Biên tập: Jane Lời đồn nhảm luôn luôn truyền bá với tốc độ cực kì mãnh liệt, bài tập quá ít, cuộc sống đại học sau giờ lên lớp nhàm chán tẻ nhạt, nam sinh bà tám so với nữ sinh chả kém bao nhiêu. Nhờ ơn đàn anh phòng bên cạnh khi chơi bài thuận miệng khai sạch bách, các bạn bài xung quanh một truyền mười mười truyền một trăm, đến lúc tin tức truyền tới tai Hà Tử Vi thì mọi chuyện đã nát bét, thậm chí còn có bài viết hot ơi là hot đầu trang diễn đàn, vạch trần nam thần học chuyên ngành họ Đ nào đó nghiện chịch xã giao. Đường Chu vốn là nhân vật quan trọng của trường, dễ dàng có người đoán được hắn, mọi người tiện thể hồi tưởng lại một phen tin đồn bao năm qua, nam sinh còn mang theo tâm trạng ghen tị lẫn hâm mộ, lần này Đường Chu đã nhanh chóng trèo lên vị trí fuckboy số một của trường dưới miệng mọi người, ly kỳ phức tạp hệt như chân tướng ngoạn mục của hai mươi tập Tây Du ký vậy. Bình thường Hà Tử Vi cũng đâm chọt sau lưng Đường Chu không ít, ác ý vô tình, nhưng đều là chút trò đùa trẻ con chẳng đáng kể. Đối với Đường Chu mà nói, chỉ sợ giống như vết muỗi cắn, tầm thường không mấy quan trọng, đợi vài ngày là gió êm sóng lặng ngay. Rõ ràng Hà Tử Vi không ngờ tới lần trước lỡ miệng lại gây ra tác động lớn như vậy, mặc dù vui như mở cờ với tin đồn này, nội tâm còn thoáng chút sảng khoái, nhưng Hà Tử Vi biết rõ đằng sau vụ lộn xộn yêu đương đời tư lẫn tình dục phóng túng này đều bắt nguồn từ việc cậu hèn hạ xé bưu kiện của Đường Chu. Chờ Đường Chu trở về, quan hệ bạn cùng phòng ở ngoài yên ổn thực chất sóng to gió lớn giương cung bạt kiếm e rằng phải triệt để giải quyết một lần. Mua đồ là vấn đề sinh dục, cởi đồ là vấn đề danh dự. Chạm đến ranh giới cuối cùng của hiệp ước hòa bình, Đường Chu giỏi nhịn đến đâu cũng chả nhịn nổi. Trong lòng Hà Tử Vi hoảng loạn, cậu liên tục suy đoán Đường Chu định dùng phương thức nào trả thù cậu, cậu biết tỏng Đường Chu sẽ không lãng phí miệng lưỡi tranh chấp với cậu đâu. Chẳng lẽ muốn choảng một trận? Đánh solo hay đánh hội đồng? Yên lặng tự so sánh vũ lực chênh lệch giữa mình với Đường Chu, Hà Tử Vi có chút sợ hãi, rồi lại cảm thấy không thể dễ dàng yếu đuối như vậy được. Đánh thì đánh! Muốn đầu có đầu muốn mạng có mạng! Cùng lắm thì… Cùng lắm thì chờ đến lúc định tẩn lại xin lỗi năn nỉ thằng cha đó? Không sai, Hà Tử Vi vẫn là sợ muốn chết.