Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Chương 107
Nếu cuối cùng quyết tâm muốn tranh đấu với Thái tử, bên cạnh có Phượng Dục Minh và tiểu Sơn đồng thời ủng hộ, Quý Du Nhiên lập tức trọng chấn tinh thần, quyết tâm nhất định phải bảo vệ tốt hai người bọn họ, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại hai người bọn họ!
Buổi tối hôm đó, sau khi rửa mặt, Phượng Dục Minh vẫn còn rất u buồn. Quý Du Nhiên hầu ở bên cạnh hắn, khó khăn lắm mới dỗ hắn ngủ, còn mình thì lăn qua lộn lại không ngủ được.
Rất nhiều chuyện nhảy tới nhảy lui trong đầu, vô số ý tưởng lần lượt thoáng hiện, nàng liền dứt khoát đứng dậy, tự hỏi bố trí trong Vương phủ, cũng mang giấy bút tới tô tô vẽ vẽ một chút.
Cũng không biết vẽ bao lâu, dù sao cũng khoảng một hai canh giờ đi! Như thế nào cũng vẽ một biểu đồ sơ lược ra, cũng phác họa người sắp sửa thay thế vẽ ra, nàng mới thở nhẹ một hơi, ném bút xuống đứng lên duỗi lưng mỏi một cái thật lớn: “Đại cáo công thành –– Á!”
Vừa quay đầu lại, phát hiện bên cạnh có người!
“Ái phi.”
Mềm nhũn, một tiếng gọi mềm mại, khiến cho tim gan nàng cũng không nhịn được mà run rẩy.
Chẳng biết từ lúc nào, Phượng Dục Minh đã bò dậy từ trên giường, mặc áo ngủ ngồi bên cạnh nàng, giống như con chó nhỏ chỉ chờ đợi chủ nhân không nhúc nhích mà nhìn nàng. Một đôi mắt tội nghiệp, làm cho người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Vội vàng trấn an trái tim nhỏ đáng thương của mình một chút, Quý Du Nhiên dịu dàng nói: “Không phải chàng đã ngủ sao?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Nàng không có ở bên cạnh, bổn Vương không ngủ được.” Phượng Dục Minh buồn rầu nói, nước mắt trong đôi mắt bắt đầu khởi động, “Hơn nữa, bổn Vương lại nằm mơ thấy tiểu Hắc rồi.”
Nói xong, như chuyện đương nhiên chui vào trong ngực nàng, đôi tay ôm hông của nàng không nói.
Quý Du Nhiên im lặng.
Chỉ đành phải vỗ vỗ lưng của hắn: “Chàng đừng đau lòng. Tiểu Hắc chết rồi, ta lại để cho người mua cho chàng một con chó đen có được không?”
“Không cần. Chó đen nữa cũng không phải là tiểu Hắc.”
Ặc... Được rồi! Quý Du Nhiên thật sự hết ý kiến, đành chỉ ngồi ở đó mặc cho hắn ôm.
Một ngọn nến đỏ ở trên giá nến, từ từ cháy lên. Ánh nến chiếu lên rơi vào trên người hai người bọn họ, che lên người hai người bọn họ một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
“Ái phi.” Ôm nàng một hồi lâu, Phượng Dục Minh mới ngẩng đầu, vừa đáng thương vừa tội nghiệp kêu lên.
Quý Du Nhiên vội vàng cúi đầu: “Vương gia?”
“Tiểu Hắc không còn, bổn Vương chỉ còn một mình nàng. Nàng đừng chết đi, có được không?”
Lời nói van xin, mang theo một chút nghẹn ngào, khiến lòng của nàng thoáng chốc bị nhéo đau đến khó chịu.
Có được hay không? Nàng cũng định không chút do dự mà gật đầu. Nhưng mà, tính toán thời gian, nháy mắt đã tới cuối năm. Qua tết, rằm tháng riêng Tết nguyên tiêu, ngày đó chính là thời điểm nàng chết ở đời trước. Mà cả đời này, nàng chỉ có thể tránh được một kiếp thôi sao? Nàng cũng không có địa vị bá đạo như ông trời.
“Ái phi.” Một đôi tay cầm tay của nàng, ánh mắt sáng thật to của Phượng Dục Minh nhìn nàng, “Nàng nghe được lời của bổn Vương nói không? Nàng mà chết cũng phải để cho bổn Vương chết trước nàng có được không? Nàng nhất định không được chết trước bổn Vương. Nếu không, bổn Vương thật sự đau lòng đến chết! Có được không?” [email protected]`l3q21y"d0n
“Ta...” Định nói cái gì, nhưng đối diện với cặp mắt chân thành tha thiết của hắn, Quý Du Nhiên phát hiện nàng vốn không nói ra được bất kỳ câu nói hung ác nào khiến cho hắn đau lòng. Nên nhắm mắt lại, dùng sức gật đầu, “Được.”
“Ừ, bổn Vương cũng biết, ái phi nàng tốt nhất!” Phượng Dục Minh rốt cuộc nâng lên thoáng cười đầu tiên trong ngày hôm nay, một lần nữa chui đầu vào trong ngực nàng.
--- ------Ta là đường ranh giới Vương phủ thay đổi máu lớn---- -----
Cả đêm yên bình trôi qua.
Ngày hôm sau, thất Hoàng tử quả nhiên theo sắp xếp của Địch phi tới đây ở rồi.
Xuống kiệu, hắn thấy Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên tới đón tiếp hắn, vội vàng nở nụ cười: “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, thời gian tiếp theo quấy rầy.”
“Không sao.” Quý Du Nhiên lắc đầu cười nói, rồi tranh thủ dẫn hắn tới hậu viện.
Ngày hôm qua nàng đã sớm dặn dò chuyện này, viện của thất Hoàng tử đã sớm bố trí thỏa đáng, ở ngay bên cạnh bọn họ.
Thất Hoàng tử sau khi xem qua hết sức hài lòng, rồi cười hỏi: “Đúng rồi, không phải nhị Hoàng tẩu thu một đệ đệ sao? Sao còn chưa thấy hắn đâu?”
“Hắn đang đi theo phu tử học bài! Chắc còn chưa tan lớp!” Quý Du Nhiên nói, “Ta cho người đi xem một chút, nếu như tan học rồi sẽ kêu hắn đến đây.”
Thất Hoàng tử vội vàng gật đầu: “Vừa lúc, lúc ra ngoài mẫu phi cũng hết lần này đến lần khác căn dặn đệ không được quên học. Bây giờ bên cạnh có một bạn, đệ đi học cùng hắn là được rồi.”
Thật sao? Quý Du Nhiên được sủng mà e sợ, phải biết, nghe được tin tức nàng thu một con hát làm đệ đệ, những người xung quanh trong vòng của nàng đều có biểu hiện không giống nhau, nhưng phần lớn là mang thái độ không đồng ý thậm chí khiển trách. Ngay cả Thái hậu cũng bị buộc bất đắc dĩ mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng sau đó cũng không hỏi tin tức về tiểu Sơn, những người khác càng không cần phải nói. Cho nên hôm nay biết thất Hoàng tử muốn tới, nàng cũng không có ý định tiến cử tiểu Sơn cho hắn.
Nhưng ai biết, nàng không để ý đến, hắn lại chủ động yêu cầu gặp tiểu Sơn! Còn nói muốn cùng đi học với tiểu Sơn! Ý tứ bao hàm trong lời nói lần này hết sức phong phú, cũng có thể xem như mẫu tử Địch phi lấy lòng bọn họ sâu hơn một tầng đi!
Không thể không thừa nhận: Quý Du Nhiên bị cảm động rồi.
Nên vội vàng gật đầu: “Đã như thế, vậy phải làm phiền thất Hoàng đệ rồi. Mặc dù tuổi đệ đệ của ta lớn hơn đệ một chút, nhưng đi học muộn, hiện giờ đọc sách cũng không nhiều bằng đệ, quy củ vẫn còn chưa học hết, nếu đệ ấy có chỗ nào làm không đúng, mong thất Hoàng đệ thông cảm nhiều hơn.”
“Không có việc gì, đệ đệ của nhị Hoàng tẩu, vậy nhất định cũng dịu dàng và tốt lành giống như tẩu, đệ nhất định sẽ chung đụng hòa hợp với hắn!” Thất Hoàng tử vội vàng cười nói. dieendaanleequuydonn
Quý Du Nhiên lập tức hoảng hốt –– dịu dàng và tốt lành? Là nàng? Không thể nào!
Lần đầu tiên trong cuộc đời này được người tán dương tính khí tốt, nàng vui đến luống ca luống cuống.
Nếu thất Hoàng tử đã chủ động đưa ra đề nghị muốn đi học cùng tiểu Sơn, bọn họ đương nhiên không có đạo lý ngăn cản hắn, nên nhanh chóng để cho người đón tiểu Sơn tới đây.
Hai hài tử tuổi không kém nhiều đứng chung một chỗ, rõ ràng có thể nhìn thấy đầu tiểu Sơn cao hơn rất nhiều, vóc người cũng mỏng manh hơn. Ngũ quan như tô như vẽ, dáng dấp hết sức xinh đẹp tuyệt trần, người nhìn thấy trong lòng hết sức thoải mái. Mà nhìn lại thất Hoàng tử, hắn một thân áo gấm, nhưng cũng không che đậy được chân phải bị què. Nhưng mà, mặc dù trong tay chống gậy, trên mặt hắn vẫn không hề có bất kỳ vẻ xấu hổ gì. Mặc dù dáng dấp khuôn mặt không xinh đẹp như tiểu Sơn, nhưng cũng không hề kém. Hơn nữa, trên người hắn còn nhiều hơn vẻ trầm ổn khí lớn của con nhà Đế Vương mà tiểu Sơn không có.
Hai người, ngược lại mỗi người một vẻ, đứng hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau hết sức đoạt mắt người.
Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt, hai hài tử đã xem như vừa mắt nhau rồi, Quý Du Nhiên rõ ràng có thể nhìn thấy dáng vẻ hận gặp nhau đã muộn trong đôi mắt sáng của bọn họ. Hai người ngồi chung một chỗ trò chuyện, rất nhanh đã càng nói càng ăn ý, rất nhanh ngay cả Quý Du Nhiên cũng không chen miệng vào được.
Cuối cùng, thất Hoàng tử lại chủ động nói với bọn họ: “Nhị Hoàng huynh, nhị Hoàng tẩu, hai người có việc cứ đi làm việc của hai người trước đi! Thần đệ có tiểu Sơn ca ca bên cạnh là được rồi.”
Tiểu Sơn ca ca... Xưng hô này vừa ra, lòng Quý Du Nhiên hoàn toàn buông xuống. Nên cười nói: “Vậy hai đệ từ từ chơi, lát nữa ăn cơm ta gọi các đệ.” Rồi phân phó Thải Bình lưu lại phục vụ, mình lôi kéo Phượng Dục Minh đi ra ngoài, lại gọi Bình công công và Lý ma ma tới, đưa tâm huyết mình đã nghiên cứu nửa đêm tối hôm qua ra cho bọn họ nhìn.
Mấy người lại nghiên cứu một phen, lại tăng giảm thêm chút điều khoản, lại tốn thêm nửa ngày rốt cuộc làm xong, Quý Du Nhiên lập tức để mấy người Bình công công đi xuống áp dụng.
Bắt đầu ngày hôm sau, công trình thay máu trong Vương phủ bắt đầu.
Trước là đám người Hoàng hậu nương nương đưa tới, trừ Tử Tô và Thải Bình, tất cả người khác đều bị tặng ra ngoài. Còn có một vài người có cử chỉ và nét mặt khả nghi, cũng đều đuổi bọn họ ra xa xa, cùng với một vài người chưa quen thuộc cũng chưa biết lai lịch, đều giữ một khoảng cách với bọn họ, cần phải giữ vững chỗ canh giữ bên cạnh mình đều là người của mình.
Dĩ nhiên, chuyện này nói tới thì dễ dàng, nhưng chân chính áp dụng vẫn là khó khăn nặng nề.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
78 chương
10 chương
359 chương
10 chương
16 chương
41 chương
53 chương
132 chương