Nàng là của bổn vương ta
Chương 38 : thư mời
Đứa bé 4 tuổi đó bị doạ cho sợ, chạy về phía của tráng sĩ kia mà khóc.
(Dáng người to cao, thô kệch, ăn mặc tầm thường, trông có vẻ là một kẻ vũ phu).
Phụ thân ơi, mau cứu mẫu thân đi. Người xấu, muốn bắt mẫu thân.
Người đàn ông thấy vậy hoảng loạn, ra tay đẩy mạnh đứa bé. Quát.
Ai là phụ thân ngươi, mau quản tốt con của cô đi.
Vị đại nhân lên tiếng:
Vậy mọi chuyện đã tỏ, áp giải chúng về nha môn.
Bộp... bộp...bộp...
(Tiếng vỗ tay của các vị Vương gia)
Khá lắm...khá lắm...
Vị đại nhân quay sang nhìn, lên tiếng hỏi:
Không còn gì để xem nữa, giải tán đi.
Một thị vệ nào đó, thấy sự bất kính không kìm nổi mà quát lên.
To gan...đây là các vị Vương gia đương triều. Ngươi dám vô lễ...
Bát vương gia dơ tay, có ý cản lại:
Được rồi...
Vừa nãy ta đã chứng kiến, ngươi quả là người thông minh. Dân chúng có một vị quan như người, phần nào cũng được nhờ.
Phùng Hưng Liêm hơi cúi đầu, lạnh nhạt đáp lễ:
Vương gia quá khen, hạ quan hổ thẹn không dám nhận. Nếu không còn gì khác, hạ quan xin cáo từ.
Đinh Nhất thấy vậy lên tiếng nói:
Ngươi vậy là thái độ gì?
Phùng Hưng Liêm trả lời:
Hạ quan không tội, không công, không xu nịnh. Nếu làm phật ý các vị Vương gia đây, thì hạ quan cũng đành chịu.
Nói xong vị đại nhân Phùng Hưng Liêm này, quay đầu bỏ đi. Làm cho các vị Vương gia đứng đó không ngớt khen ngợi, nhưng cũng không tránh khỏi sự tức giận. Dân chúng dần dần tản bớt, con đường trở nên thông thoáng hơn. Các vị Vương gia tiếp tục lên đường trở về. Sau một cuộc hành trình dài, ai nấy đều rất mệt. Phủ ai người nấy về.
Trước cửa phủ bát vương gia:
Chàng xuống xe ngựa, đây là điều hết sức bình thường. Không ai lại ngồi lì mãi trên xe ngựa được. Nhưng khi chàng xuống lại bắt gặp được hình dáng quen thuộc, ngày đêm mong nhớ. Nàng cùng tiểu An dắt tay nhau cùng đi dạo phố. Nàng đã nhìn thấy người mà đêm ngày lo lắng, nhưng lại vờ như không thấy. Né tránh, bỏ đi chắc giả vờ giận đây. Chàng vui vẻ chạy tới, lúc này không còn hình tượng của một vị Vương gia soái ca, lạnh lùng nữa. Mà là một chú cún nhìn thấy chủ.
Nha đầu...ta về rồi đây.
Nàng vờ như không nghe, rồi lướt như một vị thần. Cánh tay ra hiệu của chàng, ý nói đám hạ nhân mau mau lui xuống.
Nha đầu...nàng sao vậy. Thấy ta liền không vui.
Nàng vẫn bộ mặt đó, vẫn là không thèm đoái hoài.
Được rồi, món quà này xem ra ai đó không thích. Ta đem ném vậy.
Nàng đánh mắt nhìn trộm, thấy được chiếc vòng ngọc đẹp xuất sắc. Bao nhiêu hờn dỗi đột nhiên bay biến.
Đây là cho ta sao, lấy...sao lại không chứ.
Chàng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu đó thì vui lắm. Duỗi tay ôm lấy eo của nàng, kéo sát về phía mình. Giọng tà mị:
Tặng nàng cũng được, mau nói ta biết sao lại giận.
Dùng tay cướp chiếc vòng, nàng nhanh chóng đẩy chàng ra.
Ta không giận, chỉ là lần sau đi chơi. Nhớ đưa ta theo...
Nói xong nàng nhanh như tên bắn, chạy về phòng của mình. Ôm mặt cười tủm.
Cơ mà sao thái độ của hắn lại quay ngoắt 360º vậy nhỉ? Mà thôi kệ đi, vòng đẹp lắm.
Thời điểm các vị Vương gia trở về là vào mùa thu. Mùa thu có lẽ dễ đem đến cho lòng người nhiều cảm xúc bâng khuâng, hoài cảm nhất. Cái lành lạnh, hanh hao đầu mùa, những chuyển động tinh tế của thiên nhiên qua từng ngọn cây, kẽ lá; màu vàng ruộm của nắng, của lá vàng mùa thay lá… đã mang lại nguồn cảm hứng bất tận để người nghệ sĩ cất lên tiếng lòng trước vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên.
Ôi thôi...thôi, quay lại chủ đề chính nào. Đây chính là mùa thích hợp cho việc săn bắn. Theo quy định, mỗi năm một lần. Hoàng đế đều tổ chức chuyến đi săn dài hạn. Đây là việc thể hiện sự hùng mạnh của bậc đế vương. Cọp săn mồi, ý chỉ Hoàng đế còn khoẻ. Muốn chiếm lãnh thổ, chiếm giang sơn thì không có cửa.
Tiểu An hớt hải chạy vào phòng Tuyết.
Tỷ tỷ...có thư mời...có tin tốt...
Nàng vẫn đang trên giường, mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Sáng ra, muội ồn gì chứ...
Tiểu An ra sức kéo, lôi dùng đủ mọi cách để đánh thức.
Hoàng thượng, đưa thư mời tỷ đến tham gia chuyến đi săn. Tỷ sướng à nha.
Nàng xua tay tỏ ý không hứng thú:
Không đi...không đi, chán chết.
Tiểu An vẽ ra một đường màu hồng, khuyên nàng nhất định phải đi:
Tỷ...phải vinh dự lắm mới được mời. Không phải ai cũng có thể đi đâu, hơn nữa đây là tội khi quận. Kẻ kháng chỉ, chém không tha. Còn nữa tỷ không đi Dư Ninh quận chúa kia sẽ cười vô mặt tỷ đó.
Nàng vẫn không thay đổi ý định, quyết muốn từ chối:
Cười thì kệ cô ta, ta không đi. Cùng lắm sẽ giả bệnh. Hoàng thượng đó sao mà biết được. Sẽ không điều tra cặn kẽ đâu, dù gì đi nữa. Ta cũng chỉ là một nha đầu, không địa vị, không thân phận cao sang...và điều...điều quan trọng nhất chính là...ta không biết dùng cung tên. Sao mà săn, đến lúc đó, cũng vẫn sẽ bị cười không phải sao.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
12 chương
137 chương
83 chương
130 chương
91 chương
71 chương