Một lúc sau, bộ khoái áp giải một trung niên bước thấp bước cao đi ra ngoài sơn động. Cẳng chân của người này máu chảy dầm dề, hiển nhiên đã bị tiểu hắc cẩu cắn. Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau. Cân ban Thường Phúc chỉ cần nhìn qua là nhận ra người này, thưa với Dương Thu Trì: "Không sai, chính là Vương Triệu Lợi Vương điển sứ!" Mã đáo thành công! Không, phải gọi là cẩu đáo thành công mới đúng! Dương Thu Trì bước tới trước mặt người này, hỏi: "Vương điển sứ, ông biết vì sao chúng ta lại bắt ông không?" Vương điển sứ không nhận biết Dương Thu Trì, nhưng nhìn qua quan phục tri huyện của hắn, có thể đoán đây là tri huyện tân nhiệm, tức thì sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói không thành lời. Đến lúc này, mấy bộ khoái khênh một túi lớn ra, đặt cạnh chân Dương Thu Trì. Dương Thu Trì tùy tiện dùng chân đá mở ra, thấy bên trong toàn là vàng ròng bạc trắng và châu báu. Dương Thu Trì cười cười: "Vương điển sứ, xem ra những tháng ngày ngươi chinh thu thuế khóa đã bóc lớn không ít dân tình a!" Ngay sau đó, hắn đanh mặt lại quát hỏi: "Tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của ngươi đâu?" Vương điển sứ co đầu rụt cổ đáp: "Ả, ả đã đi xuống núi mua đồ từ bảy ngày trước, từ đó chưa hề quay về." Dương Thu Trì hiểu ngay, Triệu Thanh Lam có thể đã tự đào tẩu rồi, chỉ lưu lại một mình Vương điển sứ cô thân ở thâm sơn cùng cốc, bụng đói quá mãi không được, chỉ đành hạ sơn mua vài món, không ngờ vừa lộ diện thì hành tung đã bại lộ. Dương Thu Trì hỏi: "Ả có phải đã đào tẩu rồi không, trước khi trốn có nói gì không?" "Thanh Lam không thể bỏ tôi lại ở đây mà đào tẩu, y phục kim ngân trang sức của nàng ta đều không mang đi." A? Dương Thu Trì hơi kinh ngạc, như vậy thì kỳ quái rồi, nếu như Triệu Thanh Lam muốn đào tẩu, với võ công của ả thì tên điển sứ họ Vương này chẳng thể nào ngăn được, cho dù ả có nghĩ tình phu thê, không cướp tang vật hay tiền tham ô của y mang đi, thì vật phẩm tùy thân và kim ngân trang sức của mình ả cũng nên mang theo chứ. Hiện giờ xem ra, ả ta rất có thể là đã có sự tình gì rồi. Dương Thu Trì hỏi: "Vương điển sứ, là ngươi giết vợ và em vợ của Vân Lăng, sau đó giá họ cho Vân Lăng, phải không?" Vương điển sứ biết vị quan huyện lão gia này nếu đã quyết định mang bộ khoái đi tìm y, thì cái kế kim thiền thoát xác của y không thành công, tội trạng đã bại lộ rồi. Muốn tiếp tục ẩn man nữa thì cùng không được, hay là cứ thành thật khai báo, tranh thủ thái độ tốt coi có thể tìm lại một tuyến sinh cơ nào hay không, cho nên thành thật đáp: "Là do tôi làm, sáng sớm ngày hôm đó tôi và Thanh lam uống rượu trong quán, thấy vợ của Vân Lăng cùng một nam nhân đi qua dưới quán, tôi liền động tâm, hơn nữa muốn báo phục mối thù Vân Lăng đánh gãy chân của tôi. Bọn họ không nhận ra tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của tôi, cho nên tôi nghĩ biện pháp cho nàng ta tiếp cận họ, đưa họ đến một ngõ cụt ở phía sau nha môn đánh cho hôn mê." Dương Thu Trì hỏi: "Tiểu thiếp của ngươi là một nữ lưu mà đi đối phó những hai người, ả ta có bản lãnh đó sao?" "Tiểu thiếp của tôi là người hành nghề giang hồ mãi nghệ, nên có chút võ công." "Đánh hai người họ hôn mê, các ngươi phải đưa họ vào nội nha, làm sao các ngươi lừa được bọn gác cổng, hơn nữa còn rất nhiều cặp mắt trong nha môn?" Dương Thu Trì hỏi. "Điển sứ nội nha của tội có vách tường tiếp cận con hẻm này. Trước đây để dễ dàng ra vào một cách riêng tư, tôi đã lén làm một cửa ngầm nhỏ thông ra ngõ này, nên ngoài có một căn nhà nhỏ che giấu, hai người chúng tôi di chuyển bọn họ thông qua cửa này vào nội nha." Án theo quy củ, nha môn chỉ có thể có một đại môn, không cho phép mở các cửa nhỏ khác. Dương Thu Trì dùng tiếng lóng: "Thì ra chuyện đi cửa sau là từ các ngươi mà ra! Con mẹ nó, các ngươi nhất định là từ cái cửa nhỏ này ra ra vào vào làm không ít chuyện xấu! Được rồi, ngươi nói tiếp đi." Vương điển sứ gạt mồ hôi lạnh, khai tiếp: "Chúng tôi lén đưa bọn họ vào trong một phòng nhỏ, tiếp theo đó tôi bóp cổ chết nam nhân đó,.... gian dâm vợ của Vân Lăng xong, tôi cũng bóp cổ ả chết." Dương Thu Trì nhịn không được tặng cho y một cái tát tai, mắng: "Ngươi là tên cẩu tặc, gian dâm vợ nhà người ta còn giết người diệt khấu, quả thật là độc ác mà, cái tát này là thế Vân Thiên Kình tát ngươi đấy! Khai tiếp đi!" Vương điển sứ bị cái tát mạnh đến nỗi răng muốn lung lay, vội bụm miệng rên rỉ thảm thiết, hồi sau nói tiếp: "Chúng tôi vốn chuẩn bị dành thời gian vận chuyển ra khỏi thành chôn đi, nhưng trưa ngày hôm đó, lại mục Long Du ở Trấn Viễn châu đến huyện thành tìm tôi, cho tôi biết đốc sát viện đang điều tra tội tham ô trong việc chinh thuế mấy năm nay, cùng những chuyện tham lam xấu xa khác." "Tôi rất sợ, tiễn y đi rồi, trên đường về tôi lại nhìn thấy Vân Lăng đeo yêu đao đi tìm dáo dác, len lén nghe hắn hỏi dò coi có ai nhìn thấy vợ và em trai vợ của hắn không, tôi liền nghĩ ngay kế kim thiền thoát xác, chạy về nha môn, cho tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của tôi lừa hắn đến ngõ cụt trong nha môn đánh hôn mê, sau đó đem giấu trong thư phòng." "Đêm hôm đó, tôi cố ý cùng tiểu thiếp của tôi làm việc trong thư phòng, cho cân ban Tiền Quý về trước nghỉ ngoi, sau đó hai chúng tôi cởi y phục ra cho vợ của Vân Lăng và nam nhân đó mặc vào, đâm họ thêm vài đao, rồi dùng máu bôi lên mặt họ, để Vân Lăng không nhận ra được. Sau đó tôi cạo trọc đầu, mặc y phục người Miêu của Vân Lăng, giả trang thành hình dạng của Vân lăng, che mặt, gọi tiểu thiếp đến phòng ngủ phóng hỏa. Dương Thu Trì chen lời hỏi: "Chạy tới phòng ngủ phóng hỏa? Phí sức làm chi vậy? Tại sao không phóng hỏa ở thư phòng?" Vừa hỏi xong, hắn đã minh bạch, "A, ngươi muốn phóng hỏa xa xa một chút, để có thời gian ngụy tạo hiện trường, thật là giảo hoạt nói tiếp đi!" Vương điển sứ đối với sự phản ứng thần tốc của Dương Thu Trì cảm thấy rất kinh ngạc, há hốc mồm ra nhìn hắn, sau đó nghe hắn bảo khai tiếp, liền nói: "Chờ lửa nổi lên rồi, tiểu thiếp của tôi từ cửa sổ nhìn ra thấy Tiền Quý chạy tới gọi chúng tôi, liền ra hiệu cho tôi, tôi bắt đầu giả vờ hàng hung, dùng đao của Vân Lăng đâm vào thi thể tiếp, Tiền Quý sợ quá bỏ chạy." "Sau đó, tôi đặt đao vào tay Vân Lăng, dùng nước lạnh tạt cho hắn tỉnh, sau đó tránh mặt đi ngay. Vân Lăng tỉnh dậy, trong phòng toàn là khói, hắn thấy thi thể xong không nhận biết liền chạy ra ngoài, sau đó tôi và tiểu thiếp len lén lẻn ra cửa nhỏ, bỏ trốn đến nơi này." Chân tướng đã rõ ràng, chỉ đáng tiếc là không bắt được đồng phạm Triệu Thanh Lam. Dương Thu Trì ra lệnh cho bộ khoái tiến vào sơn động tìm kiếm một hồi, xem xét coi có đường ra nào khác hay chỗ nấp trốn gì đó không. Một lúc sau, mấy bộ khoái cầm đuốc từ trong chui ra, bẩm báo là sơn động không sâu mấy, không có cửa ra nào khác. Dương Thu Trì cho trói Vương điển sứ lại, men theo hướng đi của Triệu Thanh Lam do y chỉ mà hạ sơn, chuẩn bị dọc đường tìm kiếm lần nữa, xem coi có tung tích của ả hay không. Nơi này chẳng có đường đi nào, chỉ toàn là gai góc cây cối, do đó tốc độ tiền tiến rất chậm. Đi được đại khái hơn canh giờ, tiểu hắc đi bên cạnh Dương Thu Trì đột nhiên đứng lại sủa loạn, Dương Thu Trì biết tiểu hắc không thể vô duyên vô cớ sủa loạn, nhất định là có vấn đề gì. Giơ tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, Dương Thu Trì cúi xuống vuốt ve đầu của tiểu hắc, bảo: "Tìm kiếm một chút đi!" Tiểu Hắc và Dương Thu Trì ở chung chỗ với nhau lâu như vậy, đối với mệnh lệnh của hắn đã lĩnh ngộ rất chuẩn xác rồi, liền cúi đầu, men theo cây cỏ mà ngửi đông ngửi tây, Dương Thu Trì cùng mọi người theo sau nó, từ từ lần xuống dưới núi. Hết khoảng thời gian uống cạn tuần trà, tiểu hắc đứng lại ngẩng nhìn Dương Thu Trì sủa, dường như báo cáo là có phát hiện gì đó. Dương Thu Trì cũng đứng lại nhìn trước ngó sau, lúc này trời đã chạng vạng tối, trong chốn núi rừng cảnh sắc âm u, phảng phất như các quỷ mị trong rừng bắt đầu bay lên đầy trời, bay qua bay lại giữa chốn núi rừng, gió núi thổi tới, tiếng u u xì xào dường như là tiếng cười cợt của bọn chúng. Tống Vân Nhi hơi khẩn trương, không tự chủ được bám lấy tay của Dương Thu Trì, giọng nói có phần run run: "Ca, nơi này đáng sợ thật...." Có phải ta nghe lầm không vậy cà? Dương Thu Trì thầm nghĩ, có một thân đầy võ công, sư phụ lại ở bên cạnh, cô không chịu tìm sư phụ cầu sự bảo hộ, túm chụp lấy một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt như ta làm cái gì? Dọc đường, Tống Vân Nhi đối với hắn rất nồng nhiệt, hữu ý vô ý tỏ lộ khát vọng được hắn bảo hộ như một cô nữ sinh nhỏ nhắn trước bọn côn đồ, chẳng lẽ trong tiềm thức, nàng ta cố tình làm như vậy để sư phụ Liễu Nhược Băng của nàng nhìn thấy hay sao? Cần phải biết tình cảm của nữ nhân về phương diện này mẫn cảm phi thường, cho dù Tống Vân Nhi là tên con trai giả ngông ngông nghênh nghênh, nhưng sự tinh tế nhất định phải có sẵn. Dương Thu Trì thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nhóc cảm giác được quan hệ của hắn và Liễu Nhược Băng không tầm thường, cố ý dùng phương thức này để tuyên bố rằng hắn là "hoa" đã có chủ? Không đúng! Dương Thu Trì không tin là Tống Vân Nhi có tâm cơ như vậy, với tính cách của nàng ta, nếu như phát hiện có gì đó không đúng, nhất định sẽ nói rõ ràng ra mọi chuyện với hắn, không thể dùng phương thức này được. Nếu đổi lại cô nàng là Tống Tình, rất thích dùng những trò thông minh mọn, thì còn có khả năng. Tống Vân Nhi tuy người có võ công, kỳ thực trời sinh ra rất nhát gan, do đó hiện giờ nàng ta sợ hãi là điều tự nhiên, chẳng phải giả vờ gì cả. Nghĩ thông chi tiết này, Dương Thu Trì ra vẻ nam nhân, vỗ vỗ tay nàng an ủi: "Vân nhi đừng sợ, có ca ca ở đây." Tống Vân Nhi gật gật đầu, bấu chặt lấy cánh tay của Dương Thu Trì hơn nữa, nép sát vào người hắn, ánh mắt thì long linh nhìn xung quanh cảnh giác. Dương Thu Trì cẩn thận nhìn về phía rừng cây hôn ám trước mặt, không phát hiện ra điều gì, chi thấy toàn là cây bụi và cỏ rậm mọc dầy, bên trên cây rừng chen đặt. Hắn hơi có chút khẩn trương, dùng ánh mắt dò hỏi xem liệu phía trước có phải là địch nhân hay không. Liễu Nhược Băng phảng phất không hề chú ý đến cử chỉ thân mật vừa rồi của Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, lắng nghe tử tế một hòi, roi nhè nhẹ lắc đầu. Dương Thu Trì hơi kỳ quái, cúi xuống vuốt ve đầu của Tiếu Hắc: "Ê! Ngươi làm trò gì vậy, có gì đâu mà ngươi sủa loạn thế kia?" Tiểu hắc cẩu ứ ứ hai tiếng, mắt long lanh nhìn Dương Thu Trì, làm ra vẻ như chịu oan chịu uất lắm lắm vậy. Dương Thu Trì càng cảm thấy kỳ, thì lúc này, Liễu Nhược Băng đột nhiên lên tiếng: "Dương đại nhân!" Dương Thu Trì đứng dậy nhìn về phía Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng đưa tay chỉ về một cây cổ thụ cách đó mấy chục bước: "Trên cây đó có gì đó!" Dương Thu Trì khúm tay che trên trán, căng mắt nhìn về phía Liễu Nhược Băng chỉ. Trong rừng cây hôn ám đó, chỉ thấy thân cây đung đưa, không hề phát hiện có điểm gì đặc biệt nên hắn tự lẩm bẩm: "Đâu có gì đâu cà!" Tống Vân Nhi ngược lại đã nhìn rõ vật gì đó, hô lên cả kinh, chụp tay Dương Thu Trì giữ chặt hơn nữa, ép sát vào người hắn, run giọng nói: "Trên cây có... có một... một người không đầu!"