: "Lúc Viên Tuệ mới lên núi, quan hệ rất tốt với Viên Thông, nhưng sau đó thì không còn tốt nữa. Còn Viên Tuệ mới đầu thì không tốt mấy với Viên Diệu, còn... còn tranh cãi qua, nhưng mấy ngày trước khi chết hai người họ lại tốt với nhau." "Như vậy là xong sao? Xem ra bổn quan đoán không sai, ngươi thì ra là biết hết, nhưng chỉ muốn làm người thật thà tốt bụng." Dương Thu Trì vì chuyện mình dọa được người một cách hiệu quả mà đắc ý dương dương, xoay đầu lại nháy mắt nhìn Liễu Nhược Băng, xong tiếp tục hỏi: "Bọn họ tốt với nhau làm sao? Rồi làm sao mà cãi nhau? Kể rõ ra xem!" Viên Giác đỏ mặt, cảm thấy hơi khó chịu vì nói xấu người khác sau lưng: "Viên Tuệ và Viên Thông là đồng hương, do đó, khi Viên Tuệ lên núi, khẩu âm của hai người khi nói chuyện tương đồng với nhau, nên khá gần gũi, thường ở chung vói nhau, cùng ăn, cùng ngồi thiền, cùng xuống núi hóa duyên, nói nói cười cười rất thân mật. Thật ra thì làm cái gì cũng chung với nhau, có lúc Viên Tuệ đêm về sợ mưa gió sấm chớp, còn gọi Viên Thông qua cùng ngủ chung." "Vậy à? Như vậy có thể nói bọn họ hình ảnh bất lí rồi?" "Đúng, đúng, có thể tính là hình ảnh bất lí, tuổi của Viên Thông lớn hơn một chút thường chiếu cố Viên Tuệ, nói Viên Tuệ là tiểu muội muội của mình. Nhưng sau này, không biết vì nguyên nhân gì, hai người họ trở mặt với nhau, Viên Thông tìm Viên Tuệ nói chuyện, Viên Tuệ chẳng nói chẳng rằng suốt." "Dù sao hai người cũng khi căng khi hoãn, nhưng Viên Thông vẫn chiếu cố Viên Tuệ, một lần có một vị hương khách nhìn thấy vẻ đẹp của Viên Tuệ, muốn chọc ghẹo, nhưng cuối cùng bị Viên Thông giáo huấn cho một trận nên thân." Dương Thu Trì hứng thú vô cùng: "Vậy sao? Viên Thông này biết võ công sao?" Viên Giác ngẫm nghĩ: "Nghe nói có biết một chút, nhưng cụ thể thế nào thì bần ni không rõ, nhân vì bần ni không biết võ công. Nhưng mà, sức lực của Viên Thông rất mạnh, có lúc hai người họ tranh cãi đánh nhau, hai ba người chúng tôi ôm kéo lại không nổi tỷ ấy." "Ạ? Cô ta làm sao giáo huấn vị hương khách toan tính chọc ghẹo Viên Tuệ vậy?" "Đó là một gã ăn chơi dưới núi, nghe nói tên là Cáp Lôi, là một tên tiểu du côn. Ngày đó, hắn mang theo hai tên đàn ông lên núi, vừa đúng lúc Viên Tuệ đi châm dầu cho các ngọn đèn trước tượng bồ tát. Tên ăn chơi đó đi khắp nơi dò hỏi Viên Tuệ, dường như biết cô ta rất đẹp vậy, cho nên sau khi tìm thấy Viên Tuệ rồi, liền kéo cô ta ra bắt không được xuất gia nữa, gả cho hắn làm tiểu thiếp cho rồi." Dương Thu Trì nhíu mày: "Có lẽ nào là thế! Tên khốn này lớn gan quá rồi, đến chùa chiền cướp người, chẳng lẽ không còn vương pháp hay sao?" Viên Giác cũng nói: "Đúng a, chúng tôi đểu rất căm phẫn, nhưng trong thâm sơn cổ am này có ai vì chúng tôi mà ra mặt làm chủ chứ." "Ngươi cứ nói tiếp đi, sau này ta tìm được Cáp Lôi nhất định sẽ xử phạt hắn thật nặng, mang lại công bằng cho các ngươi!" “Đa tạ đại lão gia!" Viên Giác cúi người thi lễ sau đó mới tiếp: "Lúc đó, Viên Tuệ sợ đến nỗi khóc ré lên, mấy người chúng tôi lên ngăn trở, liền bị ba người bọn họ đánh lăn quay. Chúng tôi chạy đi tìm Viên Thông, lúc này ba người bọn Cáp Lôi đang định kéo Viên Tuệ ra khỏi chùa rồi. Viên Thông cầm lấy một cây mộc côn, chạy lên chỉ cần mấy gậy đã đánh chúng lăn quay, Cáp Lôi bị đánh bươu cả đầu. Viên Thông còn muốn trói chúng lại đưa lên quan, bọn họ quỳ xuống đất cầu xin, lại quyên rất nhiều dầu vừng để thắp đèn coi như bồi thường, cho nên Viên Thông mới tha cho họ." "Giỏi giỏi giỏi! Thật là đại khoái nhân tâm!" Dương Thu Trì vỗ tay khen, "Thật không ngờ nơi thâm sơn cổ tự này là có được một vị hộ hoa anh hùng... không, hộ hoa anh thư... không, nên gọi là hộ hoa cân quắc!" Chẳng quản nói như thế nào, hắn vẫn cảm thấy việc làm này có chút kỳ quặc. Viên Giác nói: "Đúng a, chúng tôi đều nói nhiều lần là nhờ có Viên Thông chứ nếu không những tên lưu manh này sẽ lên chùa kiếm chuyện nữa, sự bảo hộ này khó kiếm được” "Vậy Tĩnh Từ sư thái trụ trì trong am của các ngươi làm chi? Bà ta không biết võ công hay sao?" Viên Giác lắc đầu: "Không đâu, lúc chúng tôi đi báo cáo với phương trượng, người sợ đến toàn thân phát run, cho nên mới đi gọi Viên Thông đó chứ." "Viên Thông anh hùng cứu mỹ.... không, anh thư cứu mỹ, Viên Tuệ xem ra đã tha thứ cho Viên Thông rồi?" "Đúng a, chúng tôi lúc đó đều nghĩ như vậy, hơn nữa hai người họ là đồng hương mà. Nhưng thật không ngờ, Viên Tuệ chỉ muốn đa tạ Viên Thông, còn thì lúc nào cũng trốn tránh nàng ta. Tôi còn thấy Viên Thông vì chuyện này mà lén khóc, thật chẳng hiểu bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì." Dương Thu Trì cùng tưởng không thông. Án theo đạo lý, Viên Thông cứu Viên Tuệ, Viên Tuệ không nên đối với cô ta như vậy, nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó thật đặc biệt, khiến cho Viên Tuệ chỉ có thể tránh cô ta. Hắn lại hỏi: "Vậy tên ăn chơi trác táng kia đâu? Còn lên núi gây chuyện nữa hay không?" "Từ ngày đó đến giờ chưa hề đến nữa. Chúng tôi mới đầu rất lo, nhưng sau đó không thấy Cáp Lôi lên núi kiếm chuyện nữa, nên dần mới an tâm, đều cho là y sợ Viên Thông rồi. Từ sau, Tĩnh Từ sư thái còn để cho Viên Thông phụ trách an toàn trong am nữa." Dương Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy quan hệ của bọn họ sau đó thế nào, lại căng thẳng nữa à? "Cái này... bần ni cũng không được rõ lắm, chỉ sợ phải tìm Viên Thông hỏi mới biết được. Bần đạo chỉ biết hai người sau đó không nói chuyện, không, chuẩn xác mà nói, thì là Viên Tuệ không nói chuyện với Viên Thông nữa." Như vậy là sao đây? Dương Thu Trì thầm nghĩ, có điểm giống hai cô nhóc cãi nhau tức khí cành bụng nghỉ chơi nhau vậy. Như vậy xem ra, hiềm nghi phạm tội đối với Viên Thông lớn hơn nhiều. Có lẽ nào hai người trở mặt trong quan hệ, Viên Thông trong lúc tức giận đã giết chết Viên Tuệ? Đối vói mối tình "Đoạn bối" Dương Thu Trì chẳng hề nghiên cứu gì mấy, nhưng nó kịch liệt hơn tình yêu nam nữ chính thường nhiều, nào là ân ân oán oán, và không thể nào miễn được vì yêu mà thành hận, dùng đao thương tương kiến. Chỉ có thế điều tra thử, rốt cuộc là có chuyện gì thì mới biết được. Dương Thu Trì lại hỏi: "Viên Tuệ vì sao lại cãi nhau vói Viên Diệu?” Viên Giác hồi đáp: "Viên Diệu là người xinh đẹp văn nhã, tính cách có chút cô đơn, đối với ai cũng không thèm lí. Tôi thấy có lần Viên Tuệ tìm Viên Diệu nói chuyện, còn bị Viên Diệu mắng đuổi ra khỏi phòng." “Ạ?” Dương Thu Trì chợt lấy lại hứng thú: "Viên Diệu mắng đuổi Viên Tuệ đi? Vì sao? Ngươi đem chuyện đó kể lại chi tiết một chút xem sao." "Cụ thể tôi không rõ lắm, tôi nhớ dường như là năm sáu ngày trước, tôi đang ở trong thiền phòng uống trà niệm kinh văn, thì nghe Viên Diệu hét: "Cô cút! Cô cút ra ngay!", thanh âm đó rất lớn. Tôi đi ra xem, thì thấy Viên Tuệ mặt đỏ hồng từ phòng của Viên Diệu chạy ra." "Viên Tuệ không nói gì sao?" “Không nói, chỉ đỏ mặt cúi đầu tiến vào thiền phòng của cô ta." Dương Thu Trì sờ cằm suy nghĩ, đối với một người xuất gia mà nói, thường sẽ không tùy ý xuất khẩu nói nặng người, có thể nói ra câu "Cô cút! Cô cút ra ngay!" đuổi khách một cách nghiêm lệ như vậy, nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó làm Viên Diệu phẫn nộ dị thường. Hắn lại hỏi: "Ngươi biết Viên Diệu vì sao lại đuổi Viên Tuệ ra khỏi cửa không?" “Không rõ lắm, tôi cũng không tiện đi hỏi, chỉ đành quay trở về phòng." “Trước giờ Viên Diệu khi nói chuyện đều không lễ mạo vậy hả?”. Dương Thu Trì hỏi.