Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, lại dùng bông chấm nước muối sinh lý tiến hành lau qua đầu v* của nhũ phòng bị cắt ra, vì trong các án cưỡng gian, hung thủ thường sẽ hôn hít bú mút núm vú của nữ tử bị hại. Nếu hung thủ trong án này cũng làm như vậy, sẽ lưu lại dịch nước bọt trên đầu v* của Viên Tuệ. Căn cứ vào nước bọt để lại này, có thể tìm ra những manh mối trọng yếu, và trong xã hội hiện đại thậm chí có thể được dùng làm chứng cứ để chứng minh phạm tội. Tiếp theo đó, án chiếu theo thường quy, hấn lấy dấu vân tay của người chết, và mẫu máu ở dưới đất nữa. Dương Thu Trì tử tế nghiên cứu dấu cắt trên đôi nhũ phòng bị cắt rời ra đó, xác định nó được cắt rất gọn gàng, rõ ràng là thực hiện bằng vật bén nhọn, vết đứt không hề có hiện tượng "sì khai", cho thấy là sau khi chết mới tiến hành cắt rời. Nhũ phòng của người chết và bộ vị tương ứng trên thân thể cùng xuất hiện lưới gân máu đã hủ bại, cho thấy chuyện xẻo vú này được thực hiện sau khi thi thể bắt đầu sình thối rồi. Tổng hợp lại phán đoán, thời gian cắt rời không chênh lệch gì mấy so với việc tiến hành phân tách hai đùi của nạn nhân ngụy tạo hiện trường gian sát. Như vậy có thể nói, chuyện xẻo vú này được thực hiện sau khi thi thể đã được đưa lên đến trên đỉnh núi rồi. Dương Thu Trì hơi thất vọng, nếu như tại hiện trường hung sát đầu tiên tiến hành cắt xẻo, nhất định sẽ có huyết tích lưu lại tại hiện trường, hắn có thể căn cứ vào đó xác định hiện trường đầu tiên. Liễu Nhược Băng nhất mực đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát hắn kiểm tra, cho tới hắn hoàn tất mà chẳng nói một tiếng nào. Nếu như là Tống Vân Nhi, nhất định đã líu lo hỏi này hỏi nọ không ngừng rồi. Dương Thu Trì đem vật kiểm tra bỏ vào trong rương pháp y, nhặt quan bào lên mặc vào, ôm rương đến bên cạnh Liễu Nhược Băng: "Được rồi, chứng ta xuống thôi. Để ngỗ tác lên ghi thi cách coi như xong." Liễu Nhược Băng gật gật đầu, hai người sánh vai nhau lách qua khỏi tảng đá đi xuống núi. Khi đến bên cạnh mấy cây tùng bách dày đặc kia, Dương Thu Trì chợt lảo đảo ngã chúi về trước. Liễu Nhược Băng nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái đã chụp giữ lại thân thể của hắn. Dương Thu Trì bỏ rương ra, mượn thế ôm chặt lấy Liễu Nhược Băng. Thần tình của Liễu Nhược Băng hơi hoảng loạn, tiếp theo đó khôi phục bình tĩnh, điềm đạm nhìn hắn: "Bỏ ta ra." "Không!" "Ngươi giả trang vấp té để ôm ta đó à?" "Ừ!" "Nếu như ta không đỡ ngươi?" "Thì sẽ ngả thật! Nàng không thể không để ý gì đến ta." Dương Thu Trì lì mặt cười, ôm chặt vòng eo nhỏ xíu của Liễu Nhược Băng. "Ngươi muốn làm cái gì?" Liễu Nhược Băng không hề tránh né, hai tay giữ trên tay hắn, gương mặt hơi hồng. Câu hỏi này khiến cho Dương Thu Trì hơi ngẩn người. Đúng a, ôm được nàng rồi, tiếp đó muốn làm gì? Kẻ ngốc cũng đoán được. Dương Thu Trì chẳng cho nói hai lời, hôn luôn lên đôi môi hồng của Liễu Nhược Băng. Địa điểm Dương Thu Trì giả vờ ngã là có dự mưu thật kỹ từ trước, từ phía dưới nhìn lên không thấy hai người, và hai người cũng không thể nhìn thấy thi thể kia, hơn nữa lại có mấy cỗ tùng bách làm bối cảnh gia tăng sự lãng mạn. Và có thể chính bối cảnh này cảm nhiễm Liễu Nhược Băng, nàng cũng ôm chặt lấy Dương Thu Trì, hôn trả lại hắn cuồng nhiệt. Động tác này khích lệ Dương Thu Trì, hắn đột nhiên đè mạnh Liễu Nhược Băng ngã xuống lớp cỏ xanh dưới cây tùng, vừa hôn nàng, vừa cởi bỏ áo quần nàng, hai tay giữ chặt đôi nhũ phòng căng tròn chắc nịch của nàng. Lần đầu tiên kết hợp với Liễu Nhược Băng, thần trí của Dương Thu Trì đang ở trong tình trạng bất minh, do đó trong ký ức của hắn chẳng có chút ấn tượng gì về thân thể cùa Liễu Nhược Băng. Còn lần này, hắn có dự mưu, và thân thể cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng khiến cho tim hắn như ứ nghẹn lại, máu dồn hết cả lên đầu. Miệng hắn rời khỏi đôi môi hồng của Liễu Nhược Băng, thuận theo cái cổ trắng ngần của nàng hôn một đường thẳng xuống đến hai đỉnh vu sơn, một tay áp giữ tay nàng ép ngược lên trên, tay còn lại tham lam sờ soạng. Liễu Nhược Băng không hề phản kháng chút gì, nàng nhắm tịt mắt, cắn chặt môi, thân thể căng cứng, nỗ lực đề kháng sự phản ứng bản năng của thân thể, cố gắng khắc chế không rên rỉ thành lời. Nhưng mà, Dương Thu Trì rành rẽ cấu tạo nhân thể, lại có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, cho nên sau một phen khơi gợi kích thích một cách rất chuyên nghiệp, Liễu Nhược Băng đã từ từ thả lỏng cơ thể, buông bỏ mọi cố gắng khắc chế. Khi Dương Thu Trì tiến nhập vào thân thể nàng, Liễu Nhược Băng cuối cùng không nhịn được tiếng rên khẽ mê người, cánh tay tròn lẳn ôm chặt Dương Thu Trì, mắt mở bừng nhìn mây trắng trời xanh cùng hàng tùng bách nguy nga trên đầu, cảm thụ hai thân thể mãnh liệt cọ xát, rồi điên cuồng hôn lên mặt hắn, ú ớ gọi Thu Trì... Thật lâu sau, mọi sự đều bình tĩnh trở lại. Liễu Nhược Băng buông Dương Thu Trì ra, mặc quần áo trở lại, chỉnh lý lại mái tóc dài, ngồi trên đám cỏ nhìn đồi núi chập chùng phía xa xa, ngơ ngẩn, xuất thần. Liễu Nhược Băng chẳng hề phản kháng gì, khiến cho Dương Thu Trì sau khi bình tĩnh lại cảm thấy rất bất ngờ. Hắn vốn chỉ hi vọng hôn được nàng một cái là phước đức chín đời rồi, không ngờ lại có luôn được nàng, khiến cho lòng hắn tràn đầy sự cảm động, và cũng ẩn ước nỗi bất an. Dương Thu Trì mặc quần áo xong, ngồi cạnh Liễu Nhược Băng, ôm nhẹ eo nàng, hôn lên vành tai trắng mịn của nàng, hỏi : “ Đang nghĩ gì vậy?". “Vân nhi có lẽ đã trở lại rồi." Liễu Nhược Băng u uất nói. Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, đúng rồi, Tống Vân Nhi đã đi hai tháng rồi, xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại. Nếu nàng ấy trở lại, thì nên làm thế nào bây giờ? Chỉ còn biết đi một bước tính một bước thôi, cưới Liễu Nhược Băng trước rồi tính sau! Cho nên hắn ôm chặt eo nàng, hỏi: "Liễu tỷ tỷ, gả cho ta nhé?" "Ừ!" Liễu Nhược Băng gật gật đầu, xoay mặt lại, đôi mắt đen trắng phân minh long lanh ánh nhu tình nhìn Dương Thu Trì, "Chỉ cần theo ta đi, ta sẽ là nương tử của chàng." Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, vấn đề này hắn đã suy nghĩ thật lâu, nếu như mới xuyên việt tới đây là nhận thức ngay Liễu Nhược Băng, hắn sẽ chẳng hề bận tâm suy nghĩ đi theo ngay, cho dù là cùng trời cuối biển cũng không sờn. Nhưng hiện giờ, hắn không thể! Sự lạc lõng lại lóe lên trong mắt Liễu Nhược Băng, khiến cho tim Dương Thu Trì đau nhói. Nàng quay người đi, lạt giọng hỏi: "Thu Trì, ta hỏi chàng lần cuối, sau này sẽ không hỏi nữa, chàng có nguyện ý theo ta đi không?” "Đương nhiên nguyện ý!" Tâm tình của Dương Thu Trì cực kỳ kích động, buột miệng nhưng sau đó lại tiếp: "Nhưng ta không thể, nếu như ta bỏ mặc tất cả mọi thứ mà đi, Tiểu Tuyết, Chỉ Tuệ, Tình Nhi, Tố Mai, Hồng Lăng, bọn họ sẽ làm sao? Còn có mẹ ta nữa, ai sẽ chiếu cố?" "Ta biết, chàng không thể bỏ rơi họ." Hai tay Liễu Nhược Băng ôm trọn hai đầu gối, nhìn về núi xa, từ từ nói, "Đó chính là lý do vì sao hôm nay ta cùng chàng làm... chuyện đó." Dương Thu Trì chợt giật thót lại cả người, lòng chìm lại: "Liễu tỷ tỷ …” "Khi Vân nhi trở lại, ta sẽ đi, vĩnh viễn rời xa chàng." Lời của Liễu Nhược Băng vẫn điềm đạm như cũ, nhưng tràn đầy sự lạc lõng và bất lực. "Ta không thể nào cùng các nữ nhân khác sống chung với chàng, đặc biệt là với Vân nhi. Nếu như không thể làm vợ của chàng, thì hãy để ta làm hồng nhan cách thế, một đời xa cách mãi mãi với chàng thôi." Lòng Dương Thu Trì bấy giờ đã chìm hẳn, người co thắt lại, ôm chầm lấy Liễu Nhược Băng vào lòng, thật chặt, thật chặt, để rồi hoảng loạn thốt lên một cách tuyệt vọng: "Không, Liễu tỷ tỷ, ta không thể để cho tỷ đi được! Ta muốn ở bên cạnh nàng, cả đời này!". "Ta cũng muốn...". Nằm dựa vào trong lòng Dương Thu Trì, túm chặt y bào trước ngực hắn một cách bất lực, một hàng lệ trong veo nóng hổi chảy dài trên má Liễu Nhược Băng, "Ta cũng rất muốn... ở cả đời với chàng, suốt cả đời này! .... Nhưng ta không thể... ta thật không thể phân hưởng chàng với nữ nhân nào khác...., ta làm không được, thật xin lỗi, Thu Trì..." Tim Dương Thu Trì đau đớn phảng phất như sắp vỡ tung, hắn nâng gương mặt mỹ lệ vô bì của nàng, hôn cạn sạch từng giọt lệ của nàng, cảm nhận bờ môi mềm mại lạnh lùng và tê tái của nàng. Liễu Nhược Băng lần này không hôn trả, chỉ tĩnh lặng cảm thụ. Dương Thu Trì lướt nhẹ đến vành tai nàng, hôn một hồi, khẽ bảo: "Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng đi, có được không?”. Chúng ta chỉ ở bên nhau thế này, để ta hàng ngày có thể được nhìn mặt nhau”. Liễu Nhược Băng ôm chặt Dương Thu Trì, nghẹn ngào: "Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, chỉ ở cạnh bên chàng, chẳng làm gì cả, cứ như vậy thủ thân cả đời cho chàng. Nhưng mà... sau này ta phát hiện, quả thật ta không làm được... ta không có cách gì bình tĩnh tiếp thụ cảnh chàng cùng các thê thiếp nồng nhiệt với nhau. Ta trốn trong hậu hoa viên ấy.... nhưng chẳng ích gì...." Dương Thu Trì chẳng biết nên nói thế nào nữa, chỉ ôm chặt lấy nàng, sợ nàng sẽ bay mất. Liễu Nhược Băng nức nở một hồi, từ từ bảo: "Ta đã biết chàng sẽ không thể cùng đi với ta...., cho nên...., ta muốn có một hài tử với chàng...., nếu như không có được chàng..., hãy để ta chăm sóc sống cùng hài tử của chúng ta, trải qua cho hết kiếp này...." Hiện giờ mọi tâm tư tình cảm của Dương Thu Trì đã mụ mị cùng cực. Thì ra, sở dĩ hôm nay Liễu Nhược Băng không phản kháng gì, chính là vì mục đích này. Hắn hoảng loạn hôn khắp gương mặt đầy nước mắt của Liễu Nhược Băng, không ngừng cầu khẩn: "Liễu tỷ tỷ, xin đừng! Xin đừng rời xa Thu Trì....". Liễu Nhược Băng không nói câu nào nữa, chỉ mặc cho lệ nóng đầy khổ đau, chua xót và bất lực chảy dài….