“A.” Quý Du Nhiên vuốt cằm, “Thải Bình, ngươi lại đi đánh cho ta. Không đánh nàng ta đến răng hàm rơi xuống không dừng tay!” “Dạ!” Thải Bình lúc này lĩnh mệnh đi qua, nâng cằm Thanh Khâm lên, một trận tát tai mãnh liệt. Chỉ có điều, âm thanh vang dội còn chưa kéo dài bao lâu, thiếu niên kia đã nhảy dựng lên đẩy nàng ta qua một bên: “Không cho đánh nàng ấy! Muốn đánh ngươi đánh ta là được, con chó kia do ta giết!” Thải Bình hừ nhẹ một tiếng, một phát vặn ngược cánh tay của hắn, chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái, thiếu niên kia đã khổ sở kêu to lên. Thanh Khâm thấy, nhưng không nói một chữ. Chuyện cho tới bây giờ, tất cả đều rõ ràng. Quý Du Nhiên khoát khoát tay, “Thải Bình, đủ rồi.” Thải Bình lập tức thu tay lại đến đứng bên cạnh nàng. Quý Du Nhiên lại nhìn thiếu niên ở phía dưới đau đến mặt trắng bệch, cùng với Thanh Khâm không nhúc nhích, đột nhiên cười khẽ một tiếng, “Quả nhiên là tiểu tử ngốc tuổi nhỏ bồng bột. Bị người lợi dụng còn một lòng bảo toàn cho nàng ta. Nhưng ngươi có biết hay không, nàng ta cũng chỉ coi ngươi là tảng đá kê chân, có lòng muốn trèo lên cành cây cao!” Thiếu niên ôm cánh tay không hiểu ngẩng đầu, Thanh Khâm mặt lạnh, “Vương gia đã quyền cao chức trọng, nô tỳ còn có thể trèo lên cành cây cao nào?” “Trên Vương gia, dĩ nhiên vẫn có không ít người có vị trí cao hơn, quyền lợi nặng hơn Vương gia chứ?” Quý Du Nhiên cười nói, “Nói ví dụ như –– Thái tử.” Hai tay Thanh Khâm lập tức run lên. Xoẹt! Quý Du Nhiên lập tức phất tay ném ly trà lên người nàng ta, “Ngươi được đấy thứ ăn cây táo rào cây sung! Ăn cơm ở Dật Vương phủ ta nhiều năm như vậy, ngươi đưa tin cho Hoàng hậu thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn cấu kết với Thái tử? Hắn nói gì với ngươi? Nói rằng sau khi chuyện thành công, cho ngươi một vị trí trong ba ngàn hậu cung?” Dieễn ddàn lee quiy đôn “Nếu Vương phi đã đoán được, vậy ngài còn hỏi nô tỳ làm cái gì?” Bí mật vốn định giấu kín cũng bị nàng ta cẩn thận thăm dò ra được, sáng loáng bày ra dưới ánh mặt trời, Thanh Khâm cũng cười, “Nhớ năm đó, ta và Hồng Tụ tỷ tỷ cùng được Hoàng hậu ban cho Vương gia. Nhưng đến bây giờ đã ba năm, hắn không những chưa từng chạm đến chúng ta. Mà kể từ Vương phi ngài vào từ cửa sau, địa vị của chúng ta thậm chí còn tồi tệ hơn, ngài thậm chí không phân biệt tốt xấu kêu người đánh chết Hồng Tụ tỷ tỷ còn đang sống sờ sờ! Hơn nửa năm nay, bản thân ta sống ở Vương phủ cũng kinh hồn bạt vía, e sợ một ngày kia ngài cũng đánh chết ta. Ta nhờ Hoàng hậu giúp đỡ, nhưng bây giờ Hoàng hậu coi trọng Tử Tô hơn, ta hiểu biết rõ ta bị vứt bỏ rồi. Bây giờ, chỉ cần là ai có thể cứu ta ra khỏi hố lửa này, ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho người đó! Huống chi ––” “Huống chi người kia còn là Thái tử cao cao tại thượng?” Quý Du Nhiên nói tiếp, Thanh Khâm sững sờ, cuối cùng vẫn gật đầu. Chỉ có điều, sau gật đầu, nàng ta lại ngửa đầu cười nói: “Chỉ có điều, cho dù nô tỳ thừa nhận do Thái tử chỉ điểm thì như thế nào? Lời chúng nô tỳ ít trọng lượng, trên người lại không lưu lại bất kỳ vật chứng gì, cho dù đến trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu, bọn họ cũng sẽ không tin.” “Ngươi nói rất đúng.” Quý Du Nhiên gật đầu. Ngay từ lúc nghi ngờ chuyện này do Thái tử sai người xuống tay, nàng cũng không có ý định lập tức xử lý hắn – nàng cũng không có quyền thế lớn như vậy. “Chỉ có điều, không lật ngã được hắn, hiện giờ ta hành hạ ngươi, trước tiêu bớt hận trong lòng, cũng có thể.” Thanh Khâm lại run lên một cái, “Ngươi còn định làm gì?” “Tiếp tục chuyện mới vừa rồi còn chưa làm xong.” Quý Du Nhiên cười lạnh, “Lý ma ma, mang nha đầu này tới phòng sát vách đi! Làm chuyện vừa rồi còn chưa làm xong. Sau đó cho nàng ta một phòng, để cho người canh chừng nàng ta, ta muốn để cho nàng ta sinh thời sống không bằng chết!” “Vậy ta tình nguyện chết ngay bây giờ!” Thanh Khâm lớn tiếng nói, lại một phát đụng đầu vào tường. Lần này không cần Quý Du Nhiên nói, cũng không có ai đi ngăn cản, đợi sau khi nàng ta đụng xong rồi, Lý ma ma mới qua nhấc nàng ta trở lại. Quý Du Nhiên cũng cười lạnh: “Nếu như bằng lòng chết, ngươi đã sớm chết rồi, cớ gì phải chờ tới bây giờ? Nếu không nỡ chết được, vậy ngươi cứ chờ bị ta hành hạ tử tế đi! Nếu không, cứ chờ đến khi nào Thái tử nhớ tới ngươi, tới cứu ngươi ra khỏi hố lửa là được.” Lý ma ma nghe vậy cười nhạo một tiếng, “Một tiểu nha đầu mà thôi, lợi dụng xong thì thôi đi, Thái tử sẽ vì nàng ta mà vạch mặt với Vương phủ chúng ta?” Dĩ nhiên là không. Dù sao cũng là huynh đệ ruột, cho dù vụng trộm mọi người đâm nhau một đao, nhưng ở ngoài mặt, bọn họ vẫn sẽ là huynh đệ hữu cung *, tương thân tương ái –– ít nhất khi Hoàng thượng còn sống sẽ là như thế. die nd da nl e q uu ydo n (*) huynh đệ hữu cung: hình dung tình yêu thương giữa huynh đệ. Chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Thanh Khâm cũng hiểu, nhất thời người mềm nhũn xuống. Quý Du Nhiên cũng lười nhìn nàng ta, chỉ kêu người đưa nàng ta đi. Sau đó, ánh mắt nàng khẽ chuyển sang thiếu niên sắc mặt vẫn trắng phờ phạc như cũ, khẽ mỉm cười với hắn: “Ngươi xem, Thái tử lợi dụng nàng ta, nàng ta lợi dụng ngươi, thật ra thì các ngươi đều là người đáng thương!” “Vương phi tha mạng! Hựu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bị người đầu độc làm chuyện sai lầm, nô tỳ biết sai rồi! Nhưng nó còn là một hài tử! Cầu xin Vương phi ngài không cần phạt hắn, có hậu quả gì ngài cứ việc để cho nô tỳ tới gánh chịu, nô tỳ cam nguyện lấy mạng đổi mạng!” Nữ đầu bếp nghe được đến giờ, trong lòng cũng hiểu. Vội vàng ôm một tia hy vọng cuối cùng cuống quýt dập đầu. Quý Du Nhiên thở dài, “Đáng thương lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Thạch Hựu, bây giờ sự thật đặt ở ngay trước mắt, ngươi hiện giờ thương tiếc Thanh Khâm thật nhiều rồi, hay còn đau lòng mẫu thân ngươi hơn?” Thiếu niên liếc nhìn nữ đầu bếp không ngừng dập đầu, đầu lại không nhịn được quay về phía Thanh Khâm đang biến mất ở ngoài cửa. Quý Du Nhiên thoáng chốc nhắm mắt lại, “Thôi, ta biết rồi.” “Người đâu, mang tiểu tử này xuống, phế đôi tay đôi chân, nhốt vào cùng với Thanh Khâm đi! Lúc nào Thanh Khâm chết, sẽ để cho hắn cùng chôn theo. Về phần những người này, trước đổ thuốc câm cho bọn họ, chờ nam nhân nhà bọn họ trở lại, cũng đều đổ thuốc, sau đó đưa đến thôn trang trong núi đi, cả đời không cho bọn họ ra khỏi trang nửa bước!” “Không! Nương!” Nghe vậy, thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, tất cả trong mắt đều là không thể tin. Lòng Quý Du Nhiên đã sớm lạnh, nên cười lạnh với một mình hắn, “Bây giờ ngươi đã thấy chưa? Bởi vì ngươi nhất thời xúc động, bây giờ hại không ít người, cũng hại cả nhà ngươi.” Thiếu niên vội vàng lắc đầu, một lúc lâu sau giống như phản ứng lại kịp, vội vàng cũng dập đầu kêu to: “Vương phi, tiểu nhân biết sai rồi! Tất cả đều do một tay tiểu nhân tạo thành, không hề liên quan đến người nhà tiểu nhân, xin ngài tha thứ cho người nhà tiểu nhân di!” “Bây giờ mới nghĩ tới nói như vậy? Đã muộn!” Quý Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nghe hai mẫu tử này dập đầu cầu xin tha thứ nữa, ý bảo Bình công công kêu người dẫn tất cả bọn họ đi. [email protected] Rất nhanh, trong sảnh to như vậy chỉ còn lại mấy người bọn họ. Đầu sỏ gây nên đã tìm được, chuyện cũng miễn cưỡng coi như được giải quyết. Nhưng mà, tâm tình Quý Du Nhiên không hề có chuyển biến tốt. Thậm chí, hối hận của nàng không giảm mà lại tăng. Thế nào cũng không nghĩ đến, nam nhân nhỏ mọn đó, hắn lại có thể biết... “Vương phi, việc đời khó đoán, chúng ta có thể bảo vệ Vương gia an toàn, vậy đã là rất tốt.” Giống như đoán ra được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, Bình công công nhỏ giọng trấn an. Thật sao? Quý Du Nhiên cười khổ. “Giống như Thải Bình từng nói, ta hết lần này đến lần khác từ chối hắn, lại khiến cho hắn cao cao tại thượng bị thương nặng, hơn nữa đêm hôm đó, tiểu Hắc còn cắn bị thương chân hắn, lấy tính cách tính toán chi li của hắn, hắn nhất định sẽ trả thù lại. Chỉ có điều, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ đặt chú ý lên người ta và Vương gia, nhưng ai biết... Hắn mà ngay cả tiểu Hắc cũng không bỏ qua được! Các ngươi nói, sau lần này, hắn có thể làm càng thêm tệ hại hơn không? Bây giờ là tiểu Hắc, ngày mai có phải là người bên cạnh ta và Vương gia không? Vậy ngày mốt? Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều, ta có thể bảo đảm bảo vệ Vương gia vạn vô nhất thất * như thế nào?” Mà một khi thật sự để người kia làm được việc, nàng nên làm cái gì bây giờ? (*) vạn vô nhất thất: là thành ngữ Hán ngữ, chỉ vô cùng nắm chắc, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm. “Hơn nữa, hôm nay trừ đi một Thanh Khâm, ai biết ngày mai trong Vương phủ sẽ có ai lại bị thu mua? Vương gia chàng như vậy... Có bao nhiêu người ôm lòng tin với Vương gia? Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu có người bỏ xuống mồi đủ mê người, trời mới biết được người nào lại đột nhiên khai đao về phía chúng ta?”