Nắng tháng tư ấm áp, không dịu nhẹ như tháng ba mùa xuân, cũng không chói chang như tháng năm, tháng sáu, mà mềm mại như những sợi tơ vàng óng ả trải dài trên mặt đất. Hơn nữa nằm ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp như vậy vô cùng thoải mái. Giống như Trang Thư Lan lúc này đang nằm trên thảm cỏ xanh, nhắm mắt ngủ, hưởng thụ thú vui thanh nhàn này. “Tứ Nhi, không phải phu nhân nói muốn thăm thú một vòng quanh phủ sao? Sao phu nhân còn…” Lưu Hương vẫn chưa nói hết câu, lúc đưa mắt thấy Trang Thư Lan đang nằm ngủ say thì đành nhỏ giọng lại. “Sao bây giờ phu nhân lại nằm trên mặt đất ngủ? Nếu để những nha hoàn khác nhìn thấy, có lẽ bọn họ không dám nhiều lời, nhưng chắc chắn họ sẽ cho là phu nhân thiếu uy nghiêm.” “À… tiểu thư sẽ không để cho người khác nhìn thấy đâu!” Tứ Nhi xấu hổ giải thích, thật ra nàng muốn nói thêm, tiểu thư nhà nàng những lúc không có người ngoài thì rất tùy ý, ví dụ như ngồi bệt dưới đất, dựa vào cánh cửa, dựa vào gốc cây….. tóm lại là chỉ cần chỗ người có thể dựa vào, có thể ngồi thì người sẽ bỏ hết cái gì gọi là thục nữ đoan trang. “Sau này tỷ theo tiểu thư tự nhiên sẽ quen với việc này. Còn nữa, ý định của tiểu thư thay đổi nhanh như chong chóng, ví dụ như vừa rồi tiểu thư mới nói muốn dạo quanh phủ một vòng, nhưng có thể chỉ là mượn cớ mà thôi, tỷ đừng có tưởng thật là được rồi!” Hả? Lại là một chủ nhân “tùy tâm sở dục” nữa! Khó trách đại nhân lại đối xử với phu nhân như vậy, thì ra là gặp được người có tính cách tương đồng! Cuối cùng Lưu Hương có thể hiểu được vì sao trước đây đại nhân lại đưa phu nhân về phủ nhiều lần như thế. “Nhưng mà phu nhân nằm ngủ như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!” Lưu Hương bất bình nêu ý kiến. “Vậy phiền Lưu Hương tìm cho ta một chỗ khác có thể vừa nằm vừa phơi nắng.”