Chương 14: Triệu Hàm Ngọc "Dạ?" – Triệu Hàm Ninh ngước mắt nhìn thẳng y, cả hai nhìn trực tiếp nhau không ai nói bất kỳ một lời nào, cứ như vậy mắt đấu nhau, Uông Hữu Đình vô cùng ngạc nhiên trước thái độ nhìn y của nàng, một  nữ nhân thông thường đều không dám nhìn thẳng mặt nam nhân như vậy. Huống hồ gì, bình thường mọi người đều sợ y như vậy riêng chỉ có mình Triệu Hàm Ninh dám đối mặt với y không chút rụt rè. Cận vệ thân cận bên cạnh Uông Hữu Đình cũng giật mình, vương phi quả thật là một người đáng sợ, đối mắt với Vương gia không hề có chút run sợ cũng không có ý định thoái thác rút lui y rùng mình không biết người này có thật sự là nữ nhân nữa hay không vậy. "Vương gia gọi thiếp làm gì? Người đang muốn dò xét điều gì sao?" – Triệu Hàm Ninh biết y đang cố ý đọc nội tâm của nàng qua ánh mắt, vội nở nụ cười như thường lệ, ánh mắt vẫn không rời khỏi mắt Hữu Đình, ôn nhu cất tiếng nói. – "Thần thiếp hoàn toàn không có gì che giấu vương gia cả!" "Không ta chỉ muốn nói, nàng nên nghỉ ngơi sớm một chút!" – Nhận được câu trả lời Uông Hữu Đình xoay người nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Sau khi rời đi Uông Hữu Đình không hề quay trở lại. "Vương phi, tể tướng gia cho mời người sang ạ!" – Một a hoàn sai sử trong phủ tiến vào bẩm báo. "Gặp ta! Được đợi ta một chút!" – Triệu Hàm Ninh đang rãnh rỗi không có chuyện gì làm nghe thấy như vậy liền có nhã hứng muốn xem những người trong Triệu phủ muốn giở trò gì. Nàng bước vào trong cho a Hồng sửa sang lại đầu tóc rồi cùng a hoan sai sự rời đi. Từ viện của nàng đến viện của Triệu tể tướng khá xa, đi một đoạn chợt Triệu Hàm Ninh đột nhiên nói "Ngươi về phủ báo với Triệu tể tướng, ta đột nhiên thấy đau đầu quá nên không thể gặp được!" – Vừa nói xong người xoay người đi nhanh về viện của mình. Triệu Hàm Ninh không chọn cách đường đường chính chính về viện mà đi vòng ra phía sau chui qua một cái lỗ hổng của tường viện. "Vương phi chuyện này..." – A Hồng hoảng hốt ngăn cản. "Suỵt đừng làm ồn, cứ âm thầm làm theo ta là được!" – Triệu Hàm Ninh nhíu chặt cung mày nói thầm rồi nhanh lách người vào trong. Cái lỗ hổng này là theo trí nhớ của Triệu Hàm Ninh trước kia mà biết được. Vào phòng của mình âm thầm nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi mà không có Uông Hữu Đình ở đây, thật đúng mà may mắn vô cùng. "A Hồng ngươi bới tóc lên cho ta!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng cởi bỏ xiêm y bên ngoài khoác áo choàng xám đen vào, đây là áo choàng của Uông Hữu Đình, a Hồng không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy thái độ gấp gáp của chủ nhân nên vội vàng làm theo. "Đốt đèn lên!" – Sau khi chuẩn bị xong nàng cho người châm đèn sáng lên. Triệu Hàm Ninh ngồi vào ghế như xoay người vào trong đọc sách. A Hồng được phân phó núp vào bên trong không được ra bên ngoài. "Vương gia kim an!" - Tiếng cửa đẩy nhẹ nhàng vào bên trong, sau đó là âm thanh vô cùng mềm mại nghe vô cùng êm dịu. "Vương gia, tiểu nữ có chuẩn bị một ít thức ăn đêm mời người dùng qua!" – Triệu Hàm Ngọc đặt khay thức ăn xuống bàn. Triệu Hàm Ninh vẫn ngồi yên không hề nhúng nhít, phòng của Triệu Hàm Ngọc ở ngay sát viện của nàng, khi nãy lúc vừa ra khỏi viện nàng bắt gặp a hoàn bên cạnh Triệu hàm Ngọc đang lấp ló ngay gần cửa viện nàng, thấy nàng rời đi liền chạy về phòng. Chuyện Uông Hữu Đình rời đi không quay lại mọi người đều không hề biết, đi một đoạn Triệu Hàm Ninh chợt nhận ra được dụng ý của việc gọi nàng rời đi nên nhanh chóng quay trở về, vì nàng biết nàng phải quay trở về thì tuồng hay mới diễn được. "Vương gia, tiểu nữ có chuyện này muốn thưa với người!" – Triệu Hàm Ngọc đứng phía sau ấp úng nói. "Ừ" – Triệu Hàm Ninh ráng gằn giọng thật khàn ừ một tiếng. "Thật sự tiểu nữ đã mến mộ Vương gia từ lâu rồi, muốn được ở bên người hầu hà người. tiểu nữ biết tỉ tỉ của mình tính tình không được tốt không được lòng Vương gia, nhưng tiểu nữ lại không giống như vậy! thật sự tiểu nữ nói ra những điều này rất ngại! nhưng mà... Tiểu nữ... Tiểu nữ thật sự rất ái mộ người!" – Triệu Hàm Ngọc ấp úng nói, giọng nói ngọt ngào nghe vô cùng êm tai, Triệu Hàm Ninh mỉm cười, nếu nàng là nam nhân có thể sẽ xiu lòng vì lời nói này mất thôi. "Vương gia, người đừng chê cười tiểu nữ, tiểu nữ không cần danh phận chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương gia là được! Hai năm đại hôn nhưng tỉ tỉ vẫn chưa hạ sanh được tiểu thế tử đó là phạm trọng tội tứ xuất nhưng Vương gia vì lòng tốt không chấp chuyện đó. Tỉ tỉ lại có tính cách chua ngoa thật sự không xứng đáng với người!" – Triệu Hàm Ngọc run rẩy nói, Triệu Hàm Ninh nghe được tiếng áo choàng rơi xuống trên đất thầm lắc đầu. "Vương gia, sao người không xoay lại nhìn tiểu nữ một lần, có thể nhìn xong người hãy đưa ra lời quyết định!" – Triệu Hàm Ngọc run rẩy nói, nàng ta là người đẹp nhất trong Triệu Phủ, tướng mạo phải nói nhìn một lần liền lưu luyến, dáng người như tạc tượng đã vậy còn có làn da trắng như sứ không tì vết. Nhưng nàng không hiểu sao Uông Hữu Đình chưa từng dừng mắt tại nàng dù nàng có cố gắng như thế nào xuất hiện trước mặt y. "Ngươi muốn ta nhìn cái gì?" – Triệu Hàm Ninh xoay người lại nhìn thẳng vào người trước mặt. Triệu Hàm Ngọc như chết đứng tại thời điểm đó, nàng ta quả thật xinh đẹp đến động lòng người, dáng người thấp thoáng ẩn hiện dưới bộ lụa trắng mỏng, tòa thiên nhiên căn đầy trước mặt ẩn hiện. Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười nhìn đến thức ăn trên bàn đều là những món tẩm bổ cho phái mạnh. "Kế mẫu đưa cho ngươi những ngón nghề này đó sao?" – Triệu Hàm Ninh lại lên tiếng. "Sao lại là tỉ, rõ ràng..." – Triệu Hàm Ngọc hoảng loạn ấp úng nói. "Rõ ràng đã rời khỏi viện rồi đúng không?" – Triệu Hàm Ninh đứng dậy cười tươi đi một vòng như đang quan sát Triệu Hàm Ngọc. "Chắc người bên viện phụ thân đến báo cho ngươi không kịp! Ta đột nhiên mệt nên quay về, nhờ như vậy có thể trong thấy muội muội xinh đẹp đến điên đảo như vậy, còn được nghe những thứ nên nghe nữa chứ!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói. "Ta ta..." – Triệu Hàm Ngọc không ngờ Triệu Hàm Ninh lại ở đây nghe thấy hết mọi chuyện trong lòng liền vô cùng sợ hãi. "A Hồng đi mời mọi người đến đây!" – Triệu Hàm Ninh nghiêm mặt nhìn Triệu Hàm Ngọc nói. a Hồng nhanh chóng hướng cửa rời đi. "Ngươi nên khoác áo vào nếu không muốn cho tất cả mọi người trong cái nhà này chiêm ngưỡng ngươi!" – Triệu Hàm Ninh cười nhếch môi, cởi áo choàng trên người đặt trên ghế rồi ung dung nhấm nháp trà. "Vương phi, muội sai rồi, xin vương phi tha tội. Muội sai rồi thưa vương phi!" – Triệu Hàm Ngọc nhận ra được tính nghiêm trọng vô cùng nước mắt ngắn nước mắt dài lăn trên gương mặt quỳ xuống đất tạ lỗi "Chuyện gì vậy Ngọc nhi sao con lại quỳ dưới đất như vậy!" – Triệu tể tướng bước vào viện, nhanh chóng sa sầm mặt nói. "Mọi người đủ mặt nhanh thật!" – Triệu Hàm Ninh nhếch môi nói cười nhạt. "Vương phi có chuyện gì sao lại như vậy?" – Kế mẫu nhanh chóng lên tiếng, vô cùng lo lắng nhìn Triệu Hàm Ngọc. Triệu Hàm Ninh không nói chỉ đưa mắt nhìn bà, diễn thật tốt biết hết mọi chuyện nhưng lại tỏ ra mình vô tội đến đáng thương như vậy. "Chuyện này là chuyện của Triệu phủ, bổn vương phi ta tuy mang họ Triệu nhưng đã gả ra ngoài nên mới gọi mọi người lại muốn mọi người giải quyết chuyện này" – Triệu Hàm Ninh bắt đầu chậm rãi nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch. "Phụ thân huhuhu Ngọc nhi, Phụ thân cứu Ngọc nhi!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên. "Có chuyện gì mà mọi người đều tập trung tại đây?" – Uông Hữu Đình bất ngờ từ bên ngoài bước vào đi cùng với Triệu Hàm Nghiêm. "Tham kiến Vương gia!" – Nhìn thấy y xuất hiện mọi người đồng loạt hành lễ. Triệu Hàm Ninh trong lòng có chút bất an, nếu chuyện này y không xuất hiện còn vui vẻ nếu y xuất hiện nếu như y không hợp tác với nàng, thì nàng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Trong lòng vô cùng khó nghĩ thì người như tản băng đã đi vào trong ngồi vào ghế chủ vị bên cạnh nàng. "Bẩm vương gia mọi người cũng không biết chuyện gì đang đợi vương phi nói!" – Triệu tể tướng nhanh chóng lên tiếng. "Chuyện này là chuyện của Triệu gia, ta cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh xem mà thôi. Nhưng ta cần Triệu gia cho ta một cái công đạo!" – Triệu Hàm Ninh nói xong đưa mắt nhìn sang dò xét Uông Hữu Đình rồi chậm rãi nói tiếp – "Triệu Hàm Ngọc nhục mạ trưởng nữ, nhục mạ Vương phi, chuyện này thì nên xử trí như thế nào thưa phụ thân!" "Không, không Phụ thân không, xin Vương gia Vương gia cứu tiểu nữ Vương gia!" – Triệu Hàm Ngọc khóc ngất lên quỳ đến bên cạnh Uông Hữu Đình cầu xin. "Tam tiểu thư! Như Vương phi đã nói rất rõ chuyện này là chuyện của Triệu gia, người nên xin tội phía Triệu tể tướng chứ không phải ta, ta chỉ ngồi đây tham dự mà thôi!" – Uông Hữu Đình nhíu mày nhìn thiếu nữ xinh như bông hoa đang bị gió quật dưới nền đất. "Chuyện này là như thế nào?" – Triệu tể tướng gằn giọng nói. "Không phụ thân chuyện không phải như vậy... Chuyện..." - Triệu Hàm Ngọc nước mắt ngắn dài ấp úng muốn nói ra nhưng nhìn thấy ánh mắt răng đe của mẫu thân liền không dám hé răng. "Vậy để ta nói cho rõ. Ta đột nhiên thấy mệt nên quay lại viện, khoác thêm áo khoác trên người thì Tam tiểu thư đến tưởng lầm ta là Vương gia." – Nói đến đây nàng lại liếc mắt nhìn Uông Hữu Đình, y vẫn trầm mặc không hề có bất kỳ động thái ngạc nhiên nào cả - "Nàng ta mang thức ăn đến, nói chuyện tâm sự với Vương gia, cái quan trọng không nằm ở đó, nàng ta nói ta là một Vương phi không có quyền còn ở dưới bóng của một trắc phi, nói bổn Vương phi tính tình ác độc, ngang ngược còn phạm vào tứ xuất cần nhận hưu thư!" – Triệu Hàm Ninh nói từng câu từng chữ rõ ràng nhấn mạnh mỗi ý, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn sắc mặt những người đang có mặt trong phòng mặc dù vậy nhưng trên khóe miệng luôn nở nụ cười âm trầm ôn nhu như thường lệ. "Không phụ thân cứu con, tất cả chỉ là hiểu lầm... Nàng ta nói láo, không phải như vậy..." – Triệu Hàm Ngọc nghe nói mà toàn thân run rẩy, những điều đó đủ để nàng phải nhận án phỉ bán hoàng thân chứ không đơn giãn chỉ có khinh xuất trưởng nữ. <Bốp> - "Ngu ngốc! Đứa con gái ngu ngốc này sao lại có thể nói như điều ngỗ nghịch bất đạo như vậy!" – Triệu tể tướng nhanh chóng đứng lên đánh vào mặt Triệu Hàm Ngọc một cái giận dữ hét lớn. "Phụ thân... Con..." – Triệu Hàm Ngọc toang mở miệng nói. <Bốp, bốp> - Hai bạt tay như trời dán lại đánh xuống mặt nàng ta – "Đứa con gái ngỗ nghịch này, là ta đã chìu hư con, là ta không biết dạy dỗ con!" – Kế mẫu khóc lóc quỳ xuống bên cạnh Triệu Hàm Ngọc. "Vương phi xin người bớt giận, phụ nhận sẽ dạy dỗ lại đứa con gái ngu ngốc này! Xin vương phi bớt giận!" – Kế mẫu dập đầu xin. "Vương phi, xin người nể tình tỉ muội, mọi người sẽ bắt nhốt Ngọc nhi lại mà dạy dỗ, chuyện này xin người bớt giận!" – Triệu tể tướng nhanh chóng nói đỡ vào. Triệu Hàm Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, nay đột nhiên trong một lúc phải nhận 3 bạt tay khiến nàng ta khóc như thể cả cơ thể được làm bằng nước. "Chuyện lớn như vậy làm sao chỉ xử lý đơn giản qua loa. Vương phi là chủ mẫu trong Nam Dương vương phủ là thê tử chính thức của ta! Ai cho phép ngươi có thể phỉ bán như vậy! Ngươi có biết tội này có thể chu di cả nhà hay không?" – Uông Hữu Đình ngồi im lặng bất ngờ lên tiếng, mọi người đều nhìn y rồi đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng. Triệu Hàm Ninh ngạc nhiên hết đỗi quay sang nhìn y, nàng nghĩ y đến ngồi không xem tuồng vui đã là giúp nàng nhiều lắm rồi nhưng không ngờ y lại chủ động lên tiếng bảo vệ nàng, khiến Triệu Hàm Ninh quá đỗi ngạc nhiên. "Vương gia, nữ nhi lão thần ngu muội nên nói năng không đúng, xin người bớt giận! Xin người để cho lão thần trừng trị theo giá pháp, xin người bỏ qua chuyện lần này!" – Triệu tể tướng có phần sợ sệt nhanh chóng nói. "Các ngươi phải biết Vương phi chính là nữ chủ nhân của Nam Dương vương phủ, nhục mà Vương phi chính là nhục mạ bản Vương gia, còn thay cả ta định tội hưu thư. Hừ Ta thật sự cảm thấy lá gan của Tam tiểu thư đây quá lớn rồi!" – Uông Hữu Đình lại tiếp tục nói, mỗi lời nói của y đều khiến những người trong Triệu gia đang quỳ trên mặt đất toát từng đợt mồ hôi lạnh. Trong lòng Uông Hữu Đình vô cùng khó chịu khi nghe từ hưu thư, Triệu Hàm Ninh biết y vẫn canh cánh chuyện lần trước nàng nói nên cố ý nhấn mạnh việc hưu thư ra. <dr.meohoang>