Nàng là của ta
Chương 8 : Phản đối, tên hôn quân ta phản đối
- Tên hôn quân chết tiệt xem mạng người như cỏ rác, ta khinh. Còn dám mắng ta là chó. Cái gì chứ tiểu bạch cẩu. Ngươi mới là tiểu bạch cẩu ấy.Nàng vừa về đến phòng đã la hét mắng chửi không ngừng, tất cả những gì nàng nói đều bị các cung phi khác và ảnh vệ truyền tai nhau đến hoàng thượng. Các cung phi ngày thường chẳng bao giờ được gặp hoàng thượng, đây là cơ hội tốt để các nàng ta ăn diện gây ấn tượng với trượng phu. Nàng chẳng quan tâm chỉ mong làm cho hắn ghét nàng rồi đuổi nàng ra khỏi cung thôi ( thế tỷ không nghĩ huynh ấy sẽ chém tỷ ak -_-).
Sáng hôm sau, sau khi xử phạt hoàng hậu đã xong hắn tuyên bố lập nàng là Hợp phi ban cho điện Ngưng Lệ. Ban đầu các triều thần phản đối nhưng uy quyền của hắn đâu phải ai cũng dám đùa. Tranh cãi mãi rồi sau cùng hắn là người chiến thắng:
- Ai phản đối gì nữa hay không?
Lời nói của hắn nhẹ nhàng như thế nhưng lại khiến cho các đại thần toát mồ hôi, tất cả đều im lặng, chợt:
- Ta phản đối!
Nàng hiên ngang lên trước điện nhìn thẳng vào hắn tuyên bố rõ ràng sẽ không thành thân. Tất cả đều im bặt, phe cánh của các cung phi ngay lập tức thừa dịp:
- Ăn nói hàm hồ. Chỉ một nữ tỳ mà dám xông vào đây còn dám kháng chỉ. Hoàng thượng người nên chém đầu ả làm gương, nếu không sau này sẽ không ai coi hoàng cung chánh điện ra gì
- Ngươi đang muốn chém đầu phi tần của trẫm thành viên hoàng thất này. Vậy ngươi đáng tội gì? Có phải ta cũng nên...
Tên kia ngay lập tức xanh mặt:
- Hoàng.... thượng thần.... không dám xin hoàng thượng tha mạng...
- Cút
1 tiếng nói khiến tên kia vừa sợ run vội vàng chạy ra khỏi điện. Hắn nhìn nàng trong lòng bồn chồn, điều hắn lo sợ nhất chính là nàng vì đám cưới này mà làm bậy. Như chuyện vừa rồi nếu hắn không nhanh trí thì nàng khó thoát.
- Người đâu, mời Hợp phi về tẩm cung nghỉ ngơi ngày mốt làm lễ.
1 toán người ra tóm lấy nàng kéo nàng đi, nàng không can tâm miệng vẫn la lớn:
- TA PHẢN ĐỐI, TÊN HÔN QUÂN TA PHẢN ĐỐI. TA KHÔNG PHỤC
Nàng cứ như thế bị kéo đến điện Ngưng Lệ miệng không ngừng la lối không phục. Hắn sau khi bãi triều vội đến điện Ngưng Lệ thăm nàng cũng nhân đó thuyết phục nàng hi vọng nàng chấp nhận hắn.
- Ngươi. Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta hận ngươi tên hôn quân
Hắn nghe nàng nói hận hắn lòng bỗng dưng thắt lại. Hắn đau nhưng nàng nào hiểu, hắn biết nàng không yêu hắn thậm chí bây giờ còn ghét hắn thậm tệ. Nếu hắn buông nàng ra chỉ sợ nàng sẽ mãi biến khỏi tầm mắt hắn biến khỏi hắn hoàn toàn, hắn cũng không biết khi đó bản thân phải làm sao?
- Nàng cớ gì phải phản đối kịch liệt như vậy? Bao nhiêu nữ nhân khác luôn mong đợi ta liếc đến họ 1 lần nàng sao lại luôn từ chối ta chống đối ta.
- Đừng đánh đồng ta với họ. Phải ta rất sợ ngươi cũng rất sợ ngươi chém đầu ta. Nhưng ta lại càng sợ bị giam trong cái lồng lớn hằng ngày suy nghĩ làm sao sống sót làm sao tranh đấu. Cuộc sống không bằng chết đó ta thà chết ngay lập tức.
Hắn hiểu, hiểu hết những gì nàng nói. Cuộc sống địa ngục đó hắn đã từng trải qua, nhưng hắn tin hắn có thể bảo vệ thật tốt nàng để nàng không chịu bất kì tổn thương nào để nàng được sống hạnh phúc. Hắn không muốn giải thích nhiều lại càng không muốn cầu xin nàng chấp nhận hắn vì tôn nghiêm hoàng thất, tôn nghiêm của 1 bậc đế vương không cho phép hắn làm thế.
- Chuyện này đã ra chiếu chỉ nàng không muốn cũng không được. Ta chỉ có thể đảm bảo không chạm vào nàng cho tới khi nàng tình nguyện vì ta. Nhưng nàng cũng đừng làm việc ngu ngốc gì khiến ta nổi điên, nếu không lời hứa này ta không chắc.
Hắn nói thế nàng chưa kịp trả lời thì hắn đã bỏ đi. Hắn sợ nếu ở lại sẽ nghe nhiều thêm những lời đau lòng, sợ rằng bản thân không chịu đựng được đem nàng biến thành người của hắn khiến nàng dù có hận cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Ước gì nàng cũng yêu hắn nhiều như hắn yêu nàng, không chỉ cần một nửa thôi cũng được. Chỉ cần vậy thôi hắn cũng vui lắm rồi.
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
146 chương
493 chương
711 chương