+++
Đôi khi nghĩ ra cái tiêu đề mấy chứ khó hơn viết cả một chương truyện mấy nghìn chữ.
....
Lúc về đến nhà thì trời đã về chiều, đây đó đã thấy những ngôi nhà bốc lên những cuộn khói lam, hẳn người làm đồng về đã bắt đầu nổi lửa nấu cơm rồi.
Vẫn như hôm qua Hạ Phượng Nghi đứng trước cửa đặt tay lên mắt dõi ra con đường làng chờ hắn về như hôm qua, đúng tiêu chuẩn của người vợ hiền, làm Dương Thiên Sở lúc này chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Đưa tay sờ lên trên má, hắn không khỏi nhăn mặt lại vì đau, cú đấm của tên Phương ca kia hiện giờ để lại hậu quả rõ ràng trên mặt hắn, nửa má trái đã sưng húp lên, dù chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại nhưng nó thâm tím lại trông vừa đáng sợ lại vừa thê thảm, nhất là quần áo hắn nhàu nhúm, còn cả vết bùn đất trông càng thêm nhếch nhác. chỉ may mỗi một điều cù đấm kia cách mắt đủ xa để vết xưng không ảnh hưởng tới con mắt nhìn của hắn.
Nếu nàng trông thấy bộ dạng mình như vậy sẽ thế nào? Lo lắng rồi rối rít hỏi thăm? Sau đó vội vã chuẩn bị thuốc men chăm sóc cho hắn?... Dương Thiên Sở thầm nghĩ.
Bất giác hắn ưỡn cao ngực lên, như một chiến binh vừa sống sót trở về sau một trận chiến oai hùng nào đó.
Nam nhân trẻ tuổi thường là thế, cho rằng mấy cái chuyện mình biết đánh đấm là đáng tự hào lắm. Dương Thiên Sở tất nhiên là cũng không ngoại lệ.
Dương Thiên Sở cố gắng nở nụ cười có phần đắc ý trông sao cho giống nụ cười chiến thắng nhất, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên đã cứng lại ngay lại. Hạ Phượng Nghi đã nhìn thấy hắn rồi, nhưng không hề chạy lên quan tâm hỏi han như hắn tưởng tượng, mà ánh mắt tựa hồ có chút thờ ơ chán nản, như có chút thất vọng.
Sắc mặt Dương Thiên Sở trầm xuống, hắn cũng có thể đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu.
- Chàng lại đánh nhau rồi.
Một câu nói nhẹ nhàng, nghe không ra ý trách móc gì, nhưng thái độ dửng dưng của nàng đã nói lên rất rõ ràng, hắn lại đánh nhau như bao lần đánh nhau vô nghĩa khác trước đó, nàng quá chán nản quá thất vọng.
Dương Thiên Sở đứng khựng lại trong thoáng chốc, rồi tiếp tục lầm lũi tiến bước đi tới, trong lòng hắn thất vọng như nàng vậy.
- Tại sao chàng lại đánh nhau?
Lúc này Dương Thiên Sở không biết nàng hỏi như vậy là lo lắng, quan tâm là trách nhiệm hay là trách móc. Nhưng hắn biết rõ ràng một cơn giận dữ vô danh đang lặng lẽ trào lên trong lòng, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, thoáng chốc đã choán hết tâm trí của hắn.
Chính hắn cũng không hiểu vì nguyên cơ gì chỉ một câu nói nghe như rất bình thường của nàng lại làm cho hắn ủy khuất, giận dữ và thất vọng như vậy, trong khi đối với những lời nói trào phúng, mỉa mai thậm chí như nước lạnh hắt thẳng vào mặt của Phi Yến thì hắn chỉ nhún vai cười khổ cho qua, thậm chí là chẳng thèm giải thích.
Dương Thiên Sở không biết hắn cũng không nghĩ, hắn chỉ hừ một tiếng, lạnh lùng đáp:
- Nhìn thấy mấy kẻ không vừa mắt nên đánh chúng một trận thôi.
Nói rồi bước bước xăm xăm đi qua bên người nàng.
Phản ứng của hắn rõ ràng làm cho Hạ Phượng Nghi có chút ngỡ ngàng, không hiểu mình đã nói sai điều gì.
Lúc này Phi Yến ở phía sau đi tới trước mặt Hạ Phượng Nghi, rụt rè nhìn nàng cúi đầu nói:
- Tiểu thư, thực ra là…
Hạ Phượng Nghi khoát tay ý bảo Phi Yến không cần phải nói, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở đi vào sân thì lão Hà cũng đã nghe thấy tiếng từ trong sân sau chạy ra đón, lão Phúc lúc này vẫn đi làm công chưa về.
Lão Hà vừa nhìn thấy hình dạng của hắn thì giật mình, rồi lật đật chạy tới, vừa đưa tay phủi đi bụi đất trên người hắn vừa hoảng sợ hỏi:
- Thiếu gia, người làm sao thế này? Người… người có làm sao không?
Dương Thiên Sở khẽ mỉm cười nói:
- Không sao cả, chỉ chút vết thương ngoài da thôi.
Lão Hà không tin, nhìn Dương Thiên Sở khắp một lượt, nhất là vết sưng vù thâm tim ở trên mặt kia, thốt lên:
- Không phải lúc thuyết thư về thiếu gia vẫn còn yên lành sao, thế nào mà…
Lòng Dương Thiên Sở tức thì trầm xuống, cảm giác ấm áp vừa mới nhen lên trong lòng hắn khi thấy sự quan tâm lo lắng của lão Hà tức thì lạnh ngắt như bị vứt vào trong hố băng. Bỗng dưng hắn cảm thấy một lần nữa tất cả lại trở nên thật xa lạ, như lúc hắn phát hiện ra sự thực mình chỉ còn trên cõi đời này.
Chỉ khác lúc này ngoài sự trống vắng ra, hắn có thêm một sự thất vọng, giận dữ vô hình.
Không ngờ buổi chiều hắn chỉ nói vu vơ với Phi Yến thế thôi mà lại đúng là sự thực, Hạ Phuợng Nghi đúng là đã đi ngay sau lưng hắn. và rồi nàng lại vội vã trở về với khuôn mặt ngây thơ làm như không biết chuyện gì hết, nàng coi hắn là thằng ngốc hay sao?
Dương Thiên Sở không để ý tới vẻ mặt của lão Hà, hắn quay lại nhìn chằm chằm vào Hạ Phượng Nghi trong sự im lặng căng thẳng.
Hạ Phượng Nghi có chút bối rối, nói :
- Thiên Sở, là thiếp và lão Hà lo cho chàng chưa quen thuộc nơi này… nếu nhỡ mà…
Dương Thiên Sở cắt ngang lời nàng, giọng nói nghe không thật chút nào.
- Vậy thì cám ơn nàng.
Dương Thiên Sở nói, hắn không cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt của nàng lúc này có chút nào đáng thương hết, lạnh lùng hỏi:
- Nàng cũng biết chỗ ta đã đem cầm miếng ngọc bội kia rồi phải không?
Hạ Phượng Nghi ấp úng:
- Thiếp…
Dương Thiên Sở nhìn chằm chằm vào nàng, như cảm thấy bị xúc phạm tổn thương ghê gớm:
- Vậy là nàng yên tâm rồi chứ? Hay vẫn chưa? Hay là nàng đã chuộc nó về ngay sau khi ta bước khỏi đó rồi?
Hạ Phượng Nghi lắc đầu. giọng nói có chút hoảng sợ:
- Không đâu, thiếp vẫn chưa…
Một cảm xúc không thuộc về bản thân hắn một lần nữa lại trào dâng, lấn át tất cả, nhưng Dương Thiên Sở lại cảm thấy có sự đồng cảm sâu sắc, như đó cũng chính là cảm xúc của hắn lúc này.
Dương Thiên Sở nói với chút tự trào phúng:
- Nàng vẫn chưa, nhưng nàng rất muốn. Và nàng sẽ làm thế phải không? Bời vì ta chỉ là một kẻ vô dụng?
Hạ Phượng Nghi ngây ra đứng nguyên tại đó, trong mắt có lệ hoa ánh lên:
- Thiếp không …
Dương Thiên Sở cảm thấy uất ức, tất cả vất vả nỗ lực của cả một ngày vừa rồi như đổ sông đổ biển, tự ái vì không được tin tưởng cùng với tất cả dồn nén khi hắn vô duyên vô cớ bị đẩy vào thế giới này, xa lìa tất cả người thân, phải chịu đựng những điều thậm chí hắn chưa từng làm, nhưng lại không thể chia sẻ được với bất kỳ một cái, không một ai hiểu được, chỉ biết âm thầm nhẫn nhịn.
Tât cả những cảm xúc bị dồn nén suốt thời gian qua, những cảm xúc gặm nhấm trái tim hắn như như muốn bùng phát ra. Cho dù đối tượng nó trút vào thực chất cũng là một cô gái hết sức đáng thương.
- Ta là kẻ không thể tin tưởng? Là kẻ đã hết thuốc chữa không còn hi vọng gì nữa?
- Thiên Sở …
Giọng nói của Hạ Phượng Nghi hết sức đáng thương, gần như khẩn cầu, nhưng lời nói của hắn càng ngày càng nặng nề.
- Và đồ bỏ đi mãi mãi là đồ bỏ đi?
Hạ Phượng Nghi lấy hết dũng khí nói:
- Tướng công, chàng đừng giận, nghe thiếp nói đã …
Dương Thiên Sở một lần nữa cắt ngang lời nàng:
- Ta không hề giận! Nàng quan tâm tới ta như vậy làm sao mà ta giận được.
Hắn nói dối môt cách trắng trợn, bước đi vào trong nhà, bỏ mặc lại ba người đang đứng sững ra ở trong sân. Lúc này trong phòng đã thắp đèn lên, ngọn lửa chập chờn leo lét không xua đi được bóng tối đang dần phủ xuống mặt đất, cũng không xua đi được sự u ám trong lòng hắn.
Cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể, Dương Thiên sở dừng lại ở trước cửa, quay lại nói:
- Vậy là mọi người biết cả rồi! Cũng tốt, như thế đỡ tốn công phải giải thích nhiều. Ngày mai ta vẫn đi thuyết thư …
Nghe tới đây lão Hà mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng tình hình hiện giờ lão không thể nói gì.
- … ta cần Phi Yến đi theo giúp một số việc, nàng không phản đối chứ?
- Được Phi Yến sẽ đi cùng chàng.
Bỗng nhiên một giọt nước mắt trong suốt không kìm chế được lăn qua gò mà của nàng rơi xuống đất. Nhưng đó lại là giọt nước mắt vui sướng, nàng đã rất sợ, đúng vậy, vừa sợ vừa hối hận.
Sợ rằng những việc nàng vừa làm sẽ một lần nữa đẩy Dương Thiên Sở đẩy hắn trở lại con đường cũ, khi hắn khó khăn lắm mới có chút thay đổi, hối hận vì những việc nàng làm đã vô tình đẩy hắn trở lại con đường đó.
Còn vui mừng vì hắn tức giận, hắn bị tổn thương tức là hắn còn là một nam nhân, vẫn còn chút tự trọng.
Nhưng khi nghe câu nói này của Dương Thiên Sở nàng hoàn toàn yên lòng, thậm chí vui mừng, bời vậy nước mắt mới lặng lẽ chảy ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Dương Thiên Sở đột nhiên có chút xấu hổ, hắn đã hơi bình tĩnh trở lại, hắn biết những việc ‘mình’ làm trước kia thì hắn đáng bị như thế, nhưng Dương Thiên Sở vẫn cố gắng tỏ ra cứng cỏi quay đầu đi bước vào trong phòng.
Lúc này Phi Yến và lão Hà mới rụt rè đi lên, sợ hãi nhìn Hạ Phượng Nghi không biết phải làm sao.
Hạ Phượng Nghi khẽ mỉm cười nói:
- Không sao cả đâu. Lão Hà xuống bếp chuẩn bị thức ăn thiếu gia bận rộn một ngày chắc đói rồi. Phi Yến, ngươi đi chuẩn bị một chậu nước ấm pha ít muối mang lên cho ta.
Lão Hà và Phi Yến lên tiếng đáp lại rồi rời đi thực hiện, Hạ Phượng Nghi đi vào trong phòng.
Dương Thiên Sở đang ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn, ánh mắt có chút mông lung không biết đang suy nghĩ nghĩ gì, Hạ Phượng Nghi bước vào hắn cũng như không hề nhận ra.
Tới khi nàng khơi bấc đèn lên, cho ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp phòng, sau đó đưa chiếc đèn lại gần hắn mới quay sang, giọng vẫn có chút bất thiện hỏi:
- Nàng làm gì?
Hạ Phượng Nghi lúc này đã khôi phục lại tâm tình bình thường, lúc bình thường thế nào hắn cũng thể dọa nổi nàng, đáp:
- Không phải ngày mai chàng còn đi thuyết thư sao, chàng định ra ngoài với khuôn mặt như thế này sao?
Dưới ánh đèn đôi mắt nàng càng thêm long lanh, gò ửng hồng như hoa đào, càng thêm diễm lệ muôn phần, Dương Thiên Sở trong lòng không khỏi xao động, cơn giận của hắn lúc này đã với đi quá nửa, nhưng vẫn cố giữ chút sĩ diện của nam nhân hừ một tiếng không nói.
Hạ Phương Nghi chỉ xem qua một lượt rồi không nói gì, lúc này Phi Yến đã mang một chậu nước ấm lên, Hạ Phượng Nghi bảo Phi Yến đặt lên bàn rồi lại sai nàng vào trong phòng ngủ lấy thuốc.
Hạ Phượng Nhi lấy một chiếc khăn trắng từ trong ống tay áo ra, nhúng vào nước, khẽ vắt khô rồi cẩn thận thấm lên vết thương trên mặt hắn để rửa sạch vết bẩn.
Nước muối tuy nhạt nhưng cũng làm hắn buôt tới tận xương, không khỏi nhăn mặt lại, nhưng vẫn cắn răng nín nhịn.
Thấy Hạ Phượng Nghi mặt vẫn bình thàn như không, Dương Thiên Sở lại nổi lên một sự bực bội vô cớ:
- Nàng thật quá vô tình, cũng không hỏi một câu xem ta có đau hay không à?
Hạ Phượng Nghi hơi dừng tay lại, nhìn hắn một cái ánh mắt có chút buồn bã nói:
- Hồi bé mỗi lần chàng đi đánh nhau về, sợ bị người lớn trong nhà trách mắng. Thường trốn tới chỗ thiếp nhờ thiếp chăm sóc vết thương, rồi càng lớn lên chàng càng đánh nhau càng to, càng vì những chuyện vô lý, thiếp đã từng nghĩ chỉ mong sao chàng bị đánh một lần thật đau để cho chừa, tiếc rằng…
Nàng khẽ thở dài không nói nữa, nhưng Dương Thiên Sở cũng đủ biết rằng sau đó hắn không chịu sửa đổi làm cho nàng thất vọng.
Dương Thiên Sở cười khổ, lần đầu nhận ra vị thiếu gia kia sao lại giống hắn như vậy, hồi bé hắn cũng thường xuyên đánh nhau, đánh nhau về sợ bị cha mẹ phát hiện thường trốn vào phòng chị hắn nhờ giải quyết hậu quả … nhĩ tới chuyện cũ lòng hắn lại nhói đau, hiện giờ đây là chuyện hắn không muốn nhớ lại nhất.
Rồi bất giác hắn hiểu ra vừa rồi sở dĩ Hạ Phượng Nghi có phản ứng như vậy là bởi nguyên nhân sâu xa, là một thói quen không có chủ đích.
Chiếc khăn trắng mang theo mùi hương thiếu nữ thoang thoáng len vào cánh mũi của hắn, Dương Thiên Sở hoàn toàn bình tâm trở lại, hắn biết vừa rồi mình tức giận thật vô lý. Mặc dù có nguyên nhân khác tác động, nhưng hắn đã buông trôi cảm xúc của mình.
Nhưng hắn đã cố thay đổi tình trạng đó, có ai mà không mong những nỗ lực của mình được thừa nhận, hắn không biết liệu nàng có quan tâm hay không, hay tất hay tất cả điều nàng làm hiện giờ chỉ vì trách nhiệm thực hiện lời hứa một năm kia?
- Vừa rồi …
- Chuyện hôm nay …
Cả hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, rồi ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn nhau.
Bắt gặp ánh mặt của Dương Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi bất giác mặt hơi ửng hồng cúi xuống. Trong thoáng chốc kỳ diệu đó, trái tim cả hai như kết nối với nhau, không một ai tiếp tục lời nói còn dang dở của mình nữa, bởi điều đó lúc này là dư thừa, ai cũng đã hiểu điều đối phương muốn nói là gì rồi.
Mặt trăng e ấp từ từ mọc lên sau rặng núi xa, bóng đêm dần dần buông xuống.
Đất trời trở nên yên tĩnh.
Căn phòng cũng trở nên yên tĩnh như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, không khí có chút kỳ lạ.
Phi Yến bước vào, mang theo một hộp thuốc nhỏ đưa cho Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi lúc này vẫn cúi mặt xuống, làm ra vẻ đang tìm thuốc, nói với Phi Yến:
- Phi Yến! Thiếu gia làm sao mà bị thương? Ngươi kể cho ta nghe.
Phi Yến len lén nhìn qua sắc mặt của Hạ Phượng Nghi và Dương Thiên Sở một lượt, đoán định tình hình. Sau đó mới từ từ kể ra từ lúc hai người rời khỏi thành, ban đầu nàng kể còn có chút rụt rè, nhưng dần nhận thấy sắc mặt hai người vẫn bình thường, Phi Yến càng kể càng bạo gan, càng kể càng hưng phấn, đến đoạn đánh nhau cuối cùng hoa cả chân tay lên minh họa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng vì hưng phấn.
- … thiếu gia không ngờ đánh nhau thật lợi hại! Tên Phương ca kia bị thiếu gia túm lấy tóc đập đầu vào ..
Tới lúc này Hạ Phượng Nhi mới khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ không vừa ý, với nàng đánh nhau dù vì lý do gì cũng không nên vui mừng hí hửng như Phi Yến.
Phi Yến không dám nói nữa, nhưng rõ ràng chẳng sợ lén lè lưỡi ra làm cái mặt quỷ sau lưng Hạ Phượng Nghi.
Dương Thiên Sở cười khổ:
- Ta thì có gì mà lợi hại! Có ba tên chẳng phải cô hạ mất hai tên rồi còn gì.
Phi Yến chun mũi lên, cười có chút ngượng ngùng.
Nhắc tới Thiết Ngưu và Đại Bao, Dương Thiên Sở nảy ra một ý, biết đâu đây là cơ hội giảm nhẹ bớt tội trước kia ‘hắn’ gây ra.
Dương Thiên Sở vờ vịt buông một tiếng thờ dài, vẻ mặt như có muốn vàn tâm sự, ánh mắt nhìn ra xa xăm:
- Kỳ thực đánh nhau giỏi cũng có gì mà đáng tự hào, có ai trên đời này lại muốn rước lấy cái đau vào người. Chẳng qua vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ẩn sau chuyện đó mỗi người đều có điều khó nói của mình. Cũng giống như huynh đệ Thiết Ngưu và Đại Bao, họ cũng muốn nghe theo lời mẹ làm chuyện đáng hoàng, chỉ tiếc cuộc sống vô tình xô đẩy…
Vừa nói hắn vừa lén liếc nhìn Hạ Phượng Nghi, chỉ thấy khuôn mặt nàng vẫn dửng dưng bình thản, thậm chí khóe miệng tựa như nhếch lên một nụ cười chế giễu kín đáo.
Dương Thiên Sở ngượng ngùng gãi đầu không dám nói thêm nữa, hắn nhận ra những lời nói ngon ngọt là không ăn thua, không qua nổi con mắt của nàng, nếu không dùng hành động thực tế là không xong …
…
Hạ phủ, kinh thành.
Ánh đèn chập chờn lay động theo từng cơn gió nhẹ cuối xuân.
Công bộ thị lang Hạ Hồng khẽ thở dài một tiếng rất khẽ, đặt quyển sách trong tay xuống, lúc này ông không có tâm trạng nào để xem sách.
Dù khuôn mặt ông vẫn bình tĩnh điềm đạm như mọi người, nhưng nếu ai tinh mắt có thể nhận ra chút u sầu lo lắng ẩn sâu trong mắt ông.
Hạ lão gia chầm chậm đứng dậy đi ra cửa, ngẩng mặt lên nhìn lên bầu trời tối om, không một ánh trăng chấm sao. Ánh mắt chăm chú dõi về phương xa…
Đêm đã về khuya nhưng ông vẫn không hề buồn ngủ.
Sắc mặt ông vẫn còn hồng hào, ánh mắc vẫn còn tinh minh, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt đã thấy rõ ràng, tóc mai cũng đã có sợ bạc. Thời gian quả thật không bỏ qua một ai.
Tính quan chức thì phẩm trật của Hạ lão gia ở kinh thành cũng không phải là cao, thế nhưng đời nười được như ông cũng không phải là có nhiều lắm, đã có thể nói là công thành danh toại. Trở về thăm quên cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
Hạ gia không phải là nhà giàu nhất kinh thành, nhưng cũng chẳng thua kém bao nhiêu người, tài sản ông ta tích lũy cả đời cùng tổ tiên Hạ gia để lại, đủ cho con cháu ông sống an nhàn nhiều đời sau.
Một người như vậy thì cớ gì phải buông một tiếng thở dài giữa đêm khuya như vậy? Là tức cảnh sinh tình hay cảm khái khi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ đã qua.
Đột nhiên ngoài vườn có tiếng động khẽ vang lên, một lão nhân nhìn tuổi tác còn có phần cao hơn cả Hạ lão gia từ bên hông nhà đi tới.
Nghe thấy tiếng động Hạ lão gia liền quay lại, nhận ra là lão quản gia Đại Phúc, khẽ cau mày lại:
- Đại Phúc đêm khuya như vậy rồi còn có chuyện gì nữa.
Lão quản gia Đại Phúc khom người thưa:
- Lão gia, vừa nhận được tin của của Tiểu Thành…
Không đợi cho Đại Phúc nói hết câu, mặt Hạ lão gia lộ ra vẻ nôn nóng hiếm có:, giục:
- Có tin gì rồi, mau đưa đây cho ta.
Thấy Hạ lão gia sốt ruột như vậy, Đại Phúc cũng không nói nhiều, vội đưa lên một cuộn dấy dài.
Hạ lão gia vội đi tới bên cạnh chiếc đèn, mở cuộn giấy ra, bên trong là những hàng chữ nhỏ chi chit, nhưng mắt ông vẫn đủ tinh để đọc được rõ ràng.
Đọc xong Hạ gia ngửa mặt lên trời nói:
- Được! Được! Được! Thành gia lập nghiệp … thành gia rồi mới lập nghiệp được, nam nhân chưa thành gia còn chưa được tính là hoàn toàn trưởng thành. May mà còn chưa muộn ..ài!
Ông lại buông một tiếng thở dài, nhưng lần này là tiếng thở dài nhẹ nhõm.
+++
Chương này thấy ưng ý nhất từ phần mở đầu đến giờ, dù cảm thấy vẫn có thế làm tốt chơn được nếu không... buồn ngủ, lý do tí lục tiểu mụn, thấy ca viết chương này có được không?
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
10 chương
83 chương
262 chương
182 chương
351 chương
110 chương