Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Thư Lan xuất hiện ở phòng khách với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Hồng nương nhìn thấy thần sắc Trang Thư Lan uể oải, mệt mỏi, liền vội vàng hỏi. “Lan nhi, con làm sao vậy? Ngủ không ngon sao?” “Dạ!” Trang Thư Lan lên tiếng cúi đầu nhìn mấy người đang ngồi. Nàng miễn cưỡng bắt đầu chào hỏi. “Hồng nương, chào buổi sáng! Lãnh sư bá, chào buổi sáng!” Sau đó nàng nhu thuận ngồi xuống cạnh Hồng nương. ” Có thể ăn cơm sáng được chưa ạ?” “Chờ phu quân của con tới là có thể ăn được.” Lãnh Bá Thiên trả lời. “À!” Trang Thư Lan thờ ơ lên tiếng. “Lan nhi, sao con và phu quân không cùng tới vậy?” Hồng nương nghi hoặc. “Vì sao con với hắn phải cùng nhau tới ạ?” Trang Thư Lan hơi gắt lên tiếng hỏi lại. Nàng cầm lấy đũa, nhìn về phía Tứ Nhi, mỉm cười nói. “Tứ Nhi, em cũng ngồi xuống ăn đi. Ăn sáng xong em theo ta ra ngoài một lát!” Tứ Nhi hơi do dự nhưng vẫn quyết định ngồi xuống. Hồng nương giật mình. Hôm nay nàng cảm thấy thái độ của Trang Thư Lan có chút khác lạ, giống như là vợ chồng son giận dỗi nhau. “Hồng nhi, Minh Duệ là đại thần triều đình, bây giờ đang là giờ thượng triều buổi sáng.” Lãnh Bá Thiên thấy vậy cũng lên tiếng giải thích. “Muội quên mất điều này!” Hồng nương nghe xong cười cười ra vẻ đã hiểu, âm thầm cười mình lo lắng, suy nghĩ quá nhiều. “Lan nhi, thành thân là đại sự cả đời, ta cũng không có của hồi….quà gì cho con. Lát nữa ta cùng con ra ngoài, con xem thích thì gì thì mua, coi như là quà cưới ta tặng con nhé!” “Cảm ơn ý tốt của Hồng nương. Nhưng mà con muốn đi ra ngoại thành. Nếu như Hồng nương thích có thể đi cùng con. Coi như chúng ta ra ngoại thành đạp thanh ( đi chơi trong tiết thanh minh – Trong Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng có nhắc tới việc này rồi. :D) đi!” “Thật sao?” Hồng Trù vui vẻ. Với việc Trang Thư Lan chủ động gần gũi, nàng rất vui, kích động cầm lấy tay Trang Thư Lan. “Muốn đi, tất nhiên là ta muốn đi rồi!” “Lan nhi, nếu muốn ra ngoài đạp thanh, sao lại không gọi phu quân ta chứ?” Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên xuất hiện khiến Trang Thư Lan hơi bất ngờ. Nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, nàng chỉ thấy Tư Đồ Minh Duệ cười cười đi lại. Trên người hắn vẫn mặc bộ trường bào đỏ thẫm, trên đầu đội mũ quan chói lọi. Có điều Trang Thư Lan phát hiện hôm nay Tư Đồ Minh Duệ hơi khác so với mọi ngày. Sắc mặt trắng bệch giống như hắn đã phải vất vả cả một đêm. “Không phải ngài vào triều sớm sao?” Trang Thư Lan vô thức hỏi. Theo như nàng biết, lúc này chắc hẳn hắn đang phải ở điện Kim Loan nghe câu ngàn năm không đổi :”Có việc thì dâng tấu, không có việc gì thì bãi triều”. “Hoàng thượng cho phép ta ba ngày không phải vào triều, huống hồ ta cũng chỉ thỉnh thoảng vào triều dạo chơi thôi.” Tư Đồ Minh Duệ đi tới bên cạnh Trang Thư Lan ngồi xuống. Thật không ngờ hôm nay nàng lại chủ động hỏi han hắn. Hắn vốn đang lo lắng nàng vẫn còn tức giận chuyện tối qua nên hôm nay sẽ không thèm để ý tới hắn. Cũng đúng, làm quan cùng hắn mấy tháng, số lần hắn vào triều có thể đếm trên đầu ngón tay, quang minh chính đại trốn việc trong triều cũng chỉ có hắn dám làm. Trang Thư Lan gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng lơ đãng nhìn thấy Thư Vân theo sau Tư Đồ Minh Duệ đi vào. Trang Thư Lan hơi kinh ngạc. Sao nàng ta lại ở chỗ này. Nàng để ý thấy sắc mặt Thư Vân hồng nhuận, lông mày nhớn cao vui vẻ, cao ngạo liếc nhìn Trang Thư Lan, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa hề xảy ra. “Thư Vân thỉnh an phu nhân, Lãnh đại nhân, Hồng phu nhân.” Thư Vân dịu dàng cúi đầu, điềm đạm nói. Lãnh Bá Thiên và Hồng Trù đều mỉm cười gật đầu coi như đáp lễ. Mà tay Trang Thư Lan đang cầm đũa bỗng hơi run run. Sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Tứ Nhi. Tứ Nhi xấu hổ cười, nhún nhún vai biểu thị bất đắc dĩ – Tối hôm qua Tư Đồ Minh Duệ tới phòng nàng yêu cầu nàng giao giải dược. Nàng cũng nghĩ đây là chuyện giữa tiểu thư và hắn cho nên nàng là người ngoài không tiện nhúng tay vào. Nàng đã đưa giải dược cho Tư Đồ Minh Duệ chỉ có điều muốn giải độc hoàn toàn cần phải có nội lực thay người trúng độc vận công 4 canh giờ đẩy độc tố trong người ra. Cho nên Tứ Nhi không cần nghĩ nhiều cũng biết chính Tư Đồ Minh Duệ cả đêm đã thay Thư Vân giải độc. Trang Thư Lan lạnh lùng liếc Tư Đồ Minh Duệ một cái, sau đó lập tức cười nói. “Hồng nương à, bỗng nhiên con nhớ có thứ quan trọng cần đưa cho dì. Bây giờ dì có thể về phòng cùng con được không?” “Là vật gì vậy? Đợi ăn xong cơm sang rồi đi lấy không được sao? ” Tư Đồ Minh Duệ nhíu mi. “Rất vội, không thể chờ được! Nếu không có thể gây tai nạn chết người!” Trang Thư Lan bỗng đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói. “Vẫn để một mình con đi được rồi, Hồng nương cứ ở chỗ này chờ con. Tứ Nhi, Lưu Hương, chúng ta đi!” “Lan nhi, nàng đây là có ý gì? Có phải là ta tới thì nàng đi không?” Tư Đồ Minh Duệ nắm cổ tay Trang Thư Lan, giận dữ hỏi, mặc kệ trước mặt là Lãnh Bá Thiên và Hồng nương., Bộ dáng kiêu ngạo, bất cần thường ngày của hắn không biết đã biến đâu mất rồi. “Chẳng có ý gì cả! chỉ là không muốn nhìn thấy một số người mà thôi!” Trang Thư Lan hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói. “Bỏ tay ra!” “Ta không bỏ! Lan nhi, từ tối hôm qua tới sáng nay, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Vì sao đột nhiên trở nên vô lý, ngang ngạnh như thế?” Vô lý, ngang ngạnh? Đúng vậy, nàng là người vô lý, ngang ngạnh đấy. Vấn đề là nàng cũng không rõ tại sao nàng lại trở nên vô lý như vậy? “Ta không có tâm trạng mà dông dài với ngài! Ta chỉ hỏi ngài một câu, bỏ hay không bỏ!” Nghĩ không ra cho nên nàng muốn tìm một chỗ an tĩnh bình tâm suy nghĩ lại, mà người khiến nàng không thể an tĩnh lại thốt ra: “Không bỏ!” Tư Đồ Minh Duệ cố ý muốn để Trang Thư Lan nói rõ rốt cuộc là nàng bị làm sao? Không giống tức giận. Lúc nàng tức giận sẽ trừng mặt nạt hắn, cũng không giống như nàng đang ghen, bởi vì hắn biết trái tim nàng không đặt trên người hắn thì làm sao nàng có thể ghen được? ” Tư Đồ Minh Duệ, làm trò cười trước mặt trưởng bối, ta không muốn động thủ với ngài!” Hít sâu một hơi, Trang Thư Lan gằn từng chữ nói. ” Ta không phải là dạng người dễ bị ức hiếp. Bây giờ ta muốn rời khỏi nơi này, ngài muốn ức hiếp ai thì cứ ức hiếp đừng phiền tới ta!” Hồng nương nhìn tình hình cam go như vậy cũng biết giữa hai người bọn họ nhất định có vấn đề, cãi nhau là điều không tránh khỏi. “Lan nhi, từ từ nói rõ. Hắn ức hiếp con như thế nào,con nói cho mẫu… dì và Lãnh sư bá biết, chúng ta sẽ làm chủ cho con!” Hồng nương vội vã khuyên. “Tư Đồ đại nhân, ngài cũng chớ nóng vội, không thể dùng thái độ cứng rắn với Lan nhi, bằng không tới cuối cùng hai người đều bị tổn thương.” “Mẫu thân, đây là chuyện của con với hắn, người đừng xen vào. Dù sao đối với cuộc hôn nhân này con cũng không có hứng thú. Sai một lần không thể lại tiếp tục sai tiếp nữa, hiện tại người cũng trở về rồi. Con vốn định hoàn thành tâm nguyện của người rồi mới rời đi nhưng hiện tại con nghĩ việc này không còn cần thiết nữa. Tâm nguyện của người đành phải để chính người hoàn thành thôi, con có thể rời đi được rồi.” Tay kia của Trang Thư Lan cầm tay của Hồng nương, kiên định nói. Đây coi như là nàng đã thừa nhận mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Cách xưng hô của Trang Thư Lan khiến Hồng nương sững người ba giây, sau đó nước mắt chảy dài trên mặt. Trong lúc nhất thời không kiềm chế được nhưng lại không biết nói lời nào. Còn Tư Đồ Minh Duệ vẫn cố sức nắm lấy cổ tay Trang Thư Lan, ép nàng xoay người đối diện với chính mình. Giọng hắn không giấu được phẫn nộ ép hỏi. ” Trang Thư Lan, chính nàng đáp ứng ta cái gì, nàng muốn nuốt lời sao?” “Ta cũng không phải là quân tử, chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta nuốt lời thì làm sao?” Trang Thư Lan vẫn cố sức vùng vậy thoát khỏi bàn tay của Tư Đồ Minh Duệ. Nhưng đáng tiếc tất cả cố gắng chỉ uổng công, bàn tay hắn vẫn siết chặt không nới lỏng chút nào. Nàng chỉ đành căm hận ngoảnh mặt sang một bên nhưng lơ đãng lại nhìn thấy ánh mắt mừng thầm của Thư Vân. Trong lòng Trang Thư Lan bừng tỉnh, đầu óc thoáng cái đã thanh tỉnh. Nàng đang làm gì vậy? Nếu thực sự nàng đi như vậy chẳng phải thoả mãn nguyện vọng của người nào đó sao? Hơn nữa mọi người ở đây đều nghĩ nàng là người dễ bị ức hiếp sao? Một người…….hai người đều nghĩ như vậy, nàng vì sao phải nhượng bộ? Không phải là bởi vì bên người có mối tai hoạ ngầm mà lo lắng sao? Nếu lo lắng vậy để mình quyết tâm loại bỏ tai hoạ này không phải là tốt hơn sao. Từ lúc nào mà nàng lại giống một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn chạy vậy? Lẽ nào nàng đường đường là một người của thế kỷ hai mốt lại thua một người ở triều đại này ư? “Ha!” Trang Thư Lan đột nhiên cười khẽ một tiếng, khiến người đang nổi giận đùng đùng Tư Đồ Minh Duệ ngơ ngác. Hắn không đoán được lý do làm Trang Thư Lan cười, đang định hỏi nàng thì Trang Thư Lan đã sâu kín mở miệng. “Ta đây trời sinh đã khác người. Có những chuyện người khác càng muốn nó xảy ra thì ta sẽ khiến nó không thể xảy ra. Những chuyện không hi vọng xảy ra ta lại càng muốn nó xảy ra. Nếu như hôm nay ta cứ thế mà đi vậy chẳng phải bỏ qua ” vài trò hay” trong phủ sao?” Tứ Nhi vừa nghe xong thì trộm cười một tiếng, rồi im lặng không nói gì thêm. Còn Lãnh Bá Thiên và Hồng Trù thì nhìn nhau nghi hoặc, rõ ràng vừa nãy Trang Thư Lan đang tức giận đùng đùng sao chỉ nháy mắt đã trở nên như vậy? Tư Đồ Minh Duệ còn đang bị bủa vây trong kinh ngạc nghe xong câu nói kia của Trang Thư Lan liền vui mừng không ít. Mặc dù không nghĩ tới ý tứ mà nàng nói nhưng vừa nghe rõ nàng nói sẽ không rời đi, chỉ điều này bất kể nàng vì lý do gì thì cũng khiến hắn an tâm không ít. “Nàng không đi chứ? ” Vẫn nên hỏi cho rõ thì hơn. Trang Thư Lan giống như gió, rõ ràng có thể thấy nàng nhưng không cách nào nắm bắt được nàng. Nàng còn hơn cả một kẻ tuỳ tâm sở dục như hắn, mọi thứ trên đời này đối với nàng dường như đều không quan trọng, chỉ như ảo ảnh, phù du. “Ha ha! Nếu phải đi, ta cũng phải vui vẻ mà rời đi.” Ánh mắt Trang Thư Lan lướt qua Tư Đồ Minh Duệ nhìn thẳng vào Thư Vân, nhẹ nhàng nhếch môi. ” Tư Đồ Minh Duệ, không phải vị Thư Vân cô nương này đối với ngài rất quan trọng hay sao? Dù có phải hao tổn nội lực ngài cũng muốn giải độc cho cô nương ấy, có thể thấy Thư cô nương đối với ngài quan trọng cỡ nào! Được, bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, chủ đề chính là tính mệnh của Thư Vân cô nương, không phải ngài phải muốn bảo hộ nàng sao? Vậy thì ta càng muốn huỷ hoại nàng ta! Từ hôm nay trở đi, bất cứ khi nào, tốt nhất là để nàng theo ngài 24h, nếu không để ta thấy nàng một lần sẽ hại nàng ta một lần, không hành hạ nàng ta tới chết ta sẽ không phải là Trang Thư Lan nữa!” Nàng vừa nói xong, trong sảnh im lặng như tờ, Tư Đồ Minh Duệ dùng ánh mắt không thể tin nhìn Trang Thư Lan. Đột nhiên hắn hiểu ra, không phải Trang Thư Lan vô cầu mà là khi người khác không chạm tới giới hạn của nàng thì cái gì nàng cũng có thể đều thản nhiên nhưng hôm nay nàng nói ra như vậy nhất định là chuyện của Thư Vân khiến nàng vô cùng tức giận! Mà khi nàng tức giận thực sự thì hậu quả thật nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức nàng muốn lấy tính mạng của người khác. “Lan nhi, làm sao con có thể như thế!” Hồng nương là người đầu tiên phản ứng. Khi nghe được những lời kia của Trang Thư Lan, sắc mặt nàng đã trắng nhợt. Những lời hung ác như vậy sao có thể xuất phát từ miệng của nữ nhi của nàng? ” Mẫu thân à!Vì sao lại không thể?” Trang Thư Lan cười nhạt. Nét cười làm cho kẻ khác không lạnh mà run. “Là nàng ta bức con mà thôi. Tối hôm qua nàng ta muốn giết con nhưng lại không đạt được mục đích. Lúc nàng ta rời khỏi ánh mắt nàng ta đã nói cho con biết giữa hai người con và nàng ta nhất định phải có một kẻ phải chết! Chết thì chết, người đã từng chết một lần như con còn sợ chết nữa sao?” Mà khiến trái tim nàng nguội lạnh nhất là, mặc dù Tư Đồ Minh Duệ biết rõ Thư Vân sẽ không từ bỏ ý đồ hại nàng còn cố tình cứu nàng ta, việc này so với dung túng hung thủ có gì khác nhau? Đã chết một lần? Hồng Trù giật mình sợ hãi. Giọng nói lạnh lùng,thản nhiên của Trang Thư Lan làm cho Hồng nương cảm thấy xa lạ. Tuy rằng nàng không gặp mười năm nhưng đây là lần đâu tiên đoàn tụ sau mười năm Lan nhi tạo cho nàng cảm giác xa cách, giống như người đứng trước mặt này không phải Trang Thư Lan, mà là một người khác một người không sợ hãi sinh tử hay nói đúng hơn là một người nhìn rõ sinh tử. “Lan nhi, con nói cái gì vậy? Là ai hại con?” “Ha! Trước mắt không phải có một người đó sao?” Trang Thư Lan đạm mạc quét mắc nhìn Thư Vân, khiến Thư Vân hơi nhích người núp sau Tư Đồ Minh Duệ. Nụ cười của Trang Thư Lan tiếp tục mở rộng. “Tiên thủ hạ vi cường ( ra tay trước thì chiếm được lợi thế) đạo lý ấy ta vẫn hiểu được! Cầu người không bằng cầu mình, vấn đề của chính mình nên tự mình giải quyết cho tốt! Thư Vân, đây là hoạ do sự ngu ngốc của cô mà ra chính cô phải chịu trách nhiệm. Cho dù cô có chỗ dựa vững chắc ta cũng không sợ cô!” Thân mình Thư Vân khẽ run. Tối hôm qua làm như vậy vì nàng nghĩ rằng Trang Thư Lan chỉ là một nữ tử yếu nhược, trói gà không chặt cho dù nàng có võ nhưng võ công của nàng làm sao có thể nhanh bằng độc của mình được? Nhưng thật không ngờ, bên cạnh nàng ta còn có một cao thủ dùng độc bảo vệ! Chỉ là hôm nay xem ra Trang Thư Lan không hề giống như nàng tưởng tưởng vô hại như vậy. Trang Thư Lan dùng thủ đoạn gì đối phó với nàng, nàng không biết nhưng trực giác nói cho nàng biết Trang Thư Lan là loại người nói được làm được! Chẳng qua là, bắt nàng từ bỏ Tư Đồ Minh Duệ, thực sự là nàng không cam lòng! Thế nhưng, lúc này nàng không thể nói được gì, nếu nói thì coi như là nàng đang thị uy. Còn không nói thì coi như tất cả mọi chuyện đều theo ý Trang Thư Lan. Nếu Trang Thư Lan thực sự muốn hại nàng, vậy nàng có thể nói cho mọi người trong thiên hạ biết Trang Thư Lan là “đệ nhất ghen phụ”, là loại người không biết liêm sỉ, xấu hổ, chỉ thích hại người khác! Tư Đồ Minh Duệ im lặng. Trong đầu tỉ mỉ phân tích câu nói đầu tiên của Trang Thư Lan. Mỗi động tác, phản ứng, lời nói của nàng đều nhằm vào Thư Vân. Mà nguyên nhân khiến nàng bỗng nhiên trở nên như vậy là do hắn che chở Thư Vân. “Lan nhi, nàng không thể làm như vậy! Đối với ta mà nói Thư Vân rất quan trọng, thế nhưng nàng ta quan trọng không giống với nàng. Nàng là phu nhân do ta cưới hỏi đàng hoàng, còn nàng ta chẳng qua chỉ là….. Nếu thực sự nàng ta muốn hại nàng, ta nhất định sẽ không tha nàng ta!” Có một số việc, Tư Đồ Minh Duệ nghĩ hắn nên giải thích rõ cho Trang Thư Lan biết nguyên nhân hắn che chở Thư Vân. Nếu không cứ hiểu lầm, nói qua nói lại như vậy thì tổn thương càng lớn! Chỉ là Trang Thư Lan hiểu nhầm như thế có phải là nàng đã để ý tới hắn, cho nên mới canh cánh trong lòng chuyện này? ” Tư Đồ Minh Duệ, hiện tại ngay cả ghét ngài ta cũng không thèm! Ngài với ta chỉ giống như một người qua đường bình thường mà thôi!” Trái tim vốn có chút ấm áp nhưng bởi vì hắn trở nên giá lạnh. Trái tim đã không còn độ ấm cũng khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu hắn đã che chở Thư Vân, vậy cứ để hắn bảo vệ nàng ta đi. Dù sao nàng – Trang Thư Lan trên đời này cũng chỉ là một vong hồn. Cho tới bây giờ cũng chỉ là một vong hồn lưu lạc tới thế giới này, chẳng có chốn dung thân, chỉ biết phiêu lãng trong trời đất. Chỉ là, nếu thực sự là thế, vậy vừa rồi nàng vừa nói cái gì? Thất vọng cái gì? Nếu như coi hắn chỉ là phù vân, nàng ở lại đây tranh giành có ý nghĩa gì nữa? Ý niệm lúc ban đầu của nàng là thản nhiên sống không để ý tới điều gì cơ mà ! Đi? Không đi? Trang Thư Lan bỗng nhiên cảm thấy mông lung. Cuộc đời này, hình như nàng chưa bao giờ chủ động truy cầu cái gì ngoại trừ lần rời khỏi Trang phủ. Thậm chí ngay cả khi rời khỏi Trang phủ nàng cũng không có kế hoạch cụ thể. Tất cả chỉ thuận theo tự nhiên, thỉnh thoảng mới động não một chút mà thôi. Từ trước tới nay chưa bao giờ nàng dồn hết tâm tư để đối phó với một người . Không biết nàng có thể làm thật như vậy không, có thể mềm lòng hay không ? – nếu như hạ nàng quyết tâm ra tay với Thư Vân, thì mềm lòng sẽ chỉ khiến mình thuơng tổn, còn có thể dồn bản thân mình vào tuyệt cảnh. Thế nhưng, nàng không dám xác định nàng có thể hạ được cái quyết tâm kia hay không ? Cho dù có là kẻ thù nàng cũng không có biện pháp tự mình hạ thủ với Thư Vân! Nếu như hai tay nàng vấy máu chỉ sợ nửa đời về sau nàng không thể sống yên ổn – bất luận thế nào, một khi đã giết người trong lòng không lúc nào thanh thản được. Vậy rời đi sao? Không cần phải tranh giành gì cả, để cho hai người bọn họ tình chàng ý thiếp được rồi! Nhưng thực sự nàng có thể làm đuợc như vậy không? Nếu có thể, tại sao tim nàng lại đau như thế? “Lan nhi, không thể, nàng không thể đối với ta như vậy! » Nét mặt Tư Đồ Minh Duệ thất vọng, lo lắng, kéo mạnh nàng vào lòng. Cũng không thèm để ý ở đây có các vị trưởng bối, mặc kệ là đang ở phòng khách, bởi vì hắn thấy trong mắt Trang Thư Lan là sự bình tĩnh đáng sợ, đã không còn vẻ đắc ý sau khi trêu đùa người khác, cũng không có vẻ kiều mị, mơ màng, thậm chí cả vẻ lãnh đạm thản nhiên cũng không có, còn lại chỉ là ánh nhìn xa lạ. Hắn lúng túng thì thầm bên tai nàng. “Nếu như nàng không thích cô ta, ta sẽ đuổi cô ta khỏi Tư Đồ phủ! Với ta, Thư Vân chỉ là một quân cờ. Cô ta chỉ là gián điệp của phía thái tử, cho nên phải dàn xếp ổn thỏa, bằng không thì triều chính sẽ biến động, thậm chí có thể dẫn tới cung biến. Lan nhi, nàng phải hiểu cho ta, được không?” Gián điệp? Cung biến? Chính biến? Trang Thư Lan không muốn nghĩ tới. Nàng không có hứng thú biết những việc này. Chỉ biết lúc này trong cổ họng nàng có thứ gì đó, rất khó chịu. “Ọe!” Trang Thư Lan muốn đẩy Tư Đồ Minh Duệ ra mới nôn thế nhưng toàn thân nàng không có chút sức lực nào, lảo đảo ngã xuống đất. Mùi máu tươi tản ra khắp phòng. Tư Đồ Minh Duệ nhận thấy nàng đột nhiên vô lực nên cẩn thận ôm lấy nàng không cho nàng ngã xuống. Lúc hắn nhìn tới thì Trang Thư Lan đã hôn mê rồi, vệt máu trên môi nàng, cảm giác âm ấm trên vai hắn với mùi máu tươi nồng nặc quá đủ để thấy nàng vừa mới nôn ra máu. Tại sao như vậy? Trong lúc nhất thời đầu óc Tư Đồ Minh Duệ rối loạn, không biết phải làm thế nào! “Lan nhi!” Hồng nương nhìn mặt Trang Thư Lan trắng bệch hoảng sợ thốt lên. Chỉ trong nháy mắt nàng cũng hôn mê bất tỉnh, may mắn là Lãnh Bá Thiên nhanh tay đỡ được. “Tư Đồ Minh Duệ, nếu hai mẹ con bọn họ xảy ra chuyện gì, ngươi cứ chờ thay nữ nhân kia nhặt xác đi!” Lãnh Bá Thiên tức giận cực độ, quay sang nói với Tư Đồ Minh Duệ. Hắn biết Hồng nương vì hoảng sợ quá mức mà hôn mê bất tỉnh, thế nhưng nếu Trang Thư Lan thực sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ nàng cũng không sống nổi. “Tứ Nhi, mau nhìn xem Trang Thư Lan bị làm sao? Có phải bị trúng độc không?” Nói xong, ánh mắt sắc lạnh trừng mắt nhìn Thư Vân, khiến Thư Vân vốn muốn lên tiếng giải thích lại không dám mở miệng. Tứ Nhi đi tới bên cạnh Trang Thư Lan, bắt mạch cho nàng. “Không có gì, chỉ là tình cảm biến đổi quá nhanh, nhất thời khí huyết quá lớn mới nôn ra máu. Cũng may là nôn ra máu nếu không thực sự phiền phức!” Tứ Nhi nói xong liền lấy ra trong người một viên thuốc nhét vào miệng Trang Thư Lan. “Tâm mạch của tiểu thư bị tổn thương nhẹ, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi. Có điều, thân thể của tiểu thư không thích hợp tâm tình biến hóa quá nhanh. Hôm nay là lần đầu tiên từ khi ta quen biết tiểu thư mới thấy nàng như vậy! Có lẽ là ngài đã ảnh hưởng tới tâm tình của tiểu thư cho nên có thể nói là tiểu thư rất quan tâm tới ngài.” Từ khi tiểu thư bị đuổi khỏi nhà thì đều bình tĩnh. Hôm nay lại vì một kẻ không đáng để mắt mà kích động như vậy. Điều này không khó để nhận ra thực chất rốt cuộc tiểu thư vì cái gì! “Ta có thể ảnh hưởng tới tâm tình của nàng?” Tư Đồ Minh Duệ hỏi lại một lần nữa. Thực sự là như thế sao? Ừm, việc này, để chính nàng tự mình thừa nhận thì tốt hơn. Nếu như đoán sai, vậy chẳng phải hắn tự mình mộng tưởng rồi sao? Hiện tại quan trọng nhất là dẹp bỏ kẻ khiến nàng bất an, lo lắng – Nếu như Lan nhi còn nôn ra máu vài lần như vậy chỉ sợ hắn cũng sớm bị hù chết mất! “Thư Vân, trước buổi trưa hôm nay cô phải rời khỏi phủ! Sau này không cho phép cô bước vào phủ nửa bước!” Tư Đồ Minh Duệ bế Trang Thư Lan lên, không thèm quay lại nói với Thư Vân. “Đại nhân, ngài không thể đuổi ta đi!” Thư Vân lắc đầu, sắc mặt trắng xanh nói. “Đại nhân, ngài biết ta là……. nói chung người không thể đuổi ta đi!” “Vì cái gì lại không thể?” “Ngài không sợ ta đi mật báo sao?” Thư Vân cố hít sâu một hơi. “Nếu như bên kia biết ngài đã phát hiện ra thân phận của ta, vậy bọn họ sẽ không tin những gì ta đã báo cho bọn họ. Bọn họ nhất định sẽ không làm theo kế hoạch ngài đã đặt ra!” “Hừ, cô muốn đi mật báo thì cứ đi, ta sẽ không ngăn cản cô!” Sắc mặt Tư Đồ Minh Duệ lộ rõ sát ý. “Nếu như cô còn giữ được mạng để đi mật báo thì cứ nói.” “Ngài muốn giết ta diệt khẩu?” Thư Vân không dám tin Tư Đồ Minh Duệ sẽ nói ra những lời như vậy. “Vậy vì sao tối hôm qua ngài còn muốn cứu ta, muốn giải độc cho ta?” “Ngày hôm qua ta cho rằng cô còn có giá trị lợi dụng nhưng ngày hôm nay ta thấy cô không cần phải tồn tại trên đời này nữa!” Tư Đồ Minh Duệ lạnh lùng nói. “Độc Sát, cô ta giao cho cô, muốn dùng cô ta làm người thử độc cũng được!” “Được! Độc Sát gật đầu. Thư Vân vừa nghe xong, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch sau đó cất tiếng cười lớn. “Ha ha ha, Tư Đồ Minh Duệ, nếu như ngài muốn dùng cách giết người diệt khẩu vậy ta cho ngài biết ngài tính sai rồi. Ta nói cho ngài biết, tối hôm qua sau khi về phòng ta đã viết một phong thư chuyển cho bọn họ, kế hoạch của ngài đã sớm thất bại rồi!” “Phải vậy không?” Tư Đồ Minh Duệ cười nhạt, mị hoặc chúng sinh. “Có phải là một con bồ câu sám đưa tin? Trên thư viết một loạt lời vô ích, còn có bản đồ các vị trí quan trọng trong phủ,?” Nụ cười của Thư Vân đột nhiên ngừng lại, thân thể cũng lảo đảo chực ngã. “Ngài, ngài! Làm sao mà ngài biết được, không thể nào! Ta đã rất cẩn thận, ngài không thể nào biết được!” “Aiz! Lan nhi nói không sai, cô quả nhiên rất ngu ngốc! Tin tức của Phi Vũ các sao có thể dễ dàng để lộ ra ngoài được, nếu không trên giang hồ sao còn có thể có chỗ cho Phi Vũ các tồn tại nữa?” Nói xong, Tư Đồ Minh Duệ ôm Trang Thư Lan về phòng nghỉ ngơi, để lại Thư Vân và Độc Sát ở lại phòng khách. “Thư Cô nương, thực ra ta không thích dùng người để thử độc.” Độc Sát bất đắc dĩ thở dài. Nàng nhìn thấy sắc mặt Thư Vân càng lúc càng trắng bệch, trong mắt ý cười càng đậm. “Trước đây ta đều dùng động vật để thử độc. Hôm nay cô nương là ngoại lệ đầu tiên! Chúc mừng cô nương là người đầu tiên được Độc Sát ta dùng làm người thử độc!” Vừa nói xong thì ngón tay Độc Sát cũng khẽ nhúc nhích, một đám bột trắng bay thẳng về phía Thư Vân. Thư Vân còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã phịch trên mặt đất.