Sáng sớm hôm sau, Thanh Tâm như thường lệ mang nước rửa mặt vào cho Âu Dương Nguyệt Anh. Nhưng Thanh Tâm vừa vào tới thì hết sức ngạc nhiên khi thấy Âu Dương Nguyệt Anh được Nam Cung Dạ Thần ôm trong lòng, vừa vui vẻ nhưng cũng đầy thắc mắc. Không phải tối hôm qua Tiểu Thư bảo cô đi gọi một vị Phu Nhân khác tới Nam Lân Viện hầu hạ cho Vương Gia hay sao? Cô còn đích thân đi mời Di Phu Nhân nữa mà, sao bây giờ Vương Gia lại ở Tĩnh Hiên Viện cùng với Tiểu Thư chứ? Từ lúc Thanh Tâm mở cửa bước vào thì Nam Cung Dạ Thần đã thức giấc, tay vẫn còn ôm Âu Dương Nguyệt Anh trong lòng nhưng đầu hơi xoay lại nhìn Thanh Tâm. Thanh Tâm thì nhìn thấy Nam Cung Dạ Thần nhìn cô thì có hơi hoảng hồn định thỉnh an nhưng hắn giơ tay lên ý bảo im lặng rồi phất phất tay đuổi cô ra ngoài. Thanh Tâm hoảng loạn đặt chậu nước xuống ghế rồi chạy ra ngoài đóng cửa lại. Khi Thanh Tâm chạy ra ngoài liền điều chế lại hơi thở rồi nhìn Bình An, Như Ý cùng những tỳ nữ đang dọn dẹp hỏi: “Các người có biết Vương Gia đến đây lúc nào không?” “Vương Gia?” Bình An thắc mắc. “Vương Gia đang ở bên trong sao?” Như Ý cũng lên tiếng. “Hai người không biết sao?” Thanh Tâm hỏi họ nhưng chỉ thấy họ lắc đầu rồi nhìn thấy Giang Bình đi lại liền phúc nhẹ thân: “Giang hộ vệ!” “Thanh Tâm cô nương!” Giang Bình chấp kiếm hơi cúi người. “Giang Bình, tại sao Vương Gia lại ở đây vậy?” Như Ý nhìn Bình An hỏi. “Vương Gia là không muốn Di Phu Nhân hầu hạ nên đến đây tìm Vương Phi!” Giang Bình trả lời. Giang Bình đối với Thanh Tâm là quy cũ của những nhà quyền quý còn đối với Bình An, Như Ý thì chính là người trong giang hồ, không hề câu nệ những thứ đó. Bên trong phòng ngủ, Nam Cung Dạ Thần đã thức giấc cũng không có ý định ngủ thêm nữa nhưng vẫn nằm đó ôm nàng. “Nam Cung Dạ Thần....ưm... Nam Cung Dạ Thần..” Âu Dương Nguyệt Anh đang ngủ nhưng bất tri bất giác gọi. “Ta đây!” Nam Cung Dạ Thần nghĩ là Âu Dương Nguyệt Anh thức giấc nên trả lời. “Nam Cung Dạ Thần!” Âu Dương Nguyệt Anh vẫn gọi. “Hửm?” Nam Cung Dạ Thần nhìn xuống gương mặt Âu Dương Nguyệt Anh thì mới biết nàng đang còn ngủ mơ màng. “Dạ Thần.... anh là tên đáng ghét! Ưm... Dạ Thần... anh quản vợ của anh lại nha..!” Âu Dương Nguyệt Anh mơ màng nói. “Làm sao?” Nam Cung Dạ Thần biết lúc này Âu Dương Nguyệt Anh đang mơ màng sẽ không nói dối nên hỏi. “Vợ của anh thật đáng ghét!” Âu Dương Nguyệt Anh vẫn mơ màng. “Ai?” Nam Cung Dạ Thần nhíu mày hỏi. “Vợ anh...ưm...Liễu....Liễu..” Âu Dương Nguyệt Anh lắp bắp một hồi liền chìm vào giấc ngủ sâu. “Ai?” Nam Cung Dạ Thần hỏi nhưng không nghe thấy trả lời chỉ cảm thấy hơi thở của nàng đều đặn thì biết nàng đã tiếp tục ngủ nên nằm ôm nàng thêm một lúc rồi điều chỉnh lại tư thế ngủ cho nàng xong liền rời giường. Rửa mặt xong tự mặt y phục cho bản thân rồi đỉna ngoài. “Vương Gia!” Giang Bình cùng Bình An và Như Ý chấp kiếm còn Thanh Tâm thì phúc thân hành lễ. “Miễn lễ! Giang Bình, cháu gái của Hoàng Hậu được đưa vào Vương Phủ là ai?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Giang Bình hỏi. “Bẩm Vương Gia, là Liễu Phu Nhân-Liễu Di Hân!” Giang Bình trả lời. “Giữa Vương Phi và cô ta xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Dạ Thần nhìn sang ba người nữ tử hỏi. Như Ý thành thật bẩm báo về vụ việc sáng hôm qua, Nam Cung Dạ Thần nghe xong thì rất không vui liền bảo Giang Bình đi truyền lệnh. Từ bị phạt cấm túc ba ngày của Âu Dương Nguyệt Anh tới hắn thì thành năm ngày, từ chép 1000 lần liền chép đến 5000 lần. (Đáng đời! Dám đụng tới vợ yêu của anh!) Mọi người nghe xong ai cũng ngỡ ngàng nhưng cũng không dám chậm trễ. Trước khi Nam Cung Dạ Thần rời khỏi Tĩnh Hiên Viện còn cố ý dặn dò là không được đánh thức Âu Dương Nguyệt Anh, để cho nàng ngủ.