Nàng Thơ Full
Chương 13
(Mọi chi tiết trong chương này đều là tưởng tượng, nếu có chi tiết giống với ngoài đời thật thì chỉ là sự trùng hợp)
*
Vụ án: Tập thể lớp 12D4 trường Trung học phổ thông NTX phân nhỏ xác bạn học
Loại chứng cứ: Tệp âm thanh.
Người thẩm vấn: (Đc) Hoàng Thế Huân, (Đc) Trà Ngọc Hạ Vy
Thời gian: ∎∎∎∎∎∎∎∎∎ (Mùa hạ)
Đối tượng thẩm vấn: Phan Kiến Luật - học sinh lớp 12CT2, trường Trung học phổ thông chuyên RS
Nội dung: (nội dung đã được biên soạn và chuyển thành dạng văn bản bởi Đc Trà Ngọc Hạ Vy)
<bắt đầu tệp âm thanh>
(Văn bản đã lược bỏ phần người thẩm vấn tự giới thiệu và trấn an đối tượng. Sau khi phát hiện ra đối tượng thẩm vấn chưa đủ tuổi thành niên và có thái độ hòa nhã, Đc Hoàng Thế Huân quyết định xưng hô em - chú với đối tượng nhằm phục vụ cho công tác lấy lời khai trở nên thuận tiện hơn.)
Người thẩm vấn (NTV): Chú nghĩ giới thiệu nhau như thế là đủ rồi, ta vào câu hỏi đầu tiên nhé? Em với nạn nhân Nguyễn Minh Lâm có mối quan hệ thế nào?
Phan Kiến Luật (PKL): Nguyễn Hoàng Duy Lâm... Cậu ấy là Nguyễn Hoàng Duy Lâm. Chúng em là bạn.
NTV: Theo như thông tin trên hồ sơ thì em và Duy Lâm học khác trường, làm sao em có thể quen biết nạn nhân?
PKL: Mẹ của em... là giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu ấy.
NTV: Mẹ của em tên là gì? Em có thể nêu một số thông tin của bà ấy không?
PKL: Phan Kim Nhã. Bốn mươi hai tuổi, hiện đang sinh sống tại đây và là giáo viên của trường NTX.
NTV:... (đã ghi chú, xác nhận mối liên hệ giữa đối tượng và nạn nhân)
NTV: Theo như hồ sơ, cả em và nạn nhân đều đã tham gia vào một vụ truy bắt biến thái vào cuối năm ngoái. Em đã bảo rằng em quen biết nạn nhân từ lúc đó?
PKL: Vâng.
NTV: Có nhân chứng bảo rằng vào khoảng thời gian tháng Một cho đến tháng Năm năm vừa rồi, tần suất xuất hiện của em tại trường NTX đã tăng đột biến, em có thể giải thích một chút về điều đó không?
PLK: Khi ấy... mẹ của em bị mất xe. Em là người đưa đón nên mỗi ngày đều phải ghé qua NTX để đưa mẹ về.
NTV: Thật không? Vì báo cáo ở đây bảo rằng vào những ngày Phan Kim Nhã đi công tác gác thi tại địa phương khác, em vẫn đến trường trung học phổ thông NTX rất đều đặn.
PKL: ...
PKL: Em... đến chơi với bạn.
NTV: Cụ thể là? Tên người bạn ấy là gì?
PKL: Là... Duy Lâm.
NTV: Vậy, chú hỏi lại một lần nữa nhé. Mối quan hệ của em với nạn nhân Nguyễn Hoàng Duy Lâm là như thế nào?
PKL: ... (đối tượng im lặng hơn 3 phút, hai tay đan lại với nhau và nhìn vào gương)
PKL: Bọn em... đang trong mối quan hệ tìm hiểu
NTV: (đã ghi chú, xác nhận mối quan hệ mật thiết giữa đối tượng thẩm vấn và nạn nhân)
PKL: Cuộc hội thoại này có bị đưa ra trước tòa không ạ?
NTV: Có. Vì lời khai này sẽ trở thành bằng chứng cho mối quan hệ của em với nạn nhân.
PKL: ...
NTV: Ngày ∎∎∎, lớp D4 trường NTX đã tổ chức một buổi cắm trại qua đêm. Có tổng cộng hai mươi học sinh, giáo viên chủ nhiệm - Phan Kim Nhã, và em - Phan Kiến Luật đã tham gia chuyến đi ấy, có đúng không?
PKL: Vâng, đúng ạ.
NTV: Tầm khoảng ba giờ sáng cùng ngày, đã có nhân chứng phát hiện ra thi thể của nạn nhân bên ven hồ, lúc đó em đã ở đâu?
PKL: Em... ở ngay tại hiện trường.
NTV: Em đã làm gì ở đó?
PKL: Em và cậu ấy có xảy ra tranh cãi.
NTV: Em có thể cho biết lý do tại sao em và nạn nhân Duy Lâm lại xảy ra ẩu đả không?
PKL: Em không biết nữa... lúc em đến thì tự dưng em thấy Duy Lâm đánh m- ý em là đánh cô Kim Nhã, thế nên em mới ngăn cản. Bọn em đã đánh nhau, trong lúc xô xát cậu ấy đã bị ngã, và rồi...
NTV: (đã xác nhận lời khai trùng khớp với các nhân chứng khác)
NTV: Em dựa vào gì để xác nhận nạn nhân đã chết vào lúc đó?
PKL: Đầu của cậu ấy đập xuống đất, máu chảy rất nhiều. Lúc em kiểm tra thì cậu ấy đã chẳng còn thở nữa nên...
NTV: (giọng nhỏ) Chậc, kết luận vội vàng quá.
PKL: Sao ạ?
NTV: À không có gì, chú xin lỗi. Giờ thì chuyển sang phần tiếp theo nhé! Em và các bạn lớp 12D4 đã làm gì với thi thể của nạn nhân?
(Một khoảng im lặng dài, đối tượng trở nên run rẩy và trào nước mắt. Sau khi trấn tĩnh lại, Phan Kiến Luật đã tiếp tục cuộc thẩm vấn.)
PKL: Bọn em đã chia nhỏ xác của nạn nhân thành hai mươi phần, mọi người đồng ý cùng nhau tiêu hủy những mảnh xác ấy, dàn dựng như thể cậu ấy đã bỏ nhà ra đi.
NTV: Tại sao những bạn ấy lại đồng ý giúp em?
PKL: Em... đã lợi dụng sự đồng cảm. Em bảo rằng em đã vô tình đẩy cậu ấy ngã vì phát hiện ra nạn nhân đang cố cưỡng hiếp giáo viên chủ nhiệm của lớp.
NTV: (yên lặng trong vòng ba mươi giây.)
NTV: Hung khí mà em sử dụng để phân nhỏ xác nạn nhân ra là gì?
PKL: Một chiếc rìu bổ củi, bọn em đã mang theo nó lúc cắm trại.
NTV: Em kể tường tận quá trình phân nhỏ xác đi.
PKL: ...
PKL: Em... cầm chiếc rìu bằng cả hai tay, rồi bổ xuống giữa lồng ngực của cậu ấy. Lúc ấy có bạn nào đó bảo rằng hãy xử lý phần chi trước, thế nên nhát thứ hai là vào cổ, khiến đầu lìa ra khỏi người. Sau đó là phần tay, rồi chân... em không nhớ lắm, có vài bạn nam đã đến giúp em. Khi em tỉnh táo lại thì lúc đó mọi người đã xử lý xong cả rồi.
NTV: Tức là em không biết tình trạng thi thể nạn nhân lúc đó à?
PKL: Em chỉ nhớ bọn họ chia nhỏ thi thể ra thành hai mươi phần, vừa đủ với số lượng người tham gia. Em nghĩ thế, vì có tổng cộng hai mươi chiếc bọc đã được chuẩn bị.
NTV: Thế phần mà em đảm nhận là gì?
PKL: Em... đảm nhận phần nội tạng.
NTV: Em có thể nêu chi tiết hơn không?
PKL: Ruột, gan, tim, phổi,... và... những phần nhạy cảm không ai dám nhận
NTV: Em đã làm gì với những phần thi thể đó?
PKL: Em đã xay nhỏ chúng, trộn lẫn chúng với thức ăn thừa và đem vứt chúng ở những bãi tập trung rác thải.
NTV: Theo như đội điều tra, em đã không tiêu hủy hết mà đã giữ lại một bộ phận. Kiến Luật, lý do gì khiến em giữ lại quả tim của nạn nhân vậy?
PKL: Em làm gì cơ ạ?
NTV: Em đã giữ quả tim trong một cái lọ và ngâm nó trong formaldehyde?
PKL: ...
PKL: (giọng đối tượng rất nhỏ, dẫn đến chất lượng thu không rõ ràng) Vậy ra đó là lý do cậu ta gọi em là Người Lưu Giữ (?)
NTV: Người gì cơ?
PKL: ... (đối tượng từ chối lặp lại câu trả lời)
NTV: Thôi được rồi, ta sẽ qua câu hỏi khác vậy. Sau khi sự việc xảy ra, em đã đi điều trị tâm lý đúng không?
PKL: Hả?
NTV: Khóa điều trị tâm lý của bác sĩ Q - em đã đăng ký vào tháng chín năm ngoái, song đến tháng mười hai thì dừng lại. Em có nhớ gì về việc đó không?
PKL: ...
PKL: Chuẩn đoán của em là gì thế?
NTV: Hoang tưởng ảo giác.
PKL: ... Em chẳng nhớ gì cả.
NTV: (ghi chú, đối tượng cần giám định pháp y tâm thần - nếu cần thiết)
PKL: Chú bảo rằng... em dừng điều trị vào tháng 12 sao?
NTV: Đúng vậy.
PKL: Đoàn Chính Thuận... đó cũng là lúc mùa đông
NTV: Về cái chết của Đoàn Chính Thuận, Bùi Thị Thanh Giang, Phạm Trung Hải và Lê Tạ Thiên Phong, em có mối quan hệ gì với họ sao?
PKL: Khi mảnh xác được trả lại hồ An Yên, cái chết sẽ tìm đến những người xử lý.
NTV: ...
NTV: Theo hồ sơ, cái chết của bốn nạn nhân trên là tự sát.
PKL: Sao cơ ạ?
NTV: (quan sát, ghi chú hành vi và thái độ của đối tượng, kết luận phản ứng ngạc nhiên không phải giả tạo)
PKL: Chú... có thể cho em biết được không? Em chẳng nhớ gì cả.
NTV: Đoàn Chính Thuận - sau khi chuyển sang du học nước ngoài, nạn nhân đã bị bắt nạt, trầm cảm, dẫn đến tự sát trong ký túc xá của trường.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
54 chương
840 chương
12 chương
94 chương
22 chương
7 chương