Nạp thiếp ký chi bách điểu triều phụng

Chương 10 : Đi tìm việc làm

Đi xa khỏi thôn, không còn gặp phải người quen nữa, thần thái của Dương Thiên Sở cũng tự nhiên hơn. Còn Phi Yến thì khỏi nói, lúc này đã hóa thành một chút chim non, không ngừng nhảy nhót, líu ra líu ríu kể hết chuyện này tới chuyện kia. Phi Yến rất thích hóng chuyện, thế nên tới đây chẳng được bao lâu, nhưng so với người dân cả đời không bước chân ra khỏi thôn còn biết nhiều chuyện hơn rất nhiều. Theo lời kể của Phi Yến, trừ những người đi lên chợ buôn bán hoặc đi làm công, thì người thường trong thôn chỉ có cuối năm mới có dịp lên huyện thành thưởng thức sự phồn hoa nơi đây. Tuy lộ trình chưa tới mười dặm, nhưng người trong thôn cũng chỉ một năm đi một lần, được đi một lần thật giống như đón năm mới sớm vậy. Cho dù tới được huyện thành thì cũng chỉ ngắm nghía dạo chơi, chẳng thể mua nổi thứ gì, thậm chí ăn uống phải chuẩn bị sẵn ở nhà nhưng đủ để về nhà khoe khoang, kể chuyện với nhau rồi. Nhìn cô gái vốn sinh sống chốn kinh thành, lại vì một buội họp chợ ở thôn quê mà hưng phấn thế này, Dương Thiên Sở thầm quyết tâm, cố gắng tìm được một công việc, chỉ cần là công việc có thể phát triển sau này, thì hắn sẽ cố gắng thuyết phục lão Hà. Cần nhất bây giờ là phải kiếm chút tiền sinh hoạt, xa xôi gì chưa nói, chí thiểu cũng nuôi nổi bản thân. Để Hạ Phượng Nghi khỏi chịu khổ chung với hắn, hai ông già cũng không phải ngày đêm sầu lo vì kế sinh nhai. Có một câu châm ngôn thời hiện đại giờ Dương Thiên Sở mới thấm thía hết, hạnh phúc không thể chỉ dựng lên bởi đồng tiền, nhưng muốn có hạnh phúc phải có kha khá tiền. Đối với người hiện đại, quen với cung cách di chuyển nơi nơi đường nhựa, đâu đâu cũng có tàu xe, hiện giờ phải đi gần mười dặm bằng hai chân đúng là một khảo nghiệm không nhỏ. Bất quá hoàn cảnh thời cổ làm hắn được an ủi phần nào, không khí trong mát này, cây cối tươi tốt này, dòng suối thơ mộng này, nếu đổi lại là thời hiện đại, một chuyến dã ngoại như vậy đã phải bỏ không ít tiền. Thi thoảng Dương Thiên Sở nhìn thấy những con sơn dương đang cúi mình uống nước ở dòng suối xa xa, một khung cảnh yên bình đẹp đẽ nhu hòa giữa thiên nhiên động vật cà con người. Mang theo tâm tình của khách du lịch, thêm nữa bên cạnh lại có một tiểu mỹ nhân khả ái bầu bạn, lại không ngừng líu lo, Dương Thiên Sở cũng không cảm thấy vất vả gì. Ước chừng đi được hơn nửa canh giờ thì Dương Thiên Sở đã thấy được tường thành thấp thoáng hiện lên từ phía xa xa. Rồi dần dần đường đi cũng bằng phẳng hơn, chân hắn đã bước lên đường cái, tiếng người đi người lại dẫn ồn ã, hầu hết bọn họ đều mặc vài thô màu nâu đen, đội mũ rơm, hoặc gánh đồ đạc, hoặc đẩy xe nhỏ, nhiều người còn dẫn theo gia súc đi lại tất bật trên đường. Nhìn cảnh sinh hoạt cuộc sống nhộn nhịp trước mắt, Dương Thiên Sở nhớ ra mục đích chuyến đi của mình: - Phi Yến, cô có biết người trong thôn vào làm việc ở huyện thành là làm những gì không? Dương Thiên Sở nghĩ vào thành làm việc thì chắc phải là những việc cần có kỹ năng, kiến thức không đến nỗi những công việc bị coi là hạ tiện ở trong thôn, có thể tìm được việc mà hai lão gia nô nhà hắn sẽ không phản đối. - Cái này nô tỳ chưa rõ lắm, nhưng có lẽ cũng như ở kinh thành, là làm thợ nề, khuân vác, hoặc làm nha hoàn. Ai có nghề chút thì thợ mộc, thợ sắt…. Nói tới đây, Phi Yến ý thức được mục đích của Dương Thiên Sở, ngẹo cái đầu nhỏ xinh nhìn hắn: - Thiếu gia, người muốn vào thành kiếm việc làm à? Dương Thiên Sở cười: - Ừ, ta nghĩ vào thành sẽ tìm được việc gì đó mà lão Hà không thể phản đối được, nhìn mọi người phải vất vả ta cảm thấy rất có lỗi. Thấy Phi Yến nhìn ngó mình với ánh mắt kỳ quái, Dương Thiên Sở nói: - Thế nào cô không tin ư? Chả nhẽ cô nghĩ ta chỉ là hạng chỉ thích ngồi ăn không, không chịu làm việc sao? - Phi Yến không dám, thiếu gia bớt giận! Nhìn thái độ vừa rồi của Phi Yến là Dương Thiên Sở biết chắc cô nàng phần nào có ý đó, nhưng thái độ Phi Yến cũng thay đổi nhiều, không còn cứ mở miệng ra đốp chát với hắn nữa, nàng cười hì hì tinh nghịch: - Nô tỳ chỉ hơi bất ngờ vì thiếu gia nói đột ngột quá thôi. Thiếu gia có việc làm rồi dù không kiếm nổi bao tiền, ít nhất cũng làm thiếu phu nhân được yên tâm. - Hừ, tóm lại là cô vẫn không tin vào bản lĩnh của ta, thế nào cũng có ngày ta làm cô phải hối hận vì suy nghĩ này. Còn giờ cô có định giúp ta không thì bảo? Đây cũng là vì tiểu thư nhà cô đấy. - Đương nhiên, đương nhiên! Thiếu gia trước đây ngoài lầu xanh, sòng bạc thì chẳng biết gì nên … à không, để nô tỳ nghĩ xem nào. Phi Yến làm bộ nhăn trán, chớp đôi mắt to tròn, nói: - Thiếu gia là người đọc sách, làm công việc chân tay khẳng định là không ổn. Mà việc liên quan thì có làm sư gia, không thì tư thục tiên sinh cũng hợp nhất … bất quá mấy nghề này không có chút dánh khí để người ta tin tưởng thì cũng phải có công danh, mà thiếu gia thì mỗi tú tài thôi mà thi gần chục lần rồi cũng chẳng trúng nổi. Dương Thiên Sở tức chết đi được, nhưng hắn cũng biết Phi Yến không cố tình chọc ghẹo mình, chỉ do thói quen cũ thôi, nên chỉ hừ một tiếng không ý kiến gì. Đột nhiên Phi Yến vỗ tay reo lên: - Phải rồi, thiếu gia có thể sao thư chép sách, chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể kiếm được tiền, nếu thiếu gia chữ đẹp còn có thể viết câu đối nữa. Dương Thiên Sở toát mồ hôi, mấy nghề này người có công danh học vấn khinh thường không thèm làm, để cho người đọc thư bình thường có cơ hội, cũng coi là thấp kém nhất trong những nghề có học vấn rồi, tuy thế hắn cũng chẳng làm nổi. Chưa nói đến rất nhiều chữ phồn thể hắn không viết được, mà nếu hắn dùng bút lông viết chữ, khó đủ tiêu chuẩn cho người ta chấp nhận đó là chữ được. Ban đầu Hạ lão gia giới thiệu cho hắn thư khải sư gia, hắn còn chê dễ dãi nhàm chán, giờ mới biết nếu thực sự cầm thư tiến cử kia đi mà làm việc chỉ tổ bêu xấu mà thôi, may mà hắn xé nó đi rồi. - Ừm cô ý kiến của cô cũng không tệ ta sẽ cân nhắc… Dương Thiên Sở đành nói thác đi như vậy: - À mà phải, không phải cô ghét ta lắm sao? Ta còn tưởng cô không thèm nói chuyện với ta nữa cơ. - Đúng mà cũng không đúng! Thực ra nô tỳ mới theo tiểu thư được hơn hai năm thôi, thời gian đó này lại chẳng gặp được thiếu gia mấy lần vì phần lớn thời gian thiếu gia lêu lổng ở mấy chốn ăn chơi, thiếu gia cũng chẳng làm gì đụng chạm tới nô tỳ. Chỉ là tiểu thư cực kỳ căm ghét thiếu mà, mà tiểu thư đối đãi với nô tỳ rất tốt, vì thể Phi Yến thay tiểu thư trút giận mà thôi… hi hi… giờ thiếu gia thay đổi rồi, tiểu thư không ghét thiếu gia nữa thì nô tỳ cũng chẳng có gì để ghét thiếu gia cả. Phi Yến là cô gái thẳng tính, nên dễ giận cũng dễ quên. Dương Thiên Sở cười khổ: - Nói thế ra là ta còn bị cô bắt nạt oan uổng rồi. Mà tại sao tiểu thư của cô lại ghét ta như thế? Phi Yến ngúc ngoắc đầu: - Nô tỳ không biết, tiểu thư không bao giờ kể cả. Vừa nhắc tới thiếu gia là tiểu thư đã nổi giận rồi. Dương Thiên Sở chỉ biết mơ hồ những việc “hắn” làm trước kia từ lời kể của lão Hà, qua đó thì hắn là kẻ chỉ biết ăn chơi không có ý chí tiến thủ. Chắc biết tương lai phải gả cho hắn, nên Hạ Phượng Nghi mới phiền lòng sinh tức giận, vậy chỉ cần hắn cho nàng thấy hắn có nỗ lực phấn đấu thì nhất định sẽ có ngày nàng chấp nhận hắn như lời Hạ lão gia nói. Nghĩ thế, Dương Thiên Sở phấn chấn tinh thần: - Vậy ta nhất định cố gắng vươn lên, để tiểu thư của cô cũng phải tháy đổi cách nhìn về ta giống cô vậy. - Đúng thế nha! Thiếu gia có sống tốt, một năm sau thiếu phu nhân mới yên tâm rời người mà đi. Chút tinh thần chiến đấu mới nhen lên của Dương Thiên Sở bị Phi Yến vùi dập không thương tiếc, hắn bực mình không thèm nói chuyện với nàng nữa, nhắm cổng thành thẳng tiến. Hai người đi qua cổng thành, Dương Thiên Sở ngạc nhiên vì mấy tên lính canh chẳng hề ngăn cản, thậm chí chẳng thèm nhìn họ lấy nửa con mắt cứ thoải mái tán gẫu với nhau. Hắn để ý thì không chỉ mình họ, ngay cả những người mang hàng hay dáng vẻ kiểu thương buôn đều không phải nộp thuế gì cả, ra vào rất tự do, khác hẳn với cảnh chặn cổng thu thuế như hắn hay thấy trong phim ảnh. Có điều Dương Thiên Sở cũng không muốn hỏi Phi Yến, chẳng phải là hắn muốn dấu dốt, nhưng mà hắn nghĩ những điều này là kiến thức quá cơ bản, hỏi ra làm cô nàng càng thêm khinh thường hắn. Dù sao đây cũng không phải vấn đề quan trọng gì, chỉ cần ở đây thêm một khoảng thời gian sẽ hiểu hết thôi. Đồ gia thôn nghèo khó làm Dương Thiên Sở vốn không mang bao nhiêu hi vọng vào tòa huyện thành này, bởi vì mong đợi quá thấp, nên khi thực sự bước vào huyện thành, ngược lại làm hắn có chút kinh ngạc, thậm chí so với những nơi gọi là kinh đô mà hắn thường thấy trên phim ảnh thì trừ hoàng cung ra, chẳng phồn hoa náo nhiệt bằng nơi đây. Nghĩ cũng phải, dù sao đó là cảnh giả dựng trong phim trường, nội thuê người đi qua đi lại cũng đủ tốn kém rồi, nói chi tới đủ thứ phục trang, đồ đạc.. sao so với cảnh thật được. Đường đi khá rộng rãi, đủ cho hai chiếc xe ngựa tránh nhau, hai bên cửa hàng cửa hiệu nối nhau san sát, treo đủ các loại biển hiệu như “Thụy Phúc Đường", "Diệu Thủ Đường", "Lâm Gia Tửu Tứ"… lại còn cắm nhiều lá cờ đủ màu sắc để thêm thu hút, nhìn hoa cả mắt. Sau khi hỏi thăm đường tới khu họp chợ, Phi Yến liền kéo thẳng Dương Thiên Sở tới đó. Thế nhưng tới nơi thì tâm tình của hai người hoàn toàn trái ngược với lúc xuất phát. Dương Thiên Sở thì hưng phấn, Phi Yến thì chán nản. Mới chỉ đi được nửa khu họp chợ, Phi Yến đã kéo hắn quay trở ra, bởi nơi đây chủ yếu bán gia súc, lương thực rồi các công cụ sản xuất… cũng có vài thứ đồ thủ công mỹ nghệ, nhưng đồ thô sơ làm ra nơi thôn quê sao vào mắt được người thành thị, Phi Yến thất vọng cũng là đương nhiên. Phi Yến cũng ghé qua vài cửa hiệu lớn nữa trên đường, nhưng có vẻ như cũng chẳng kiếm được gì vừa ý nên đều mang khuôn mặt ìu xỉu trở ra. Cô nàng mất luôn cả hứng thú dạo phố, mặc cho Dương Thiên Sở kéo đi đâu thì đi, cũng quên luôn để ý tìm việc cho Dương Thiên Sở. Nhưng Dương Thiên Sở thì không quên, vừa hiếu kỳ tham quan huyện thành cổ đại, một bên vẫn để ý tìm kiếm công việc thích hợp với bản thân, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng nhìn thấy một tấm biển tuyển người nào, cho dù là công việc như tiểu nhị, đầu bếp cũng chẳng có. Phòng chừng trừ những khi cần tuyển lượng người lớn ra, thì bình thường tuyển dụng cũng chỉ dựa vào người quen giới thiệu cho nhau mà thôi. Điều này làm Dương Thiên Sở muốn làm đì từ dưới lên cũng không có cơ hội rồi. Hay là chuyển hướng sang buôn bán, nhưng buôn bán thì phải có vốn trước, trong tay hắn chỉ có vài chục văn tiền còn chẳng biết đủ một bữa ăn hay không nữa là. Vay Hạ Phượng Nghi, ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn kiên quyết loại bỏ. Trong tình cảnh không tìm nổi lấy một cơ hội việc làm, nhìn thấy một người đoán mệnh rong trên đường cũng làm Dương Thiên Sở hâm mộ không thôi. Đây là công việc không cần mấy vốn liếng, nhưng dù người ta không có bản lĩnh thực sự gì thì cũng biết cách lừa người khác. Hắn còn chẳng hiểu phong tục, hoàn cảnh ở đây muốn làm một kẻ lừa gạt cũng không nổi. Giờ thì làm sao đây, khi xưa xem tiểu thuyết, những người xuyên việt thời không muốn phát tài là phát tài, muốn mỹ nữ có mỹ nữ, thậm chí cái ghế hoàng đế dâng tới tận tay người ta cũng chẳng thèm, sao mình lại chật vật thế này! Ài, nhưng mà trách ai được đây, hắn có phải là Lâm Tam ca đâu, nước hoa hắn không biết làm, xà phòng hắn không biết chế, văn thơ hắn mù tịt. Ờ thì hắn cũng có thể chế ra mấy món đồ lót, nhưng dù tưởng tưởng ra cảnh hết sức tức cười là mình cầm mấy món nội y rao bán trên phố cũng không làm tâm tình hắn khá hơn. Dương Thiên Sở không khỏi có cảm giác mình thật kém cỏi. Đột nhiên hắn thấy Phi Yến giật tay áo hắn reo lên: - Thiếu gia, chúng ta qua bên kia nghe thuyết thư đi. Thuyết thư có thể nói là loai hình giải trí đưởng hưởng ứng nhất phổ biến nhất thời xưa, bởi nó thích hợp từ người nghèo kiết tới phú hộ, từ những lái buôn cho tới giới sĩ tử. Một thú vui vừa bình dân lại vừa cao nhã. Người thuyết thư cũng rất nhiều thành phần, từ những lão nhân mắt mờ tay chậm, đem kiến thức câu truyện bôn ba cả đời tích góp lại kể ra, cho tới những học trò đi du học, thuyết thư vừa truyền đạt kiến thức bản thân lại kiếm được chút chi phí, hay đơn giản muốn để lại danh tiếng. Nhưng tựu chung họ đều được coi là những người có kiến thức, có hiểu biết và khá được tôn trọng trong xa hội cũ. Thuyết thư đặc biệt được hưởng ứng bởi người dân nghèo, vì tiêu phí rất ít thậm chí nghe không cũng được, nghe xong lại bàn tán kể cho người khác, thưởng thức đi thưởng thức lại mấy ngày, không giống như những món sơn hào hải vị, nuốt xuống bụng ực một cái là coi như hết luôn. Nhìn theo hướng Phi Yến chỉ, xa xa dưới bức tưởng đổ, có người đặt một cái bàn, một ông gia ăn mặc có phần chải chuốt ngồi nghiêm chỉnh đằng sau, tay phe phẩy quạt lông, đầu lắc lư ngâm nga kể chuyện. Dương Thiên Sở nghe được một lúc mới hiểu ông ta đang kể về một vị tướng quân họ Từ nào đó, nhưng ông ta kể quá đơn giản đại khái chỉ biết vị tướng quân đó thần dũng ra sao hăng hái giết địch trên chiến trường thế nào, mấy chuyện liên quan hết sức mơ hồ, về sau được phong thưởng quan cao chức trọng mà cũng chẳng nói ra nổi là quan chức gì cụ thể, làm Dương Thiên Sở không biết được đang nói tới danh nhân nào. Nhưng ngó xung quanh, tất cả đều nghe với vẻ hết sức chăm chú say mê. Điều này làm ý niệm vừa nảy ra trong đầu hắn càng trở nên rõ ràng, lòng thầm nhủ chuyện này nghe chẳng ra làm sao, sao mọi người có vẻ thích thú như thế nhỉ? Thấy Phi Yến cũng nghe tới đôi mắt to sáng cả lên, Dương Thiên Sở lấy làm kỳ, thì thầm hỏi: - Đây là chuyện gì vậy? Nghe hay lắm à?