Đương nhiên, Lương Uyển Uyển không thể ngờ tới, lúc này, tất cả những suy nghĩ đó đã không còn cần thiết. Chiều hôm đó, thừa dịp không có chuyện gì để làm, Lương Uyển Uyển và chưởng quỹ đang rãnh rỗi ngồi xỉa răng, trò chuyện qua lại, lại không ngờ rằng cái tên “Kiếm Thần Y” tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đi tới . Uyển Uyển liền hỏi, "Chưởng quỹ, ông nói ba người này có bộ dáng ra sao?" "Tất nhiên đều là nam tử cực kỳ tuấn mỹ." Chưởng quỹ nói. "Thật sao? Ông gặp rồi?" "Ta nào có phúc khí để gặp mấy nhân vật như vậy, chỉ là những khách nhân lui tới, nên nghe được bọn họ nói một chút mà thôi." "Những khách nhân kia nói gì vậy?" Nàng cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc bây giờ trong tay không có một dĩa hạt dưa, để một bên vừa nói chuyện bát quát, một bên cắn hạt dưa, không phải là chuyện cực kỳ hưởng thụ sao! Chưởng quỹ Dương Dương đắc ý nhẹ giọng nói: "Có người nói Tà y Đông Phương Hình Tôn, ở giữa hai hàng lông mày có một nốt chu sa, xinh đẹp lạ thường." Cái gì! Giữa lông mày có nốt chu sa? ! Lương Uyển Uyển líu lưỡi. "Còn Sát thần Vô Thiện Nha, nụ cười ôn nhu đoạt mạng người, đôi mắt câu hồn, trong chốn võ lâm giang hồ, ngoại trừ nữ tử, không ít nam tử cũng ái mộ hắn." A, lại là một thùng xăng pha nhớt! Trong đầu Lương Uyển Uyển, bắt đầu nghĩ đến một chuyện tình đầy màu sắc. "Về phần Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết thì. . . . . ." "Hắn thì sao?" Lương Uyển Uyển truy hỏi. "Mặc dù nói là Ngân kiếm, thế nhưng vũ khí thành danh của hắn lại là một cây cầm, có người nói toàn thân cây cầm bạch ngọc thông suốt, dây đàn màu xanh biếc được làm từ tơ tằm, có tên là Tuyết Cầm Ngọc Bích. Năm đó hắn mặc một bộ hồng y, đàn Tuyết Cầm Ngọc Bích, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, phong thái trác tuyệt!" Lương Uyển Uyển hì hì một tiếng, bật cười, xinh đẹp tuyệt trần, từ này như thế nào cũng là để hình dung nữ nhân, chẳng lẽ cái tên Quân Huyễn Tuyết kia, là tên không ra nam nữ không ra nữ? Không chờ nàng nói ra câu này, một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài tinh xảo nhưng không thô tục, đang đứng ở trước cửa khách điếm. Ngựa kéo xe, là hai con ngựa tốt. Còn người kéo xe, nhìn qua thâm trầm lão luyện, khí chất giống với những người giang hồ hay lui tới khách điếm. Chẳng qua cái mà Lương Uyển Uyển chú ý, chính là người bị kéo ở phía sau xe ngựa. Hai tay người kia bị dây thừng trói chặt, quần áo đã sớm bị mài mòn đến rách rưới, phần áo nơi ngực đã bị rách hơn phân nửa, thậm chí sắp không bọc lại được bầu vú đầy đặn. Trên lưng người nữ nhân kia, phần áo ngay ngực là nơi bị mài hỏng lợi hại nhất, mơ hồ lộ ra da thịt, một mảnh huyết nhục mơ hồ, điều khiến Lương Uyển Uyển hoài nghi, nữ nhân này có phải bị xe ngựa kéo một đường tới đây hay không. Tóc nữ nhân, đã sớm rối tung ở phía sau, khuôn mặt sưng vù đầy vết máu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng gì. Lương Uyển Uyển cảm thấy thương xót cho người nữ nhân kia, không biết tại sao nàng ta, lại bị người ta hành hạ thành bộ dáng như vậy. Màn xe kéo lên, một thiếu niên thanh tú từ trên xe nhảy xuống, nói ra giọng nói giòn tan "Chủ nhân, đã đến khách điếm." "Ừ." Trên xe ngựa, chỉ truyền đến một giọng nói mơ hồ. Rất nhạt, nhưng lại làm cho người nghe có cảm giác hoa lệ, giống như trân châu rơi vào khay ngọc, dường như ở giữa đất trời, chỉ còn lại dư âm này. Lương Uyển Uyển giật mình, nhìn thấy một người thiếu niên, ôm một chiếc đàn cổ từ trên xe ngựa đi xuống. Là hắn sao? Là người đã phát ra giọng nói vừa nãy sao? Nhưng sau một khắc, nàng nhìn thấy người thiếu niên ôm cầm kia, cung kính đứng ở bên cạnh xe ngựa, cúi đầu, khom nửa người. Giọng nói vừa rồi, không phải do thiếu niên này phát ra. Tầm mắt của Lương Uyển Uyển, lần thứ hai dừng lại ở chiếc màn xe. Phút chốc, một bộ quần áo màu đỏ, lọt vào tầm mắt của nàng. Xung quanh toàn màu hồng, hoàn mỹ diễm lệ. Hồng y như phong, vạt áo ngọc thụ lâm phong. Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mặt mày như họa, tinh xảo trong suốt không giống người thường. Trong nháy mắt, Lương Uyển Uyển cho rằng mình đã nhìn thấy phiên bản búp bê SD phóng to. Đó là một người nam nhân rất trẻ, trẻ tuổi mà cao quý. Vẻ mặt nhàn nhạt, tư thái ung dung, giơ tay nhấc chân, đều mang theo một loại xinh đẹp đến hoàn mĩ. Vẻ đẹp này, giống như hoa Mạn Châu Sa, xinh đẹp đến mê ly, nhưng lại có khoảng cách không thể nào tới gần, không thể nào đụng vào, không thể sa vào, một khi đã bị hấp dẫn, chỉ có thể vạn kiếp bất phục. Người nam nhân trẻ tuổi kia vừa xuống xe ngựa, trong mắt của người nữ nhân đang bị trói hai tay lóe ra ánh sáng, đáng tiếc miệng của nàng bị vải bố chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô khe khẽ. Người nữ nhân kia khó khăn lắm mới tới gần được người nam nhân, lại bị người thiếu niên xuống xe đầu tiên hung hăng đè lại, một chiếc roi xuất hiện ở trong tay người thiếu niên, đánh lên người nữ nhân. Trên thân thể đang vô cùng chật vật, lại có thêm nhiều vết máu. Lương Uyển Uyển không kìm lòng được hít vào một hơi, âm thanh của roi quất cùng với âm thanh đánh vào da thịt, làm cho lưng nàng trở nên lạnh lẽo. Nữ nhân ô ô khẽ gọi, đôi mắt nhìn chằm chặp vào người nam nhân mặc hồng y. Người nam nhân ở trên cao nhìn xuống, giữa hai hàng lông mày chứa đầy sự chán ghét, phảng phất như đang nhìn một vật thấp hèn nhất thế gian. Nữ nhân bị roi đánh nằm trên mặt đất, thân thể theo bản năng tránh trái tránh phải, nhưng chung quy vẫn không có cách nào tránh được từng nhát quất. "Thật là chật vật!" Một tiếng cười nhạo, người nam nhân dời tầm mắt, dường như không muốn nhìn người nữ nhân kia thêm một chút nào nữa, "Tùng U, kéo nàng xuống." "Dạ." Thiếu niên cầm roi lập tức dừng tay, kéo người nữ nhân kia như kéo súc sinh, đi tới trước mặt chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, bốn gian phòng thượng hạng." Chưởng quỹ ở khách điếm đã nhìn quen những cảnh như thế này, trên mặt vẫn duy trì sự trấn định như cũ: "Uyển Uyển, mau dẫn khách đến phòng chữ "Thiên" đi!" Lúc này Lương Uyển Uyển mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp một tiếng, "Được." Lòng bàn tay đổ mồ hôi đi tới trước mặt những người kia, trong lòng nàng tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm làm tròn công việc của tiểu nhị. Mắt, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia. Người nam nhân kia nhìn nàng! Đôi mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm nàng, không có chút rung động nào. Nhưng ở nơi sâu xa trong đôi mắt đó, mơ hồ có chút ánh sáng. Lúc hắn nhìn, giống như đang nhìn một món đồ, một món đồ lẽ ra không nên xuất hiện, thế nhưng lại xuất hiện . Huyết sắc trên làn da trơn bóng dần dần tái nhợt, lông mày đen như mực hơi nhíu lại. Môi, có chút run rẩy, tay trái chẳng biết lúc nào đã đặt ngay ngực. Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập, dường như đang từ từ trở nên rõ ràng. "Chủ nhân, làm sao vậy?" Thiếu niên ôm cầm Chiêm Ngữ mang theo nghi hoặc hỏi. Lần thứ hai liếc mắt nhìn Lương Uyển Uyển, tay trái của người nam nhân chậm rãi buông trở về bên người, nhàn nhạt nói: "Không có gì." Là nàng sao? Hắn cố gắng cả đời để tìm kiếm người kia. Thế nhưng . . . . . chỉ qua cái nhìn này, thì có thể xác định cái gì đây? Thân thể. . . . . . dường như đang mơ hồ đau đớn. Giống như đang kêu gào, có cái gì đó muốn thoát ra, ở trong sự trống vắng kia, lại tràn vào những khát vọng mãnh liệt.