Vài ngày trước, khi Tuyết đang bận rộn tại cửa tiệm. Hoàng cung, bên trong dưỡng tâm điện. Hoàng đế sai công công hầu cận bên mình, đến phủ truyền bát vương gia vào cung. Chàng vẫn tỏ ra thái độ vô cùng khách sáo. Khom người, chắp tay hành lễ. Chàng nói: Không biết Hoàng huynh triệu đệ vào cung là có căn dặn gì? Hoàng đế: Chuyện lần trước, trẫm nói với đệ. Đệ nghĩ xong chưa? Theo trẫm được biết, lần này hồi kinh. Đệ có dẫn theo một cô nương, phải chăng là người đệ thích. Chàng nghe xong liền đoán rằng, Hoàng đế là muốn thúc đẩy mình nhanh chóng thành hôn. Chàng nói: Hoàng huynh, nàng quả thật là người đệ thích... Hoàng đế nghe xong mừng lắm, đúng như Vương thúc dự đoán. Nếu ân chuẩn cho đệ ấy và cô nương kia. Thì sẽ giảm bớt vây cánh, thế lực không còn đáng ngại. Đặc biệt, là không còn mối đe doạ đến Vương vị của hắn. Hoàng đế: Chắc bát đệ cũng biết, Dư Ninh có ý với đệ. Nếu đệ không thích muội ấy, thì phải làm cho muội ấy hoàn toàn chết tâm. Bằng không chuyện sẽ trở nên phức tạp...Đệ hiểu chứ? Chàng nghe xong cung cẩn tuân theo. Hoàng đế tiếp tục lên Tiếng: Lễ mừng thọ của Thái hậu sắp đến. Đệ hãy dẫn theo cô nương ấy đến, coi như là để ra mắt. Chàng nghe xong thấy khó sử lắm, đang nói dối về mối quan hệ với nàng. Thì Hoàng huynh lại muốn mời nàng ấy vào cung dự tiệc. Thôi thì đã diễn thì diễn đến cùng, đến đâu hay tới đó. Chàng nói: Thần đệ xin nghe theo. Không còn gì căn dặn, đệ xin hồi phủ. Khi chàng vừa bước đi, thì Hoàng hậu cũng vừa đúng lúc tới. Chàng nhìn thấy, nhưng lại vờ như không thấy. Đi qua nàng không chút để tâm. Mặc dù Hoàng hậu biết là không thể với chàng, nhưng lại không tránh khỏi cảm giác đau nhói. Nàng lên tiếng hỏi chuyện Hoàng đế: Chàng triệu bát vương gia có phải là vì hôn sự của đệ ấy? Hoàng thượng, vậy là đệ ấy có chấp nhận Ninh nhi hay không? Hoàng đế nói: Trẫm đã nói muốn tác hợp cho đệ ấy và Dư Ninh. Nhưng đệ ấy từ chối và nói rằng mình đã có ý trung nhân. Không thể đồng ý. Hôn nhân đại sự không thể bắt ép, nếu không người chịu thiệt sẽ là Dư Ninh nàng hiểu không. Hoàng hậu, tức giận quát to: Người cũng biết hôn nhân đại sự không thể bắt ép. Vậy sao năm xưa người và Thái hậu lại ép gia tộc ta. Ép phụ thân ta, ép ta gả cho người. Nay lại nói ra câu này, Hoàng thượng người có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình hay không. Hoàng đế nghĩ, lâu nay mình và Thái hậu không hề ép phụ thân nàng ấy. Càng không hề ép buộc nàng ấy. Cớ sao lại nói như vậy, chẳng lẽ nàng ấy hận mình là vì chuyện này. Hoàng đế định lên tiếng giải thích, thì bị nàng chặn miệng. Trẫm và Thái hậu không... Hoàng hậu lên tiếng: Cuối cùng thì chàng vẫn hận bát vương gia. Mặc đệ ấy không làm gì sai. Mặc đệ ấy lấy một nữ nhân không rõ lai lịch... Nói rồi Hoàng hậu ngoảnh mặt bỏ đi. Mặc cho Hoàng đế có ý muốn giải thích, làm sáng tỏ mọi chuyện. Phủ bát vương gia. Nàng xông sáo, hớn hở chạy về phủ báo tin vui cho chàng biết. Vẫn giữ tật cũ, nàng lao thẳng vào phòng của chàng. Bắt gặp ánh mắt đang rơi vào trạng thái trầm tư của chàng. Nàng vui vẻ lên tiếng: Trương Vũ, huynh xem chỉ có mấy ngày mà đã kiếm được nhiều ngân lượng như vậy. Nên ta đã đổi hết sang ngân phiếu rồi. Chàng nói: Ờ, tốt lắm... Nàng nghĩ, gì đây thái độ thờ ờ này là sao. Không thích hay là đang gặp phải chuyện gì rồi. Nàng lên tiếng định hỏi chuyện: Huynh...có... Chàng đột ngột đứng phắt dậy, kéo tay nàng lôi đi. Á...huynh lôi ta đi đâu, này đi chậm chút...rốt cuộc là đi đâu. Nàng ra sức vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát ra khỏi cái bàn tay to đùng. Nắm vô cùng chặt đó của chàng. Càng giãy dụa thì càng chặt hơn. Sau một hồi nàng bắt đầu an phận, yên lặng chạy theo. Lúc này, cặp mắt của đám hạ nhân nhìn theo hai người chằm chằm. Nàng bị kéo đi rất xa, cảm thấy mệt rồi. Nàng quát lớn: Này...rốt cuộc là đi đâu, thả ta ra chút coi. Đau muốn chết. Nghe được tiếng của nàng, thì sực tỉnh. Chàng liền thả tay ra, nói: Nha đầu...không phải cô nói kiếm được nhiều ngân lượng hay sao. Ta muốn đi xem đó là những thứ gì? Nàng quát lên: Vậy sao không chịu nói sớm, kéo ta đau như vậy. Huynh xem tay của ta đi...hằn lên rồi này. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nàng không chịu ngừng ba hoa, không ngừng khoe chiến tích. Chàng xem xong tầng một, rồi đến tầng hai. Nhìn thấy những chiếc áo con được bày bán chiếm phân nửa. Chàng cầm lên cái áo con mà quay sang hỏi nàng: Nha đầu...đây là gì, có tác dụng gì? Nàng nhìn lại và thấy được bộ dạng lơ ngơ đó của chàng thì liền không nhịn được cười. Nàng nói: Ha..ha..Cái đó ý hả, ta khuyên huynh không nên biết thì hơn. Càng như vậy, lại càng khơi dậy sự tò mò của chàng đối vời cái vật nhỏ đang cầm trên tay. Chàng quyết hỏi cho bằng được. Cố nhịn cười, nàng giải thích công dụng của nó cho chàng biết. Khi nghe xong, chàng mặt đỏ tía tai. Quá xấu hổ, lập tức rời đi. Vì chuyện này mà nàng được một phen cười vỡ bụng. Nàng nói: Ai biểu cái tội cứ thích đi tò mò làm gì...ha...ha...cười chết ta rồi.