Nạp thiếp ký chi bách điểu triều phụng

Chương 17 : Lại gặp phải lưu manh

“Đứng lại!” Tiếng quát bất ngờ vang lên làm Dương Thiên Sở và Phi Yến cười đùa trêu chọc nhau giật bắn mình, y như con mèo mò đi ăn vụng bị phát hiện vậy. Hai người nhìn về hướng phát ra tiếng quát đó, thì thấy trước mặt cách đó không xa, chỉ chừng hai mươi bước chân là một bức tranh nên thơ u nhã, một cay liếu rũ đang khẽ phất thơ trước gió, ở bên cạnh là một con suốt nhỏ, nước suối trong suốt chảy róc rách. Đáng tiếc có ba tên đại hán mặc áo cộc đứng ngay giữa bức tranh dáng vẻ thô lỗ phá hỏng cả ý cảnh. Trong ba người này ba người này thì có một người ở giữa đứng bên trên cùng eo nhỏ vai lớn, thân hình trông rất khá, đáng tiếc mặt sứt xẹo dữ dằn làm người ta không dám tới gần, cũng là kẻ có tuổi cao nhất tuổi chạc tam tuần. Hai người còn lại tuổi chỉ chừng mười tám mười chin, nhìn qua thôi là biết đàn em theo đuôi, người bên trái đầu to, thấp người nhưng chắc nịch, mặt tròn bèn bẹt, giống như cái bánh bao đập bẹt, trông khá là buồn cười. Người còn lại trông thô tráng rắn chắc, to cao sừng sững như tòa thiết tháp, nếu khuôn mặt non nớt kia mà thêm chút trầm ổn, tự tin lên chút nữa, đừng cố làm cái vẻ anh hùng hảo hán như trẻ con thì người ta còn tưởng là một vị tướng quân nào đó. Chỗ này đã không còn đường chính nữa rồi, ba người này đứng ở đây rõ ràng là chờ bọn họ, ý đồ chắc không tốt, Dương Thiên Sở chủ động tiến tới một bước, che phía trước Phi Yến, vẫn rất bình tĩnh hỏi: - Không biết ba vị gọi chúng tôi lại có chuyện gì? - Còn có chuyện gì nữa? Tên lùn mặt mẹt cười gắn: - Các ngươi là người ở đâu đến? Dám tùy tiện tới thành đông lập quán mở hàng, lại không hỏi Phương ca chúng ta một tiếng, giờ lại còn dám hỏi là có chuyện gì, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu. Dương Thiên Sở hiểu ra ngay, ba tên lưu manh này là đám bảo kê trong thành, chỗ Dương Thiên Sở thuyết thư hôm nay là địa bàn của bọn chúng, chắc là vì hôm nay Phan bộ khoái đứng suốt ở đó, bọn chúng không có cơ hội ra tay, nên mới ra ngoài thành đợi hai người. Lúc này trời đã về chiều, lại không phải đường chính đi vào thành nữa, nhìn quanh một lượt đã không thấy còn bóng người nào khác ngoài bọn họ nữa. Dương Thiên Sở đang định mở miệng, thì tên gọi là Phương ca kia hừ lớn một tiếng: - Không cần nói nhiều, Đại Bao, Thiết Ngưu! Trước tiên cho nên tiểu tử không biết phép tắc này một bài học cho ta. - Chậm đã! Dương Thiên Sở quan sát ba tên này, trên Phương ca kia có vẻ là từng trải không dễ đối phó rồi, tên lùn đậm người khỏi đoán cũng biết tên là Đại Bao, còn tên như thiết tháp kia chắc là Thiết Ngưu rồi, quả nhiên tên rất hợp với người. Nhìn bắp tay cuồn cuộn của bọn chúng thì dù không biết võ vẻ thì với vóc dáng đỏ cũng chẳng phải dễ dàng đối phó được. Nếu đánh nhau một minh hắn đánh hai tên đàn em vẫn có thể nắm chắc tám phần, nhưng tên Phương ca thì khó nói, huống hồ còn phải lo cho Phi Yến ở bên cạnh. Nhưng dẫu sao cũng chẳng phải lo, Dương Thiên Sở cũng không định đánh nhau, sáng nay hắn đi cầm ngọc bội chính là đề phòng trường hợp này rồi. Ngay cả Phi Yến cũng đã được Dương Thiên Sở căn dặn trước, nên mới ngoan ngoãn đứng đằng sau hắn đợi, nếu không chưa cần biết thế nào, cô nàng chắc chắn đi lên chỉ thẳng mặt ba tên này lấy Hạ đại nhân ra dọa bọn chúng một trận. Dương Thiên Sở lúc này đương nhiên không muốn nhờ vả gì Hạ gia, nếu không hắn đầu cần chạy ra đường kiếm mấy xu lẻ này. Mà lúc này dù Phi Yến nói điều đó ra cũng chỉ tổ làm trò cười, đường đường nữ tế của vị quan ngũ phẩm lại phải đi làm thuyết thư? Nói ra ai thèm tin. Dương Thiên Sở chắp tay nói: - Ba vị anh hùng hảo hán, tại hạ vừa mới tới đây nên chưa biết vị hảo hán nào quản lý khu này nên chưa kịp tới chào hỏi. Nhưng tại hạ biết chút quy củ, nhất định không dám thiếu lễ hiếu kính các vị. Phương ca lừa mắt nhìn hắn một cái, đưa tay chặn Đại Bao và Thiết Ngưu lại. Gằn giọng nói: - Xem ra tên tiểu tử ngươi không phải hạng ngu xuẩn, Phươnggia cũng là người rộng lượng không thèm so đo, trên người có bao nhiêu tiền bạc bỏ hết xuống, Phương gia ta sẽ bỏ qua cho. - Tất cả ư? Tên Phương ca đó cười khẩy: - Đó là bài học cho thái độ không biết trên dưới của ngươi, đừng hòng định giữ lại chút gì. Nếu không bản đại gia mà soát ra thì.. hừ! Ý tứ của y đã rất rõ ràng lần này chỉ bỏ tiền chuộc tội, chứ chưa phải là ‘phí bảo kê’, Dương Thiên Sở tức thì có chút chần chừ, hai lượng bạc trên người hắn tức là tương đương với hai nghìn tệ, không phải là số tiền nhỏ chút nào. Dương Thiên Sở do dự nói: - Phương gia, tại hạ vừa mới tới đây, có điều gì… Vẫn là tên lùn Đại Bao lên tiếng: - Ngậm miệng, có bao tiền bỏ hết ra, Phương ca sức nhẫn nại có hạn, cẩn thận không còn lành lặn lết về được nữa đâu. Phi Yến không nhịn được nữa, nàng biết chỗ bạc đó Dương Thiên Sở đối bằng gì để được, hôm qua Dương Thiên Sở còn cùng tiểu thư của nàng to tiếng một hồi. Nàng không thể chịu nhìn nó bị cướp mất trắng trợn như vậy, nhưng nàng định chạy lên thì Dương Thiên Sở đưa tay giữa chặt lại. Cường long khó ép địa đầu xà, điều này Dương Thiên Sở rất hiểu, huống chi hắn còn chả phải cường long. Cho dù có đánh được cả ba tên này thì ai biết được chúng còn đồng bọn không, nếu chỉ có ba tên chúng chăng nữa, nếu đánh thắng rồi, cho dù bọn chúng không làm gì được hắn, nhưng chỉ cần giờ trò vô lại phá đám người nghe hắn kể truyện thì Dương Thiên Sở coi như hết đường làm ăn chố này. Dù rất đau lòng, nhưng Dương Thiên Sở đánh cắn răng quẳng hai lượng bạc ra: - Được rồi, có điều việc thuyết thư sau này của tại hạ… Tên Phương ca chỉ nhìn liếc qua hai lượng bạc trắng hất đầu ra dấu với Đại Bao, y liền hí hứng chạy ngay tới vồ lấy. Phương ca có kia ánh mắt đột nhiên trở nên có chút gì đó là lạ, cười gằn nói: - Chuyện đó đợi mấy ngày nữa Phương gia tâm tình tốt hơn sẽ nói, giờ ngươi có thể đi, sau này biết điều thì còn ở được đất này, không thì biến, mà lúc đó thì không lành lặn mà đi đâu. - Chúng ta đi! Dương Thiên Sở nắm tay Phi Yến nói. - Khoan đã! Ngươi điếc à? Ta chỉ bảo ngươi có thể đi. Dương Thiên Sở dường như hiểu ra vấn đề, vừa rồi Phi Yến đứng ở đằng sau hắn tên Phương ca còn chưa để ý, nhưng lúc nàng định chạy lên bị ỵ nhìn thấy rồi. Phi Yến hôm nay mặc một chiếc áo váy dài màu xanh bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo hoa nhỏ bó người, không biết là do y phục may khéo léo hợp người, hay do thiên sinh lệ chất khó che dấu, trông lung linh đầy sức sống, mái tóc đen nhánh chỉ cài một cây trâm gỗ, hoàn toàn không chút trang sức nào, nhưng càng nổi bật sự thanh thuần, một đôi mắt to đen lánh ngây thơ kết hợp với thân thể đầy đặn đúng có sức sát thương rất lớn. Ánh mắt Dương Thiên Sở đã tóe lửa gằn giọng, lời nói không còn khách khí nữa: - Ngươi muốn cái gì? Hỏi chỉ để hỏi mà thôi, câu trả lời thì lúc này ai nhìn đôi mắt dâm dặt tên Phương ca đó cũng hiểu cả rồi. Phi Yến hơi tái đi, vừa sợ vừa giận, bất ngờ là hai tên đàn em của Phươngcả cũng tỏ ra giật mình, Đại Bao lo lắng nhưng còn có vẻ ngập ngừng, còn Thiên Ngưu thì vội vã đi tới can: - Phương ca! Tiền chúng ta đã lấy rồi, để bọn chúng đi thôi. Chuyện này… Phương ca đưa tay gạt Thiết Ngưu ra làm y lảo đảo, quát: - Tránh ra! Đã nói tiền hôm nay cho các ngươi rồi thi phải để Phương gia giải sầu một chút. Nói rồi chỉ mặt Dương Thiên Sở: - Đừng để Phương gia ta nhắc lại lần nữa, ngươi xéo đi, để con bé đó ở lại. Dương Thiên Sở nhìn thấy hết cảnh đó, có vẻ hai tên đàn em còn chút lương tâm hoặc là hạng nhát gan không dám tham gia. Nếu chỉ một mình tên Phương gia này thì chưa đủ cân lượng vớ hắn. Kiếp trước Dương Thiên Sở nhà nghèo, trong lòng lúc nào có chút tự ti, nên tình tính hơi dễ kích động, ai coi thường hắn, hắn sẽ dùng nắm đấm nói chuyện, thế nên chuyện đánh đấm như cơm bữa rồi trình độ cũng không xoàng. Nhất là sau đó hắn vào trường cảnh sát, được huấn luyện võ thuật bài bản rồi, thì nếu đám bạn học không phải võ công cao hơn hẳn hắn thì rất khó đánh thắng được hắn. Dương Thiên Sở lạnh lùng nhìn Phương ca, khinh miệt nói: - Ngươi trông cũng giống kẻ từng trải rồi, nên thông minh một chút, biết giữ lấy quy củ, đừng làm quá tuyệt kẻo hối hận đấy. Phương ca thấy Dương Thiên Sở nói cứng, dáng vẻ khá tự tin không phải giống chỉ dọa xuông, hơn nữa Dương Thiên Sở cũng cao lớn mạnh mẽ, đột nhiên y rút một con dao trông giống loại dao bầu mổ lợn dắt ở sau lưng ra, cười dâm đãng: - Kẻ nào hối hận thì chưa biết đâu, giờ thì khôn hồn xéo qua một bên, con bé kia để chiều lão tử một chút rồi lão tử thả cho về, còn không ngoan ngoãn lão tử xiên cho vài cái về chầu trời hết. Dương Thiệt Sở giật mình, lòng trầm xuống, nếu đối phương xài hàng lạnh, thì hắn không nắm chắc phần nào nữa. Bất thình lình, Thiết Ngưu chạy lên ôm chầm lấy tên Phương ca, hét lớn: - Hai ngươi còn không mau chạy đi! Phương ca, hãy tha cho bọn chúng, chúng ta có tiền rồi.. - Mẹ kiếp! Ngươi dám phản lão tử à? Phương ca giằng mạnh, thoát khói Thiết Ngưu rồi đá cho y một cái vào ngực, làm Thiết Ngưu ngã chổng vó. Xử lý Thiết Ngưu xong trong chớp mắt, Phương ca không đợi được nữa xông tới chỗ Dương Thiên Sở và Phi Yến. - Chạy mau! Dương Thiên Sở vội đẩy Phi Yến đang run rẩy đứng sau lưng hắn quát to. Nào ngờ trong lúc khẩn trương hắn đẩy hơi mạnh làm Phi Yến ngã xuống, Phi Yến hoảng sợ nhìn Dương Thiên Sở : - Thiếu gia… Dương Thiên Sở thấy không ngờ mình lại quá tay, mà Phi Yến lại không hiểu ra ý hắn, thì sốt ruột nói: - Cô chạy mau đi, nếu không ta không yên tâm đối phó với bọn chúng. Không còn thời gian chuẩn bị nữa, Dương thiên Sở vừa quay lại nói vừa lao lên chặn tên Luc ca kia lại. “Bốp” Một tiếng Dương Thiên Sở thiếu tập trung bị trúng một nắm đấm như trời giáng vào mặt, đom đóm đầy trời, làm hắn loạng choạng ngã phịch một cái, đập mông xuống đất. Nhưng cũng may dùng dao với mục đích dọa là chính nên hắn chỉ bị ăn một cú đấm chứ không trúng dao. Phương ca đắc ý kêu lên: - Mẹ kiếp! Dám chống lại lão, đã thế hôm nay con bé kia sẽ phải nếm đủ vì sự ngu xuẩn của ngươi. Thấy Phi Yến giờ mới đang lồm cồm bò dậy, tên Phương ca tranh thủ muốn dứt điểm Dương Thiên Sở trước nên chạy lại bồi thêm cho Dương Thiên Sở một cú đá vào mạn sườn. Mặc dù Dương Thiên Sở cũng khá to cao, nhưng khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh. Phương ca cũng là kẻ trải đời nên y biết, chỉ là hạng công tử nhà giàu được ăn uống đầy đủ nên mới thế mà thôi, không phải là kẻ luyện võ. Thấy Dương Thiên Sở đã gập mình lại như con tôm, y nghĩ rằng Dương Thiên Sở thế là đã giải quyết xong, liếc mắt sáng nhìn Phi Yến…