"Nhưng cái gì, nếu không được, các ngươi đừng ở lại ở nhà ta nữa, cũng đừng nghĩ là sẽ được ăn bánh kem mẹ ta làm." Bởi vì ngày đó nàng hoảng sợ quá độ, kết quả ngất xỉu, sau đó nàng được hai người bọn họ nâng về nhà, sau đó da mặt dày ở lại nhà nàng không chịu đi. Biến ra một xấp tiền nói là phí nuôi dưỡng của bọn họ, mỗi ngày quấn quít lấy mẹ nàng làm kem bánh cho bọn họ ăn. Không phải chứ, hai Tiểu Tiên sửng sốt một chút, bọn họ cư nhiên bị người thường uy hiếp! Nếu không phải biến ra một căn nhà quá hao tiên thuật, cộng thêm bọn họ biến không ra vị bánh kem, bọn họ đã sớm không ở đây để chịu khổ. "Như thế nào, cân nhắc kĩ chưa?" Nàng không nhịn được thúc giục. "Vậy nếu người nhà không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?" Tiểu Thanh Tiên giãy dụa còn chưa từ bỏ ý định, ý đồ khiến người nữ nhân trước mắt bỏ đi cái ý định này. "Các ngươi là thần tiên mà, lẽ nào không thể tạm thời dùng tiên thuật đóng băng bọn họ một chút được sao, để bọn họ cảm thấy ta không có ở nhà là một chuyện rất bình thường cũng không được à?" Làm ơn đi, nàng coi bọn họ là cái gì ?"Ngươi. . . . . ." "Nhanh một chút đi, hai người nói dai quá, không hề giống thần tiên chút nào!" Nói xong lại dùng cây chổi lông gà gõ vào trên đầu hai Tiểu Tiên. Đau quá! Hai cái miệng nhỏ nhăn lại: "Được — đi." Miễn cưỡng đồng ý. "Rất tốt." Quý Như Y hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, trước khi đi, tốt nhất nên biến ra một bộ đồ cổ trang cho ta mặc." Cũng không thể mặc đồ hiện đại rồi đến cổ đại doạ người khác. "Ừ." Phiền phức quá. "Còn có, đừng quên biến ra ít bạc cho ta." Đỡ phải không có tiền tiêu. "Biết rồi, còn muốn nhắn nhủ gì nữa không?" Nhân loại tại sao lại khó trị như vậy. "Đương nhiên là có, điều cuối cùng là hai người các ngươi phải đi cùng ta." Có hai vị thần tiên ở bên người, sẽ có thêm một chút bảo đảm. "Chúng ta?!" Hai đôi mắt cùng nhau bắn về phía Quý Như Y, hai tiểu tiên khiếp sợ kêu lên: "Ngươi muốn chúng ta cùng đi với ngươi tới thời nhà Đường?" "Đúng vậy." Nàng cười híp mắt, như một con chuột nhìn thấy nắm gạo. Ông trời ơi! Hai cái đầu nho nhỏ vô lực gục xuống, bọn họ bắt đầu hoài niệm thời gian ở trên trời . . . . . . Tuyết Hàn sơn trang, nằm ở Hồ Tây, dựa vào núi, ở cạnh sông, đình đài lầu các, do trăm thợ thủ công nổi danh đương thời bỏ ra thời gian ba năm mới có thể hoàn thành. Diện tích rộng, bố trí hoàn mỹ, tinh xảo và lộng lẫy cỡ nào đương nhiên không cần phải nhiều lời. Chẳng qua việc khiến sơn trang chân chính nổi danh không phải do bản thân nó, mà chính là do chủ nhân của Tuyết Hàn sơn trang - Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết. Không ai rõ tên gọi "Ngân kiếm" từ đâu đến, chỉ biết trên giang hồ có người lấy tên này để gọi hắn, lâu dần, mọi người cũng bắt đầu kêu theo —— cho dù vũ khí thành danh của hắn là cầm mà không phải là kiếm. Tuyết Cầm Ngọc Bích là một cây cầm cổ, toàn thân bạch ngọc, dây đàn làm từ tơ Thiên Tàm, mỗi một bộ phận đều có giá trị liên thành! Chỉ có điều cây cầm này, ở trong mắt người giang hồ, từ lâu đã trở thành một thanh vũ khí giết người. Sau khi đi tới Tuyết Hàn sơn trang, Lương Uyển Uyển không còn gặp nữ nhân bị nhốt trong lồng kia nữa. Toàn bộ sơn trang, gần như tất cả đều là nam nhân, mặc dù có nữ nhân, cũng chỉ làm một chút công việc ở bên ngoài sơn trang, nói cách khác, những người kia tuyệt đối không nhìn thấy được Quân Huyễn Tuyết . Mà nàng, có thể nói là nữ nhân duy nhất có thể xuất hiện mỗi ngày ở trước mặt Quân Huyễn Tuyết. Mỗi khi Lương Uyển Uyển tán gẫu với những nha hoàng trong sơn trang, đều có thể nhìn thấy thần sắc hâm mộ trong ánh mắt các nàng, đối với việc này, nàng cũng thật bất đắc dĩ. Đương nhiên, Quân Huyễn Tuyết cũng không có làm khó Lương Uyển Uyển như trong tưởng tượng của nàng, nàng ở trong sơn trang được ăn ngon mặc đẹp, Tùng U và Kì Chiêm thỉnh thoảng còn kiêm chức người hầu hầu hạ nàng, làm cho nàng cảm thấy rất bất tiện, cảm giác chính mình như đang ăn quịt của người ta. Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, Lương Uyển Uyển khiêm tốn hỏi Quân Huyễn Tuyết: "Ta cái gì cũng không cần làm, như vậy không sao chứ?" Quân Huyễn Tuyết sửa lại ống tay áo, nâng đôi mắt nhìn Lương Uyển Uyển một chút, "Nếu như ta nói có sao, ngươi sẽ làm thế nào?" "Chuyện này. . . . . ." Nàng lập tức không biết nên trả lời như thế nào. "Ngươi không cần phải làm cái gì, cũng không hi vọng ngươi có thể làm cái gì." "Vậy ngươi đưa ta từ khách điếm biên thành tới Hàng Châu làm cái gì?" Câu nói này vừa nói ra, đến phiên Quân Huyễn Tuyết trầm mặc. Tay của hắn cầm lấy một ly trà nóng vừa mới pha, nhẹ nhàng dùng nấp chén khuấy nước trà, chậm rãi hớp một ngụm. Chỉ là mắt của hắn, từ đầu tới đuôi, chỉ nhìn về phía nàng, giống như đang suy tư một cái gì đó, hoặc là đang quan sát cái gì đó.. Lương Uyển Uyển không hiểu tại sao mình bị nhìn như vậy, nàng chỉ biết, Quân Huyễn Tuyết có vẻ như rất" Thích" nhìn nàng, hơn nữa cũng chưa bao giờ che giấu ánh mắt hắn nhìn nàng. Lẽ nào hắn có chút "Ý tứ" với nàng? Lương Uyển Uyển cũng không phải không nghĩ đến khả năng này. Thứ nhất, thái độ Quân Huyễn Tuyết đối với nàng, thật sự không giống như những nam nhân đang yêu đương, cũng không ôn nhu, cũng không cái gì là ngượng ngập. Thứ hai, Lương Uyển Uyển không cảm thấy vẻ ngoài của mình, hoặc tính cách của mình có thể hấp dẫn một cổ nhân có tiếng tăm lừng lẫy như thế. Dưới cái nhìn của nàng, Quân Huyễn Tuyết là người tài năng xuất chúng trong chốn giang hồ như vậy, hẳn là sẽ yêu những mỹ nhân xinh đẹp nhất, hoặc những mỹ nhân tài giỏi nhất. Thứ ba, nói cho cùng Lương Uyển Uyển, vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào cái xã hội cổ đại này, nàng cảm thấy, mình chỉ thuần túy là khách qua đường mà thôi. Vì thế cho dù bị nhìn kỹ như vậy, Lương Uyển Uyển cũng không để ý nhiều, cũng không nghĩ sai lệch đi. Một lát sau, Quân Huyễn Tuyết để xuống ly trà trong tay: "Nếu như vậy, sau này ngươi làm hầu cầm đi." "Hầu cầm?" Thứ lỗi cho nàng, nàng không lý giải được hàm nghĩa của câu này. Mà Tùng U và Kì Chiêm ở một bên đồng loạt quỳ xuống: "Chúc mừng Lương cô nương." Lương Uyển Uyển sợ hết hồn: "Chờ chút, nói cho ta biết hầu cầm là cái gì trước đi?" "Tất nhiên là hầu hạ Tuyết Cầm Ngọc Bích." Kì Chiêm đáp. Lương Uyển Uyển xém chút bị té ngã, một cây cầm còn phải có người hầu hạ? Hầu hạ người, nàng chí ít còn có thể gọi là nha hoàn, hầu hạ cầm, nên gọi là gì? Chuyện này quả thật chính là lãng phí sức lao động! "Thế nào, không muốn?" Ngón tay Quân Huyễn Tuyết như có như không đập vào trên tay vịn chiếc ghế.