-sao cô piết ? Kyô ngạc nhiên Nó không nói gì nhúng vai nhết môi cười khiến kyô muốn nổ đom đóm -thầy , mình thi chứ ? Nó nhìn chiếc đồng hồ treo tường rồi quay qua hỏi -Ukm . Bắt đầu đi Thầy hiệu trưởng gật đầu ra hiệu cho kyô -thầy, em thay đổi không bắn cung và súng nửa Kyô nhết môi "xem lần này cô làm gì được tôi " -nhửng điều màk anh ko làm được đấy Nó lại nhết môi tuy rất đẹp nhưng lại luôn khiến người ta điên lên màk nạn nhân ở đây không ai xa xôi là kyô nhà ta -được thầy hiệu trưởng đồng ý điều kiện của kyô -pạn ấy có một tiếng để thuyết phục em thua Kyô ngẩn mặc cao gất trời cười đểu cực đểu -em làm khó pạn rồi đấy ? Thầy hiệu trưởng nhăn mặt tỏ ý không hài lòng -thầy. Không sao đâu ak nó mỉm cười không phải một cái nhết môi kinh thường nửa mà là một nụ cười tươi thật sự . Khiến thầy hiệu trưởng và Kyô đơ người vài dây -nói trước khỏi dùng mỉ nhân kế chỉ tốn công màk thôi Kyô phẩy phẩy tay -tới đây Nó vẩy tay miệng cười đểu không thể nào đểu hơn -làm gì ? Kyô vẩn đứng đó nghi ngờ hỏi -nếu không đừng hối hận nó hắng giọng -được sợ gì Kyô tiếng tới -qua kia đứng đi Nó chỉ tay về chiếc valy màu trắng của mình ra lệnh cho con đại bàng trắng đậu ở đó . Tuy hơi luyến tiết nhưng con đại bàng vẩn phải rời đi . Đợi khi con đại bàng đả đi nói mới đưa quả cầu mình cầm nảy giờ đưa lên gần tầm mắt của Kyô ra lệnh -nhửng việc xấu cậu ta không muốn người mình yêu piết -cô...cô định làm gì ? Kyô lắp bắp , khuông mặt trắng bệt không một giọt máu -nhìn đi nó mím cười , hình ảnh trong quả cầu hiện ra cảnh cậu ta lén nhìn cô gái tóc xanh lam đang ngủ, đang nói truyện , học bài buổi tối . Khi cậu tặng quà rồi làm lơ không piết , phá đám nhửng cuộc đi chơi của cố pé... Kyô nhìn mà xanh mặt -sao? Thua chứ ? -chỉ cầu không có nó ai tin cô Kyô giật lấy qủa cầu của nó màk không thấy nó có một phản ứng -cậu đả cầm thì không đk bỏ đấy ? Sắc mặc nó không chút biến đổi -bỏ đấy thì sao ? Kyô thả tay nhương hai tay cậu không tài nào bỏ được quả cầu ra, khiến cậu nhăn mặt -sao? Thua chứ ? Nó lặp lại câu hỏi -thua thì thua Kyô không kòn cách nào đành phải chịu thua . Lậy tức nó đọc gì đó trong miệng tay cầm lại quả cầu của mình -được . Em sẻ học lớp 11A1 và ở kí túc xá cùng cậu nhok này -gì nhưng cô ta là người thường sao lại được hok và ở khu A -tôi họk hay ở đâu củng được nhưng đừng để tôi gặp cô gái đó Nó vẩn bình thản -được rồi tùy cô -vậy vui lòng xách hành lí về kí túc dùm nhé nó vẩn nhẹ nhàng nói -sao tôi...đk rồi Kyô tính phản bát nhưng rồi kủng im lặng -kòn nó ? Chỉ tay về phía kon đại bàng -qua đây Nó vổ lên vai ra hiệu lập tức kon đại bàng đậu vào -đi chứ ? Nó hỏi -đi Kyô xách đồ trên tay mặt nhăn nhó -thầy nắm bắt nhửng thứ kần nắm trước khi nó mất ak nó quay lại nhìn thầx hiệu trưởng -ukm , cảm ơn em Thầx hiệu trưởng cười hiền hậu -ak tí thầy sẻ cho người chuyển thức ăn Lin đưa đến cho em thầy hiệu trưởng nhớ ra chuyễn kần nói -dạ cảm ơn ông nó nháy mắt rồi đuổi theo Kyô