- Tớ không ngờ mọi chuyện lại ra như thế_Tiểu Phong ôm đầu nói - Không phải lỗi của cậu mà Tiểu Phong_Tiểu Vy vỗ vai bạn - Không, nó là lỗi tại tớ.Đừng cố tìm cách an ủi tớ… - Có lẽ cô ta cảm thấy cô đơn…_Tiểu Tuyết lên tiếng - Ý cậu là sao?_Tiểu Đan hỏi - Theo như tớ biết thì cô ấy đến Hoa Kì học là vì bố mẹ cô ấy muốn con gái mình được sống trong một môi trường tốt nên đã gửi cô ấy đến đó nhưng vì rất bận trong công việc nên họ không thể chăm sóc cô ấy được, có lẽ vì thiếu tình yêu thương của bố mẹ nên cô ấy rất cần những người bạn, vì cái bản tính kiêu căng nên dù có bạn thì cô ấy… - Có thể cậu nói đúng_Tiểu Phong nói - Xin lỗi.Tớ có điện thoại_Tiểu Vy lên tiếng - Ừ.Cậu nghe đi_Tiểu Phong nói - Alo, em nghe - Em…xin lỗi..có thể em không đến được. - Vâng, em biết rồi.Bye anh - Có chuyện gì vậy?_Tiểu Vy hỏi - Hôm nay bố mẹ Anh Khang về thăm cậu ấy.Họ muốn mời tớ đến dùng cơm… - Cậu đến đó đi.Lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng tương lai phải để lại ấn tượng tốt chứ!_Tiểu Phong cười nói - Nhưng cậu đang… - Tớ không sao.À, chiều này Tiểu Đan có hẹn với Thiên Lâm phải không?Cậu cũng đi chứ? - Nhưng mà cậu… - Tó đã nói là không sao mà.Hai cậu cứ an tâm mà đi - Vậy liệu có được không?_Tiểu Đan hỏi - Được mà.Đi đi.Đi chơi vui vẻ. - Vậy được.Bọn tớ sẽ về sớm._Tiểu Vy nói - Ừm. - Bye - Bye - Giờ cậu tính thế nào?_Tiểu Tuyết hỏi - Tớ cũng không biết.Nhưng tớ thấy có lỗi. - Tớ biết.Nhưng cậu chỉ vô tình thôi, cậu đâu có cố ý. - Nhưng mà… - Từ, đợi tớ chút.. - Ừ - Alo………….Ừ, tỉ biết rồi.Cảm ơn em nha!………………Bye em. - Ai đó? - Tú Anh - Có chuyện gì nhờ nó à? - Ừ. Ta đi thôi. - Đi đâu? - Gặp Tú Ly xin lỗi - Cậu nhờ Tú Anh hẹn gặp cô ấy à? - Ừ - Cô ấy đồng ý gặp sao? - Ừm.Có muốn đi không mà hỏi nhiều vậy - Một cậu nữa thôi.Mà cậu nói Tú Anh hẹn gặp cô ấy khi nào vậy? - Khi chúng ta rời khỏi trường - Gặp tôi có chuyện gì?_Tú Ly khó chịu - Chúng tôi muốn xin lỗi cô_Tiểu Tuyết đáp - Ha ha,đừng làm tôi buồn cười nha!Cô bảo cô và cô ta muốn xin lỗi tôi? - Ừ - Tôi không nghe nhầm phải không? - Hoàn toàn không - Thôi được rồi, muốn xin lỗi tôi về chuyện gì đây?_Tú Ly cười khẩy - Tất cả_Tiểu Tuyết vừa nhấm nháp tách café vừa trả lời - Tất cả?Cụ thể là chuyện gì? - Những chuyện mà tôi đã làm khiến cô cảm thấy hận tôi và hành động lúc sáng của Tiểu Tuyết đối với cô_Tiểu Phong trả lời - Ồ, cô ta cũng muốn xin lỗi sao?_Tú Ly ngước nhìn Tiểu Tuyết nghi hoặc - Tiểu Phong nói đúng rồi đó.Tôi cũng muốn xin lỗi - Xem ra các cô cũng có thành ý nhưng tôi có một điều kiện…. - Điều kiện gì?_Tiểu Phong hỏi - Nếu cô_Vương Hàn Tuyết thực hiện được nó.Tôi sẽ tha thứ cho cô…. - Chỉ tôi thôi sao? - Còn với cô tôi sẽ xem xét lại_Tú Ly quay sang nói với Tiểu Phong - Được, tôi đồng ý thay Tiểu Tuyết… - Tốt lắm… - Nhưng tôi thì không?_Tiểu Tuyết nhìn Tú Ly lên tiếng.Cô cảm thấy trong ánh mắt hiện tại của Tú Ly có cái gì đó….không tốt - Tiểu Tuyết à!_Tiểu Phong ngạc nhiên nhìn cô - Nếu điều kiện đó tôi có thể thực hiện thì tôi sẽ thực hiện, còn nếu ngược lại, tôi không thể thực hiện được thì,tôi rất xin lỗi. - Tôi bắt đầu cảm thấy chán rồi.Có lẽ tôi nên về nhỉ? - Khoan đã.Chúng tôi thật sự có thành ý…_Tiểu Phong ngăn lại - Nhưng có vẻ như Vương tiểu thư đây thì không… - Cô nghĩ vậy?_Tiểu Tuyết nhích mép cười, hỏi - Thái độ của cô cũng đủ chứng minh điều đó rồi - Vậy sao?Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy. - Đúng đấy.Tiểu Tuyết thực sự muốn xin lỗi cô_Tiểu Phong thêm vào - Thôi được rồi.Vương Hàn Tuyết cô nghe rõ đây:Nếu muốn tôi nhận lời xin lỗi của cô thì cô hãy….cắt đứt tình bạn với cô ta, xa lánh và ghét bỏ cô ta, cô phải hứa rằng từ này cô không được thân thiết với cô ta nữa và các bạn cô cũng vậy, họ sẽ không chơi với cô ta nữa, thay vào đó, các cô chỉ được chơi với tôi…. - Sao…sao có thể.._Tiểu Phong sững sờ - Còn cô,Đinh Tiểu Phong, cô hãy trả lại tất cả mọi thứ cho tôi, rời xa Việt Nam và đừng để ai biết đến cô nữa thì tôi_Vương Tú Ly này sẽ tha thứ cho những tội lỗi tôi đã gây ra cho tôi.Thế nào, được chứ?Không quá đáng chứ nhỉ?_Tú Ly cười khẩy - Hoàn toàn không_Tiểu Tuyết thờ ơ nói “Không..không thể nào…sao Tiểu Tuyết có thể…chúng ta đã chơi với nhau từ nhỏ…vậy mà cậu….sao lại có thể….” - Tốt lắm.Vậy cứ làm như thế đi