Nạp thiếp ký chi bách điểu triều phụng

Chương 27 : Tác phong tài tử

Lưu viện ngoại, Tần gia phu thê nghe bọn chúng buông những lời lẽ khắc bạc như vậy, lòng đều tỏ ra hết sức bất mãn, nhưng hoặc là không thèm chấp, hoặc là không muốn rắc rối, nên chỉ nhìn Dương Thiên Sở với chút lo lắng ái ngại. Phi Yến lúc này nghe mấy tên tài từ khinh miệt Dương Thiên Sở nổi giận vộ cùng, nhưng không hiểu vì lý do gì không dám ra ngoài bênh vực hắn, chỉ tức tối nắm chặt lấy hai bên mép cửa, he hé nhìn ra ngoài. Đại Bao, Thiết Ngưu vì thế cũng bị Phi Yến vô tình nhốt ở bên trong. Đại Bao và Thiết Ngưu tuy tức giận, nhưng mà đám tài tử này hai người chửi không chửi lại, đánh thì càng không muốn cũng không dám, hơn nữa một phần tin tưởng bản lĩnh Dương Thiên Sở nên ngoan ngoãn trốn trong phòng. Đúng như Lưu viên ngoại lo lắng, Dương Thiên Sở dù tốt tính đến đâu chăng nữa cũng vẫn là thanh niên niên máu nóng, tuy mặt hắn chỉ hơi trầm xuống, nhưng trong mắt rõ ràng là đã tóe lửa rồi, nhưng nụ cười trở nên lạnh lẽo, cái đầu ngửa lên kiêu ngạo: - Dương mỗ cho dù xuất thân bàn tiện, nhưng làm việc gì cũng quang minh chính đại. Ngược lại có một đám người tự cho mình danh sĩ tài tử thanh cao bất phàm, bề ngoài thì đạo mạo đàng hoàng, nhưng chỉ làm những việc ti tiện thấp kém, tấm lòng hẹp hỏi, ngông cuồng tự đại, nói thẳng ra là rặt một đám phế thải ăn bám của xã hội. Không biết các vị tài tử ở đây có phải là hạng người kém cỏi, chỉ biết đi so bì thân phận, nhỏ nhặt tầm thường đó hay không? Đám tài tử lập tức tái mặt, không ngờ Dương Thiên Sở miệng lưỡi sắc bén, hơn nữa vừa trở mặt là nói những lời cay nghiệt không lưu lại đường lui như vậy. Tần chưởng quầy thấy sự thể tới mức ác liệt, ra hiệu cho Tần phu nhân tránh đi, nhưng Tần phu nhân không hề để ý tới y, ánh mắt lúc này nhìn Dương Thiên Sở một cách si mê. Lưu viên ngoại sắc mặt trở nên nghiêm trọng, không nói một lời, lặng lẽ lui xuống lầu, không biết đi đâu. Chỉ có Phi Yến là vô tư không hiểu tầm nghiêm trọng của vấn đề, đang siết chặt nắm tay hưng phấn ngầm hả hê vì thiếu gia mắng cho đám tài từ kênh kiệu một vố mất mặt. Phải mất một lúc mới có một tên tài tử phản ứng trở lại, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, tay run run chỉ Dương Thiên Sở mắng: - Khốn kiếp, vô lễ .. ngươi… ngươi .. ngươi là là một tên thuyết thư nhỏ nhỏ, một hạng Sơn Đông mãi võ mà dám lên giọng … Một tên khác sắc mặt cũng xám xịt nhưng tỏ ra bình tĩnh hơn, nhìn Dương Thiên Sở tỏe lửa nói: - Phạm huynh, huynh là tài tử nổi danh của huyện ta, là người ai ai cũng ngưỡng mộ, không cần đi so đo với hạng nhân vật ếch ngồi đáy giếng, ngu dốt không biết gì này. Tên tài tử đó ngửa mặt cười, mượn thế nói :” Trần huynh giáo huấn phải lắm, tiểu đệ không ngờ lại đi đôi co với cái loại người này … thật là, tự cảm thấy thật xấu hổ. Nói không lại người ta rồi lại còn ra vẻ thanh cao bề trên, Dương Thiên Sở càng thêm coi thường. Lúc này đột nhiên Tần phu nhân đi tới đằng sau lưng Dương Thiên Sở, cất giọng êm ái: - Dương tiểu huynh đệ, hai vị này là những đại tài tử của huyện Diên Khánh, vị bên trái là Phạm Khải, vị bên phải là Trần Phi Vũ, được mệnh danh thi đàn song tuyệt, có quen biết rất rộng ở kinh thành đấy. Tần phu nhân thiện ý nhắc nhở cho Dương Thiên Sở, ý bảo hắn chú ý chừng mực. Hai tên tài tử thấy được mỹ nhân tâng bốc dương dương đắc ý, làm dáng chắp tay hương Tần phu nhân, liếc mắt nhìn Dương Thiên Sở càng thêm khinh miệt thách thức. Dương Thiên Sở đột nhiên hỏi: - Phu nhân, không biết danh hiệu tài tử phải chăng là do triều đình ban tặng? Câu hỏi không đầu không đuổi của Dương Thiên Sở làm Tần phu nhân hơi ngẩn ra giây lát, nhưng nàng lập tức cười ngọt ngào nói: - Đương nhiên là không phải. Dương Thiên Sở lại hỏi: - Vậy phải chăng do giới văn sĩ đề cử trao tặng, hay được người dân tôn xưng? Tần phu nhân không hiểu ý hắn, đáp: - Hình như không có việc này…. Dương Thiên Sở nhếch mép cười lạnh: - Phu nhân, gần đây trên đường phố xuất hiện nhiều kẻ lừa đảo, bọn chúng ăn mắt lụa là, mặt mũi sáng láng, tay phe phẩy quạt lông, học trộm được mấy câu thơ, thường đứng trước cửa mấy tửu lâu khách điếm lớn ra vẻ ngâm nga, tự khoác lác mình là danh sĩ tài tử gì đó, mục đích không gì ngoài lửa uống… nói không chừng thủ đoạn đám ăn mày nào đó. Phu nhân là người trung hậu, chớ để bị chúng lừa gạt… Lời nói của Dương Thiên Sở sỉ nhục chúng một cách quá đáng, thế nhưng đích thực trong đám danh sĩ tài tử cũng có vài kẻ kém phẩm chất hay lân la các tửu lâu làm trò như Dương Thiên Sở đã nói , chỉ có điều những người có học thời đó rất được tôn trọng, mà mời được “danh sĩ, tài tử” dùng cơm là chuyện vinh dự, nên tất cả chỉ hiểu ngầm mà không nói ra. Có điều muốn cãi lại thì thật không dễ, vì đó là chuyện hoàn toàn có thật. - Ngươi .. người… Trần đại tài tử toàn thân run rẩy, sắc mặt tím tái, tay lại chỉ vần Dương Thiên Sở hồi lâu không nói lên lời. Dương Thiên Sở trừng mắt nói : - Sao nào, ta nói oan cho các ngươi hả? Mở miệng đóng miệng là tự xưng tài tử danh sĩ, chẳng biết văn chương có làm đẹp nổi cho đời hay không, có làm được gì ích lợi cho thiên bách tính hay không? Chỉ biết ăn nói ngông cuồng, khinh miệt người khác, nếu là người còn chút tu sỉ thì câm miệng lại, về đóng cửa đọc lại sách vở xem lời thánh hiền răn dạy như thế nào. Ánh mắt kinh ngạc của Phi Yến chiếu qua khe cửa nhìn Dương Thiên Sở từ trên xuống dưới một lượt, nàng cảm giác hắn đã thay đổi so với trước đây, nhưng tới lúc này mới nhận thấy trừ hình dạng ra, hắn thực sự là vị thiếu gia chỉ biết ăn chơi phá phách trước kia nữa sao? Là kẻ yếu hèn nàng từng tùy ý mắng chửi chỉ biết cúi đầu nín nhịn nữa hay sao? .. thế nhưng, bất kể thế nào dáng vẻ của hắn lúc này thất oai phong, mạnh mẽ, nhất thời ánh mắt trở nên có chút mê mẩm có chút thất thần … Dương Thiên Sở nói liền một tràng, cơn giận trong người cũng tan đi gần hết rồi, tuy biết đắc tội với đám người thì khó sống yên ổn ở đây nữa nhưng trong lòng không hề sợ hãi chút nào. Bống một gióng nọi ỏn ẻn, mang theo múi hương thơm ngát vang lên sát bên tai: - Tiểu huynh đệ thật là nóng tính. Một thân hình mềm mại khẽ dựa vào vai hắn, rồi tức thì cảm thấy sau lưng như có một luồng điện chạy qua, vừa ngứa ngáy khó chịu lại vừa thích thú vô cùng. chẳng cần nhìn cũng đã biết là ai rồi. Dương Thiên Sở có một tâm hồn khá nhạy cảm và sắc bén, sức đề kháng với mỹ sắc vốn không hề cao, lại uống khá nhiều rượu, do đó lá gan cũng lớn hơn nhiều, bất kể phu quân của người ta ngay bên cạnh, ung dung hưởng thủ diểm phúc từ trên trời rơi xuống này. Đám tài tử bên kia bị Dương Thiên Sở chửi tối tăm mặt mũi, có vài tên không kìm chế nổi nữa, suýt chút nữa bị Dương Thiên Sở dồn tới chỗ phải dùng cách “vô văn hóa” để giải quyết, thì tên công tử áo lụa xanh, luôn tỏ ra hơn người một bậc kia, đưa tay cản lại. Y khẽ chỉnh lại y phục, gạt đám người đi lên, giọng nói hết sức bình tĩnh phong độ: - Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên là có chỗ hơn người. Tại hạ muốn thỉnh giáo một phen. Y vừa mới đi lên, ánh mắt Tần phu nhân lại sáng lên, lướt qua người y một lượt rồi lại nhìn Dương Thiên Sở một lần nữa, cuối cùng xem ra vẫn chọn Dương Thiên Sở, gò ngực đầy đặn của nữ nhân thành thục khẽ ép sát hơn một chút nữa vào bả vai hắn khẽ nhắc: - Hoàng Tử Tài, người đứng cuối trong ngũ đại tài tử của kinh thành. Không hiểu sao người này tuy mặt mũi anh tuấn ưa nhìn, thái độ nhìn qua rất phong độ tiêu sái, lại chưa từng lại tiếng lời nào nhưng Dương Thiên Sở thậm chí cảm thấy khó ưa hơn tất cả đám tài tử kia gộp lại, có thể vì thấy nụ cười đối phương quá giả dối. Khẽ mỉm cười không nóng không lạnh nói: - Tại hạ sao dám nhận chứ? Hoàng công tử là người đứng cuối ngũ đại tài tử kinh thành … à không, là một trong ngũ đại tài tử kia mà, tất nhiên học thức chứa đầy năm xe, tài cao bát đấu, tại hạ chỉ là giới quê mùa có gì mà chỉ giáo chứ! Người Trung Quốc rất là thích bộ tứ, như tứ đại mỹ nhân, tứ đại danh bộ, tứ đại danh tác, tứ đại XXX … Từ đó có thế thấy ý tứ của Tần phu nhân hướng về hắn rất rõ ràng, bời vì lời bình phẩm “đứng cuối ngũ đại tài tử”, chẳng khác nào thực chất có bốn vị tài tử, y chỉ là hạng ăn theo, thêm vào vì lý do nào đó… Đó cũng là lời thì thào sau lưng rất nhiều người, là nỗi đau thầm của Hoàng Tử Tài, không ngời bị Dương Thiên Sở mang ra chêu trọc công khai, làm lửa giận trong lòng hắn thoáng chốc sôi trào. Đám tài tử kia chừng rất tin tưởng vào tài năng của Hoàng Tử Tài, thấy sắc mặt y biến đổi, lập tức có tên nói: - Dương tiên sinh thuyết thư nức tiếng khắp thành, há lại là loại quê mùa được? Lại có thể lên được lầu ba của Thái Bạch Lâu, nhất định là văn tài phi phàm, nếu như Hoàng huynh có lòng thỉnh giáo, mong Dương huynh chớ kiêm tốn chối từ…. Dương Thiên Sở thầm thán phục, không ngờ các vị tài tử cũng có lúc mặt dày như vậy, vừa xong còn chửi người ta không ra gì, thoáng một cái đã lại thành Dương tiên sinh, rồi lại thành Dương huynh từ bao giờ. Đúng là hắn hơi coi thường họ mất rồi. Dương Thiên Sở đâu biết, Hoàng Tử Tài bời ở kinh thành tuy có tài năng thực sự, kinh thành vốn có tứ đại tài tử, sau này thêm một người, vì người này thân phận có chút đặc thù nên được tôn lên vị trí thứ hai, thế là hắn vô tình bị đẩy xuống cuối, rồi sinh ra những lời đồn không đâu ở sau lưng làm y rất khó chịu … bởi thế khi tới huyện Diên Khánh, hắn mới lấy lại được cảm giác ưu việt của mình, xả hết được u uất dồn nén bất giác trở nên kiêu ngạo càn rỡ hơn rất nhiều, là khách nhưng lấn át chủ, lúc nào cũng ra vẻ bề trên là người đứng đầu bất giác đắc tội toàn bộ đám tài tử địa phương mà không hề hay biết. Thế nên đám tài tử này bề ngoài tươi cười lịch sử lễ độ, nhưng tròng lòng thầm hết sức căm tức khó chịu. Hiện giờ nếu có cơ hội để hai kẻ đáng ghét này đụng nhau, bất kể bên nào thua chúng cũng hả hê, nên thái độ mới quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy. Một tên tài tử khác mau mắn hiểu ý, không để lỡ thời cơ ra đề ngay: - Hiếm có khi nào Hoàng huynh đại giá quang lâm huyện thành chúng ta, gặp được nhau là có duyên, hay là để Hoàng huynh ra một vế thượng liên, Dương huynh ra một vế hạ liên, như thế nào? +++ Biết là chưa mượt, nhưng mà buồn ngủ quá rồi sửa sau vậy..