Chớp mắt đã sắp hết năm, cũng là thời điểm bận rộn nhất trong năm. Trong triều đình, các Bộ gấp rút chỉnh lý lại sổ sách ghi chép công việc trong một năm qua đưa cho Thừa tướng đại nhân kiểm tra, sau đó đưa lên Hoàng thượng phê duyệt. Trên giang hồ, đại hội võ lâm cũng vừa kết thúc, cùng lúc này nhân sĩ võ lâm, danh môn chính phái trong giang hồ lại nổi lên một trận huyết chiến với sát thủ Thiên Ưng các, đây là lần thứ mười hai bên giao đấu. Về phần kết quả như thế nào thì gần đây dư luận vẫn chưa có tin tức. Còn dân chúng thì đang nô nức, tấp nập chuẩn bị đón năm mới. Có điều, những việc trên không bao gồm có Trang Thư Lan, bởi vì đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có trong ba tháng gần đây của nàng. Việc kinh doanh, buôn bán, Trang Thư Lan đều giao toàn quyền cho Nguyệt Nương quản lý. Nàng chỉ thỉnh thoảng tới trà lâu ăn vài bữa, nhân tiện xem qua sổ sách. Lượng công văn Tư Đồ Minh Duệ cử người mang tới cũng đã giảm bớt không ít – không phải là bản thân hắn muốn giảm bớt để nàng tập trung kinh doanh mà là những người trình lên công văn phát hiện: Lần nào giao nộp công văn lên cho Tư Đồ đại nhân cũng không tìm được nguyên nhân hay cách làm cụ thể, cuối cùng những chuyện đó lại do bọn họ tự nghĩ cách. Từ đó bọn họ liền quyết định giao nộp công văn cho Thừa tướng đại nhân. Mỗi ngày Trang Thư Lan chỉ có việc tới Hàn Lâm viện báo tên, bởi vì mấy ngày nay lục bộ đang tìm người giúp đỡ khắp nơi cho nên Hàn Lâm viện là chỗ rảnh rỗi, nhàn hạ nhất – Trang Thư Lan nàng cũng không có tâm trạng đi làm việc không công cho người khác, sau khi tới Hàn Lâm viện báo tên nàng nhanh chóng chuồn về nhà, đi qua Thập Nhị Phường ký giấy xác nhận lấy điểm tâm, sau đó đưa tới Thanh học đường rồi mới về nhà phê duyệt công văn, xong xuôi tất cả thì trốn trong chăn ngủ nướng. “Tiểu thư, sư phụ Huyễn Bách sai nha hoàn tới báo cho người biết, Như Ngọc cô nương đã tới đây rồi, mời người ra ngoài gặp cô nương ấy.” Tứ Nhi nghe xong lời của nha hoàn kia liền bước vào phòng, nhìn người đang nằm ôm gối, cuộn tròn trong chăn rồi thông báo. “Ta không cần phải đi đâu, tỷ ấy đến cũng không phải để gặp ta.” Trang Thư Lan chu môi, ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nói với Tứ Nhi. Vừa nói xong thì “bịch” một tiếng lại ngã lăn trên giường, ôm gối kéo chăn, thoải mái ngáp một cái, tiếp tục ngủ. Tứ Nhi bất lắc đầu bất lực. Nàng đã thấy rất nhiều lần thái độ như trẻ con của tiểu thư rồi nhưng vẫn không thể nói gì được, đành tiếp tục khuyên bảo. “Nếu tiểu thư không đi chỉ sợ Như Ngọc cô nương lại hiểu nhầm là người không muốn cô nương ấy đến đây đó!” Lần này đi theo Trang Thư Lan, Tứ Nhi mới biết thì ra tiểu thư cũng kết giao với nữ tử thanh lâu, hơn nữa quan hệ còn khá tốt. Nàng cũng phát hiện ra, tiểu thư nhà mình không chỉ biết võ mà còn có một sư phụ võ công cao cường, một người mới chỉ hai bảy hai tám tuổi lại là sư phụ của một người mười ba mười bốn tuổi…….. Tứ Nhi vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng từ khi hầu hạ tiểu thư trong Trang phủ, nàng luôn theo tiểu thư như hình với bóng, vậy mà sao lại không biết hóa ra tiểu thư lại quen nhiều người như vậy. “Có gì mà hiểu nhầm? Đây cũng không phải nhà của ta, ta có tư cách nói hoan nghênh hay không chào đón sao?” Trang Thư Lan lầu bầu. “Tứ Nhi, em không hiểu những chuyện này, đừng nói thêm nữa, đi ra đi, ta muốn ngủ thêm một lát…… tối hôm qua ta ngủ rất muộn……..” Tứ Nhi hiểu được giờ phút này với Trang Thư Lan mà nói thì việc ngủ là quan trọng nhất, nói gì thêm nữa cũng không thể lọt vào tai người – bởi vì người đã ngủ say lắm rồi! Chẳng qua, Tứ Nhi nghĩ mãi mà không rõ tối qua còn chưa tới giờ hợi ( khoảng 9h -11h đêm) tiểu thư đã lên giường đi ngủ, bây giờ còn nói hôm qua ngủ rất muộn là sao? Khẽ thở dài, Tứ Nhi kéo lại chăn cho Trang Thư Lan rồi đi ra ngoài khép cửa lại, vừa đi vừa nghĩ xem lát nữa bẩm báo với sư phụ Huyễn Bách thế nào – đây không phải là lần đầu tiên tiểu thư từ chối gặp Như Ngọc cô nương. Tứ Nhi vừa khép cửa phòng đi ra ngoài, Trang Thư Lan đã bật dậy, khoác thêm áo đi ra phong ngoài lấy vài tờ giấy để luyện chữ. Người ta nói luyện chữ có thể tu tâm dưỡng tính, Trang Thư Lan cũng rất tán thành quan điểm này, luyện thư pháp có thể tĩnh tâm, cho nên khi tâm trạng không tốt thì nàng sẽ luyện vài chữ, dời sự chú ý lên những chữ viết trên giấy, tâm tình cũng sẽ bình lặng hơn. Nhưng hôm nay nàng không có cách nào đạt tới điểm này, càng viết càng không nhập tâm, đến cuối cùng lại trở thành một bức tranh chữ xấu tệ hại, căn bản là không thể nhìn được những chữ nàng viết!. Đặt bút xuống, nàng bước tới mở cửa sổ ra, gió lạnh tràn vào phòng, cũng làm cho đâu óc nàng tỉnh táo hơn một ít, khiến những suy nghĩ hỗn loạn ngừng lại, mới có thể suy nghĩ được rõ ràng mọi chuyện. Sau khi bình tĩnh lại, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu Trang Thư Lan cũng trở nên trống rỗng giống như vầng trăng giữa bầu trời đêm, âm u rồi lại trống rỗng. Trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh của tiếng gõ cửa: “Lan nhi!” Là ảo giác sao? Chẳng phải lúc này hắn đang ở cùng với Hoa Như Ngọc ư? “Bách, nếu Lan Lan bị ốm, đương nhiên muội ấy sẽ không nghe được tiếng gõ cửa!” Hoa Như Ngọc nhỏ nhẹ nói. “Chi bằng để cho ta vào bên trong xem muội ấy thế nào! Dù sao Lan Lan cũng đang ngủ, chàng đi vào có chút bất tiện.” Thì ra là Hoa Như Ngọc cũng tới! Là do nàng bị bệnh hay là vì lý do nào khác? Nhất định là khi bẩm báo lại cho Huyễn Bách Tứ Nhi lại giở trò quỷ gì đó rồi. “Cũng được!” Huyễn Bách mỉm cười rồi im lặng, gật đầu đồng ý. Sau đó là tiếng mở cửa nhẹ nhàng, tiếp theo là vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ, ngay sau đó là tiếng cửa khép lại. Thấy Hoa Như Ngọc định đi về phía giường ngủ, Trang Thư Lan đứng ở trong góc phòng mới mở miệng. “Như Ngọc tỷ tỷ, muội ở trong này”. Hoa Như Ngọc theo tiếng gọi mà quay đầu lại, nhìn thấy Trang Thư Lan đang đứng ở cửa sổ, quần áo mỏng manh, tóc rối tung, khuôn mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc, tiều tụy giống như người vừa bị bệnh nặng mới khỏi. “Không phải muội bị bệnh sao? Tại sao lại còn đứng ở chỗ này hóng gió chứ?” Hoa Như Ngọc đi hai bước bằng ba bước bình thường, lập tức đóng cửa sổ lại, gõ đầu Trang Thư Lan một cái. “Nhìn muội xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, định cho ai xem bộ dạng này hả?” Trang Thư Lan ngả đầu, tránh đòn tiếp theo của Hoa Như Ngọc, sau đó mới đi về phía giường ngủ, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau nhìn Hoa Như Ngọc, nhẹ nhàng nói. “Thân thể của muội rất khỏe, bộ dạng này cũng không phải là làm ra để cho ai xem, muội chỉ đang nghĩ một vài chuyện thôi.” “Ừ.” Hoa Như Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Lan, dựa vào thành giường. Lại một khoảng thời gian im lặng trôi qua, Trang Thư Lan mới nở nụ cười yếu ớt. “Như Ngọc tỷ tỷ, muội định qua lễ mừng năm mới thì sẽ chuyển đi, nhưng bây giờ muội quyết định sẽ chuyển ra ngoài trong vòng ba ngày tới”. “Hả?” Hoa Như Ngọc cảm thấy tinh thần có chút phấn chấn nhưng giọng nói vẫn mang theo nghi ngờ. “Ở đây tốt như vậy, sao muội lại muốn chuyển đi? Nếu muốn thì cũng nên để qua tết hẵn chuyển chứ!”. “Như Ngọc tỷ tỷ, chúng ta đừng vòng vo nữa có được không?” Trang Thư Lan nhẹ nhàng thở dài, thấy ánh mắt không giấu nổi hưng phấn của Như Ngọc, trái tim nàng như bị đâm bởi mũi gai sắc nhọn. “Muội hiểu suy nghĩ của tỷ, tỷ nghĩ rằng lúc muội ở đây với sư phụ sẽ có chuyện gì đó xảy ra đúng không? Đặc biệt là từ lúc Tiểu Mị không có ở đây, dường như mỗi ngày tỷ đều phải tới nơi này “tuần tra” một lượt mới an tâm. Muội làm như vậy chỉ là để cho tỷ an tâm thôi!” “Lan Lan, câu này của muội là có ý gì?” Như Ngọc nhíu này, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận. “Hình như là ta phải xin lỗi muội! Với trí thông minh của muội, sao có thể không nhận ra được tình cảm của Huyễn Bách đối với muội? Mỗi ngày, muội đều vờ như không biết, yên tâm thoải mái hưởng thụ…..” “Như Ngọc tỷ tỷ!” Trang Thư Lan sầm mặt xuống, ngắt lời Như Ngọc. “Muội kính trọng Huyễn Bách như cha, như huynh, tỷ đừng có nghĩ tình cảm ấy là thứ khác”. “Có đúng thế không? Nếu thực sự là như vậy, sao muội không nói rõ ra trước mặt chàng!” Hoa Như Ngọc chụp lấy tay Trang Thư Lan, định kéo nàng ra ngoài nhưng Trang Thư Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Như Ngọc cười chế giễu. “Sao? Không dám? Phải chăng đúng là muội có tình cảm khác?” “Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, việc gì muội phải đi nhiều lời?” Trang Thư Lan gạt tay Hoa Như Ngọc ra, cười nhẹ. “Như Ngọc, tỷ quá lo lắng rồi, muội chỉ muốn giải thích rõ hiểu nhầm của tỷ với muội trong mấy ngày nay thôi, cho nên mới nói với tỷ như vậy.” “Ta quá lo lắng?” Hoa Như Ngọc cười lạnh nhưng vẫn không giấu nổi nét bi thương. “Mỗi khi ba người chúng ta cùng ngồi một chỗ nói chuyện thì ánh mắt của chàng chỉ nhìn một mình muội, hỏi han ân cần với muội, còn ta, hừ, còn ta thì bị gạt ở một bên, giống như một người thừa! Trong thời gian hơn một tháng ở lại kinh thành, chàng chưa từng chủ động tới gặp ta một lần, đều là ta mặt dày chạy tới đây gặp chàng, sau đó lại nhìn thấy cảnh hai người hoà thuận, vui vẻ….” “Như Ngọc tỷ tỷ!” Trang Thư Lan thở dài, hai tay giữ chặt vai Hoa Như Ngọc, thấy khoé mắt nàng lăn xuống hai hàng lệ, trong lòng Trang Thư Lan cũng cảm thấy bế tắc. “Như Ngọc……… Như Ngọc tỷ tỷ……..” Nàng cúi đầu gọi hai tiếng nhưng cũng chỉ có thế không nói thêm được lời nào, có một số việc, Trang Thư Lan không thể giải thích cho Hoa Như Ngọc. Cuộc đời này của nàng xem như là “trộm” của người khác, trải qua sinh tử, coi như là vận mệnh an bài mới tới được nơi này. Hiện giờ nàng chỉ muốn sống vì bản thân mình, cho nên nàng không muốn yêu đương hay kết hôn gì cả….. Lý do thứ nhất là vì nàng còn trẻ, theo quan niệm của nàng mười lăm tuổi đã phải lo lắng chuyện ra gia đình là quá sớm. Lý do thứ hai là do áp lực đã quá lâu, nàng chỉ muốn làm theo ý mình, không muốn bị bất cứ kẻ nào, bất cứ việc gì trói buộc bản thân. “Như Ngọc tỷ tỷ, hãy uội thời gian một năm, một năm sau, muội sẽ biến mất khỏi kinh thành, sẽ biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người, bao gồm cả Huyễn Bách”. Cuối cùng, Trang Thư Lan quyết định hứa một điều với Hoa Như Ngọc. “Cuộc sống từ nay về sau của hai người sẽ không bao giờ xuất hiện Trang Thư Lan nữa.”Ở kinh thành này có quá nhiều áp lực, quan trường lại quá mức phức tạp, giang hồ phân tranh hỗn loạn, hai chữ “người thân” với nàng lại càng xa lạ, di nương thì chịu liên luỵ vì nàng, người bạn duy nhất cũng chỉ vì một chữ “tình” mà hận nàng, phản bội nàng – Trong kinh thành này, Trang Thư Lan thực sự không có thứ gì, không có người nào đáng cho nàng lưu luyến cả! Hơn nữa thời gian một năm chắc là đủ. Có lẽ có thể còn nhanh hơn, Hàn Lâm viện khảo hạch đã hai lần rồi, nàng được hai lần “bính”, chỉ cần hai lần “bính” nữa thì chuyện trên quan trường sẽ không còn liên quan gì tới nàng! “Có thật là vậy không?” Hai mắt Hoa Như Ngọc đẫm lệ, nắm chặt tay Trang Thư Lan, nhìn nàng, trên gương mặt vẫn còn hai hàng nước mắt chảy dài. “Muội thực sự sẽ không ở lại bên cạnh Huyễn Bách nữa sao? Muội thực sự có thể nói được làm được chứ?” “Là thật!” Trang Thư Lan mỉm cười, nắm tay an ủi Hoa Như Ngọc, nhưng trong lòng lại chua sót, quả nhiên, thứ gọi là tình bạn cũng chẳng đáng giá mấy lạng bạc, Như Ngọc không hề quan tâm tới tương lai của bản thân, nàng ta chỉ quan tâm mình có thể xuất hiện trong tầm mắt Huyễn Bách nữa hay không mà thôi. Trong đầu nàng ta lúc này, ngoài tình yêu ra thì không còn một thứ gì khác. “Như Ngọc tỷ tỷ, duyện phận giữa tỷ và sư phụ là việc của hai người, muội chỉ muốn nói, chuyện tình yêu của hai người, nếu như hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, tốt hơn hết vẫn nên bỏ đi, đừng đẩy mình vào đường cùng – dù cái chết ập đến vẫn còn cơ hội có thể sống sót, mọi việc nên để ình một con đường lui, đừng quá mù quáng trong tình yêu mà đánh mất chính con người mình”. Tính tình Hoa Như Ngọc vốn ngay thẳng, lại có chút nỏng nảy. Từ khi Túy Xuân Uyển khai trương, mỗi ngày nàng ta đều chịu sự huấn luyện khắc nghiệt nhưng vẫn không bỏ cuộc, cho nên trong nhiều nữ tử như vậy nàng mới có thể bộc lộ hết tài năng, chỉ trong một đêm đã nổi danh tại kinh thành. Với tính cách của Hoa Như Ngọc, Trang Thư Lan thực sự lo lắng, sau khi nàng ta cố gắng làm bao nhiêu chuyện mà vẫn không được Huyễn Bách đáp lại, toàn tâm toàn ý yêu nàng, rất có thể nàng sẽ làm ra những hành động mù quáng không biết chừng. “Muội khỏi cần quan tâm, chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần ta chân thành, chẳng lẽ một ngày nào đó chàng lại không cảm động? Cho nên ta sẽ không lùi bước, nếu không công sức năm năm qua ta bỏ ra thành cái gì?”Ánh mắt Hoa Như Ngọc lộ rõ vẻ kiên định. “Ta tin rằng một khi muội không xuất hiện thì nhất định trong mắt chàng sẽ chỉ có ta, nhất định như vậy!” Có thật là như vậy không? Trang Thư Lan lại thở dài. Nếu quả thực như vậy thì tốt quá rồi. “Tất cả đành tuỳ duyên vậy!” Trang Thư Lan nhắm mắt lại, bình thản nóiHai ngày sau, Trang Thư Lan dẫn theo Tứ Nhi tới cáo từ Huyễn Bách. “Ở đây không phải rất tốt sao? Việc gì con phải đi?” Huyễn Bách hung hăng trừng mắt nhìn Trang Thư Lan đang xách một túi đồ lớn trên tay. Hắn đập tay xuống chiếc bàn bên cạnh, chỉ nháy mắt cái bàn đã vỡ vụn. Tứ Nhi thấy cảnh đó thì sợ tới mức lùi lại phía sau vài bước. Còn Trang Thư Lan vẫn đứng im không nhúc nhích, bình thản như đang kể lại chuyện đời mình. “Sư phụ, con rất cảm ơn người những ngày qua đã chiếu cố tới con. Lúc con khó khăn nhất, sư phụ đã ở bên cạnh giúp đỡ, bao bọc con, ân tình này nhất định sẽ có ngày con hoàn trả lại cho người.” “Ta không cần con báo đáp gì cả!” Huyễn Bách trầm mặt xuống nói. “Tại sao con lại muốn chuyển đi?” “Ân oán rõ ràng là một trong những quan điểm sống của con, hơn nữa con không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.” Trang Thư Lan kiên trì, cũng không trả lời câu hỏi sau của hắn. “Tại sao lại phải chuyển? Cũng gần đến tết rồi, giờ con muốn đi đâu?” Huyễn Bách vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi. “Tứ Nhi, em ra ngoài trước chờ ta, ta có chuyện riêng muốn nói với sư phụ một lát.” Trang Thư Lan thấy Tứ Nhi bị giọng điệu lạnh lùng của Huyễn Bách dọa sợ tới mức run rẩy liền bảo nàng ta ra ngoài. Tứ Nhi mang theo ánh mắt lo lắng nhìn Trang Thư Lan, mãi cho tới khi ánh Trang Thư Lan xuất hiện chút tức giận, nàng mới chịu đi ra nhưng vẫn lo lắng ngoái lại nhìn hai người. Tứ Nhi đi rồi, Trang Thư Lan mới đi tới ngồi đối diện với Huyễn Bách, nhìn những mảnh gỗ của chiếc bàn kia văng đầy đất, nàng cũng thấy lo lo nhưng tất cả chỉ ở trong lòng mà không thể hiện trên mặt. “Sư phụ, sao người phải tức giận? Con chuyển đi cũng không phải là biến mất khỏi kinh thành, về sau vẫn có thể gặp mặt mà! Sư phụ, người có nghĩ cho con không, bây giờ con đã là quan trong triều, sau này sẽ có bao nhiêu quan viên tới nhà gặp gỡ con, nếu như có một ngày họ phát hiện con lại ở trong nhà một nam tử, về sau trên quan trường, họ sẽ đánh giá con thế nào? Tuy rằng hiện tại thanh danh của con cũng không được tốt đẹp cho lắm nhưng con nghĩ đông người có thể chắn được “sóng lớn”, kết giao với càng nhiều bạn, để lại ấn tượng tốt với họ, như vậy mới giúp con đứng vững được trong chốn quan trường hiểm ác này.” Vẻ mặt Trang Thư Lan bình tĩnh nói lý lẽ với Huyễn Bách, ngay cả nàng cũng cho rằng đây là lý do hoàn hảo nhất. “Con muốn tránh xa khỏi chốn quan trường phức tạp! Vì vậy con muốn chứng minh cho bọn họ biết con là người không tranh không đoạt, không tiền tài thế lực, không giống như những gì bọn họ tưởng tượng!” “Có thật là vì thế mới chuyển đi không?” Theo kinh nghiệm quen biết nàng nhiều năm, Huyễn Bách vẫn có chút nghi ngờ những lời nàng nói, nhưng thấy ánh mắt trong suốt, lạnh lùng của Trang Thư Lan lộ ra vẻ kiên định hiếm thấy, Huyễn Bách lại không thể không tin những lời nàng nói là sự thật. Hơn nữa thời gian gần đây hắn cũng thấy nàng luôn cố gắng, nỗ lực làm việc, thậm chí mang cả công văn về nhà thức cả đêm để hoàn thành. Nàng làm việc liều mạng như vậy chính là căn cứ xác thực nhất cho những lời nàng nói. “Đương nhiên rồi ạ!” Trang Thư Lan gật đầu phụ họa. “Vậy bây giờ con định chuyển tới đâu?” Sắc mặt Huyễn Bách cũng bớt vẻ căng thẳng. “Con ở chỗ của một người bạn cũ!” Trang Thư Lan trả lời ngắn gọn. “Nói cho ta biết địa chỉ, ta đi xem xem nơi đó có an toàn hay không?” “Sư phụ, chờ con ổn định xong, con sẽ nói cho người biết địa chỉ, còn bây giờ con chưa thể nói cho người biết được.” Trang Thư Lan lắc đầu. Hiện giờ nàng muốn cắt đứt mọi hành động quan tâm của Huyễn Bách, cho dù xuất phát từ tình cảm thầy trò hay đơn thuần chỉ là bạn bè, nàng cũng không muốn làm cho chuyện này càng ngày càng rắc rối thêm. Thấy Huyễn Bách trầm mặt, Trang Thư Lan khôn khéo chuyển đề tài. “Sư phụ, nếu người đã rời khỏi giang hồ định cư trong kinh thành, người hãy tìm việc gì đó để làm đi! Cả đời người đã cầm kiếm, có thể nói ngoài việc cầm kiếm ra người cũng không biết làm việc gì khác. Con nghe nói Cửu Môn Đề Đốc đang muốn tìm thị vệ, người có hứng thú làm một gã quan sai không?” Trang Thư Lan hơi sững sờ, thở dài trong lòng. Nếu chưa nhận ra tình cảm của hắn, nàng nhất định sẽ bảo hắn thử đi tới đó xem nhưng bây giờ nàng không thể nói như vậy được. “Con chỉ hi vọng sư phụ có được cuộc sống mà sư phụ mong muốn, đừng ép buộc bản thân làm những việc mình không thích.” Nàng biết nếu nàng nói hi vọng hắn thử tới đó một lần, nhất định hắn sẽ đi, cho dù hắn không hề hứng thú gì với công việc này. “Con thấy, thực ra sư phụ tránh xa giang hồ, sống một cuộc sống tự tại, thanh nhàn chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất, đây cũng không phải là điểm dừng của người, sư phụ đừng vì bất cứ thứ gì mà từ bỏ cuộc sống người hằng ao ước!” Mấy lần tình cờ bắt gặp Huyễn Bách đang luyện kiếm. Nàng cảm thấy kiếm pháp của hắn lộ rõ sự cô đơn, thê lương không giống như những kẻ khác. Khi đó nàng đã nghĩ, nếu năm năm trước Hoa Như Ngọc cứu hắn, liệu có phải hôm nay hắn sẽ không còn cô đơn, lẻ loi nữa không? “Con thích giang hồ?” Huyễn Bách nhìn thẳng vào Trang Thư Lan, nhẹ nhàng hỏi. “Giang hồ cách con quá xa.” Trang Thư Lan vẫn cho là như vậy. Tuy rằng gần đây nàng cũng có chút quan hệ với đám người trong giang hồ, nhưng thực sự nàng không muốn gia nhập vào đó. “Nếu phải chọn cách đấu tranh là dùng đao trực tiếp giết người thì con chấp nhận ở lại trên quan trường”. Huống hồ cũng không nhất định là phải tham gia bè phái nào đó để tranh giành quyền lực, ví dụ như nếu nàng vĩnh viễn ở lại Hàn Lâm Viện, sẽ không phải phân tranh với sự đời, nhưng giang hồ thì không như vậy, ngươi không động tới kẻ khác không có nghĩa là kẻ khác không động tới ngươi! Im lặng một lúc, cuối cùng Huyễn Bách đưa ra quyết định. “Ta sẽ đi tới Cửu Môn Đề Đốc xem thử thế nào!” Hắn quyết định như vậy khiến Trang Thư Lan càng hận bản thân mình, tại sao hắn cứ nhất quyết phải gắn thế giới của hắn với cuộc sống của nàng chứ? “Sư phụ, con không đáng để người phải làm như vậy!” Trang Thư Lan quyết định nói rõ ràng mọi chuyện, giả vờ không biết cả đời cũng không phải là cách tốt nhất, có một số việc vẫn phải làm rõ tới cùng. “Con không phải là người tốt, con máu lạnh, còn vô cùng ích kỷ, người đừng có lúc nào cũng dừng mắt lại ở một nữ nhân không có chỗ nào tốt như con.” Huyễn Bách hơi bất ngờ, bất ngờ là vì Trang Thư Lan nói ra những câu này hay là do không ngờ nàng lại biết rõ tình cảm của hắn tới vậy. “Vì thế con mới tránh né ta?” Nhưng sau khi làm rõ, Huyễn Bách lại sợ, một sát thủ giết người vô số lại biết sợ, sợ nàng khước từ tình cảm của hắn. “Không phải trốn tránh, mà là…..” Trang Thư Lan không dám nhìn Huyễn Bách, quay đi, mím môi, cúi đầu nói. “Chúng ta không hợp nhau, cũng có thể nói là không thể.” “Tại sao?” “Con cũng không biết tại sao nữa!” Trang Thư Lan khẽ cười bất đắc dĩ. “Con cảm thấy người đối xử với con rất tốt, con cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ra. Trước kia con từng nghĩa tới việc, nếu như con và người sống chung với nhau rất có thể sẽ trở thành một câu chuyện tình đẹp như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, nhưng càng về sau, con phát hiện ra không có khả năng đó, mãi mãi con vẫn chỉ coi người như phụ thân, như huynh trưởng, tình cảm con dành cho người cũng giống như dành cho Di nương. Người luôn ràng buộc con như vậy, giống như buổi chiều trước khi đi Túy Xuân Uyển, người không cho phép con kinh doanh, không cho phép con lười biếng việc luyện võ, ai cũng sẽ có cảm giác như con, thực sự người rất giống với một người cha, luôn luôn lo lắng con gái ra bên ngoài sẽ xảy chuyện gì……” Nói xong, nàng lại nhớ tới cha nàng ở kiếp trước, vì công việc mà ít khi ông quản lý nàng, nhưng cha vẫn có rất nhiều quy định…… “Đây là những lời nói từ đáy lòng con sao?” Giọng nói của Huyễn Bách lạnh lùng nhưng không giấu được đau đớn, hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to. “Ở trong lòng con, ta chính là phụ thân của con, huynh trưởng của con ư?” “Đúng vậy!” Trang Thư Lan gật đầu. “Vĩnh viễn là như vậy”. Năm chữ ngắn gọn nhưng lại giống như tảng đá ngàn cân đè nặng lên ngực hắn, khiến hắn không thở nổi, lồng ngực đau đớn như bị ngàn mũi kiếm xuyên qua. Một lúc lâu sau Huyễn Bách mới từ từ mở miệng hỏi một câu cuối cùng. “Thật sự không có cơ hội nào sao?” Thật sự không có cơ hội nào sao? Trang Thư Lan đã tự hỏi bản thân câu này rất nhiều lần. Huyễn Bách rất tốt, vô cùng tốt. Tuy rằng tính cách hơi lạnh lùng một chút, cũng trầm tính, ít nói nhưng nàng tin chắc hắn sẽ là một người chồng tốt! Mọi người đều nói tình cảm có thể dần dần bồi đắp, nếu nàng có thể coi hắn như một nam nhân bình thường mà yêu thương thì có lẽ…… có lẽ kết quả sẽ khác rồi! Có lẽ chứ không phải khẳng định, nếu kết quả vẫn như trước, như vậy mới càng khiến hắn chịu tổn thương sâu sắc, không chỉ thế còn làm tồn thương cả Hoa Như Ngọc nữa. Tỷ ấy là bạn của nàng đã nhiều năm nay, cũng là người thật lòng đối xử tốt với nàng nhất, trải qua mười năm khó khăn với nàng! “Vâng!” Trang Thư Lan gật đầu rất nhẹ, sau đó mau chóng đứng lên, hành lễ với hắn xong rồi nói. “Con đi đây, tạm biệt sư phụ!” Nàng vẫn duy trì bước chân vững vàng bước ra khỏi phòng, sau khi đi qua hiên nhà, bước chân của nàng hơi lảo đảo nhưng rất nhanh ổn định trởi lại, bước đi nhẹ nhàng mà kiên định đi ra cổng chính, không để ý tới ánh mắt của người nào đó vẫn dán chặt theo từng cử động của nàng. Thực sự cảm giác trong lòng lúc này không hề dễ chịu chút nào. Nếu như thời gian có thể quay lại, nếu Trang Thư Lan thực sự chỉ là một người bình thường, nếu nàng không gặp Di nương, không gặp Hoa Như Ngọc, không gặp Lãnh gia, không vào triều làm quan, không bước chân vào chốn thương trường, có lẽ nàng sẽ cho hắn một câu trả lời khác. Có điều thế gian này không có từ nếu, nếu như thực sự có “nếu” thì nàng cũng sẽ không gặp hắn rồi. Nơi ở mới của Trang Thư Lan cách cửa phía nam kinh thành năm dặm. Ở thành nam phần lớn là dân chúng bình thường, đó cũng là lý do chỗ này có giá thấp hơn những nơi khác. Dân chúng ở đây cũng có không ít gia đình giàu có nhưng đều hiền lành chất phác, có rất nhiều “Tứ hợp viện” ấm áp, đây cũng là nguyên nhân Trang Thư Lan chọn mua nhà ở nơi này. “Tiểu thư, về sau chúng ta sẽ ở chỗ bình thường này ạ?” Tứ Nhi nhìn bốn bức tường đất xung quanh, lại nhìn vào trong nhà, nàng phát hiện bên trong chỉ có hai gian phòng, một phòng ở, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. “Sao? Chỗ này không tốt à?” Trang Thư Lan rất hài lòng với nơi nàng đã mua, kín đáo ấm áp, có cảm giác như nhà của mình. “Rất vừa lòng ạ!” Tứ Nhi dùng ống tay áo lau mặt, Trang Thư Lan mới phát hiện thì ra là nàng đang khóc! Trang Thư Lan kinh ngạc định hỏi Tứ Nhi thì lại thấy nàng mỉm cười, đầu lông mày cũng giãn ra. “Tứ Nhi nhớ tới cuộc sống trước khi vào Tướng phủ, khi đó nhà của Tứ Nhi cũng có cái sân như vậy, cũng chỉ có hai gian phòng, Tứ Nhi ngủ chung với các tỷ tỷ….” “Vậy bây giờ người nhà của Tứ Nhi đâu rồi?” Trang Thư Lan hỏi. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn thắc mắc, tại sao sau khi rời khỏi Tướng phủ Tứ Nhi không về nhà mà ở lại kinh thành tìm nàng. Bị Trang Thư Lan hỏi như vậy, vốn khuôn mặt Tứ Nhi đang hưng phấn chỉ trong nháy mắt đã tối sầm, cúi đầu lí nhí nói. “Tứ Nhi đã sớm không còn người nhà nữa…… Lúc Tứ Nhi được sáu tuổi thì xảy ra thiên tai, cha mẹ đều mất, ca ca, tỷ tỷ cũng đã mất, Tứ Nhi bị người khác mang đi, sau đó thì bị bán làm nha hoàn………” Trang Thư Lan nghe mà đau lòng, thì ra Tứ Nhi cũng là một người cô đơn, không ai nương tựa. “Nếu Tứ Nhi đồng ý, về sau hãy coi ta như tỷ tỷ của em nhé!”. Cho dù tương lai có thế nào chăng nữa, bây giờ nàng và Tứ Nhi coi như là sống nương tựa lẫn nhau. “Tiểu thư……” Đôi mắt trong suốt của Tứ Nhi nhìn Trang Thư Lan, biểu hiện rõ là không thể tin nổi. Trang Thư Lan nhẹ nhàng cười, cũng không nói nhiều mà chỉ có một câu. “Ta không có ý định thuê người hầu đâu, cho nên mọi việc sau này cũng chỉ có chúng ta tự làm thôi.” “Vâng ạ!” Tứ Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiều. Trang Thư Lan không phải là người giàu có, nàng mua được một nơi như thế này đã chẳng phải là việc dễ dàng gì, nếu còn thuê người hầu chỉ sợ ngay cả tiền công cũng không trả nổi. “Tốt lắm Tứ Nhi, bây giờ em đi dọn dẹp phòng ở, ta ra ngoài mua ít đồ đạc và thức ăn.” Trang Thư Lan đưa túi đồ trong tay cho Tứ Nhi, phủi phủi bụi đất trên quần áo, bước ra cửa. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn phía trước, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.