Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 203 : Cuộc sống hạnh phúc của bá đạo tổng tài và thư ký đời sống
Bữa cơm trưa ngày hôm ấy quả thật trôi qua vô cùng vui vẻ, Triệu Tử Thiêm cứ ngồi ở trên bàn ăn cười mãi không thôi đến mức quên cả gắp thức ăn đưa lên miệng. Đã lâu lắm rồi Triệu Tử Thiêm không cảm thấy vui như thế, chính vì vậy mà khi ba Triệu cùng ba Lương uống rượu, Triệu Tử Thiêm cũng phá lệ muốn uống một ly.
Tửu lượng mấy năm nay của Triệu Tử Thiêm tuy rằng so với Lương Đông không đủ đẳng cấp để đưa ra so sánh nhưng mà cũng đã được cải thiện đi một phần nào rồi. Ví như lúc trước Triệu Tử Thiêm uống hai ly rượu sẽ say không biết trời trăng gì, nhưng mà bây giờ hai ly rưỡi đối với cậu vẫn có thể xem như là miễn cưỡng khống chế được.
Ba Lương cùng ba Triệu ngồi ở một bên uống rượu, Lương Đông thỉnh thoảng sẽ cùng hai người tiếp rượu. Triệu Tử Thiêm chỉ uống duy nhất một ly rượu mà thôi, bởi vì hôm nay là ngày vui cho nên cậu muốn giữ trạng thái tỉnh táo nhất để đón nhận niềm vui sướng này.
Ba Lương và Ba Triệu uống say, ăn cơm xong liền phải nhờ mẹ Lương và mẹ Triệu đưa lên phòng nghỉ ngơi. Lương Đông uống khá nhiều nhưng vẫn còn tỉnh táo, gương mặt có điểm ửng hồng nhìn Triệu Tử Thiêm cùng một bàn thức ăn bày la liệt ở trên bàn.
Triệu Tử Thiêm thở dài một hơi bắt đầu đứng dậy dọn dẹp bát đũa ở trên bàn, Lương Đông ánh mắt lim dim nhìn người ở phía trước khẽ mỉm cười:
"Đại Thiêm, em thật là đẹp"
Triệu Tử Thiêm nghĩ Lương Đông say rồi nên chẳng để ý đến hắn chỉ tập trung thu dọn bát đũa. Lương Đông đứng dậy đi về phía sau Triệu Tử Thiêm ôm lấy eo nhỏ của cậu, đầu cũng gục dưới gáy cậu hít hà một hơi:
"Đại Thiêm, anh rất nhớ em đấy"
Triệu Tử Thiêm dừng tay lại, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt phát hiện không có ai mới an tâm một chút, miệng tuy ra vẻ ghét bỏ nhưng lại không có ý định đẩy Lương Đông ra:
"Anh bỏ em ra, ba mẹ nếu như nhìn thấy..."
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong Lương Đông đã cúi người cắn một ngụm vào cổ cậu rồi:
"Không phải ba mẹ cũng đã chấp nhận rồi hay sao"
Triệu Tử Thiêm đang định lên tiếng phản kháng thì cậu cảm thấy ở phía dưới bắt đầu có móng lừa di chuyển đến. Triệu Tử Thiêm đột nhiên nghĩ đến chuyện Lương Đông say rượu ngày đó, cậu sợ con lừa lớn này sẽ nhịn không được mà phát tình ngay ở chỗ này thì nguy. Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ra nghiêm giọng nói khẽ:
"Anh đừng như thế, không được đâu!"
Lương Đông bình thường vốn đã không sợ trời không sợ đất, hiện tại có chút men rượu vào lại càng coi thường tất cả hơn. Hắn gấp gáp muốn luồn tay vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm, một tay khác đã cho được vào bên trong áo phông mỏng manh của cậu xoa xoa khắp vùng bụng kia. Triệu Tử Thiêm tuy rằng vô cùng cảm thấy thoải mái nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cho nên Triệu Tử Thiêm vẫn phải mạnh mẽ gạt tay Lương Đông xuống:
"Còn phải dọn dẹp..." Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền nhỏ giọng: "một lát nữa làm xong..."
Lương Đông quả thật dừng tay, phải biết giọng nói kia của Triệu Tử Thiêm có biết bao nhiêu quyến rũ cùng câu dẫn hắn, khiến cho hắn vừa nghe liền cảm thấy cả người bắt đầu nóng rực nhộn nhạo. Lương Đông ghé sát đầu vào tai của Triệu Tử Thiêm:
"Bảo bối, anh giúp em"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông mang bát đĩa vào bên trong bếp, Triệu Tử Thiêm đứng ở trong đó chầm chậm rửa bát. Lúc Lương Đông mang hết đồ vào rồi liền đưa tay vỗ vào mông Triệu Tử Thiêm một cái mới chịu đứng ở bên cạnh phụ cậu rửa sạch xà phòng trên bát đũa.
Triệu Tử Thiêm trợn lớn hai mắt lầm bầm nói với Lương Đông:
"Lần sau đừng làm như thế, nếu như ba mẹ thấy thì làm sao"
Lương Đông cười xấu xa:
"Ba mẹ cái gì cũng biết rồi, em còn sợ họ thấy hay sao?"
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
"Nào có giống nhau chứ"
Triệu Tử Thiêm vừa rửa bát vừa nói chuyện với Lương Đông:
"Đông à, anh có nhớ em không?"
Lương Đông buồn cười, người nào đó sợ ba mẹ thấy bọn họ làm chuyện xấu, nhưng lại không sợ ba mẹ nghe thấy những lời nói này của cậu:
"Đương nhiên nhớ, nhớ đến phát điên rồi"
Triệu Tử Thiêm hơi dừng tay lại một chút rồi quay sang hỏi Lương Đông:
"Thế tại sao lâu như vậy mới tới?"
Lương Đông khẽ mỉm cười nhìn thẳng Triệu Tử Thiêm:
"Không phải muốn em đường đường chính chính được rước về hay sao?"
Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái rồi lại tiếp tục đứng rửa bát:
"Thế tại sao lại không gọi điện thoại?"
Lương Đông bật cười ha ha:
"Mới một chút đã nhớ không chịu được hay sao?"
Triệu Tử Thiêm khẽ gật đầu không nói, nếu như Lương Đông không chú ý khẳng định sẽ không thấy động tác nhỏ kia của cậu. Lương Đông bỏ bát nhỏ trên tay xuống rồi đưa tay khoác lên vai Triệu Tử Thiêm vỗ nhẹ:
"Đại Thiêm, sẽ không có lần sau nữa"
Triệu Tử Thiêm lại ngẩng đầu nhìn Lương Đông:
"Thế anh làm như nào mà bác trai cùng bác gái đều đến?"
Lương Đông hơi nhíu mày:
"Còn gọi bác trai, bác gái?"
Triệu Tử Thiêm a một tiếng, sau đó liền mím mím môi cố gắng khắc chế nụ cười:
"Ưm, anh làm như thế nào... ba mẹ lại đến?"
Lương Đông hài lòng hôn xuống mái tóc quen thuộc kia:
"Chính là hàng ngày sẽ không ăn cơm, đi làm tăng ca đến tối muộn mới về, sau đó mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt"
Triệu Tử Thiêm vừa nghe liền biết ai đó lại nói khoác, cậu dùng khuỷu tay huých mạnh vào bụng Lương Đông:
"Là đang nói nghiêm túc"
Lương Đông giả bộ bị đau đưa tay xoa xoa bụng, Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì lo lắng quay sang hỏi hắn:
"Có sao hay không?"
Lương Đông đột nhiên cúi đầu hôn một cái vào môi của Triệu Tử Thiêm:
"Hôn một cái sẽ không đau nữa"
Triệu Tử Thiêm vừa buồn cười vừa bực bội:
"Nói là không được như vậy mà, anh mau rửa bát đi"
Lương Đông gật đầu:
"Tuân lệnh!"
Đứng một lúc Triệu Tử Thiêm giống như nghĩ ra được điều gì đó liền quay sang nói với Lương Đông một câu thế này:
"Anh lần sau đừng như vậy với Thập Niệm nữa"
Lương Đông quay sang khó hiểu:
"Anh làm sao?"
Triệu Tử Thiêm quắc mắt khinh bỉ:
"Chính là nói dối Thập Niệm đó, anh không thấy mình làm như vậy là rất xấu xa hay sao?"
Lương Đông cảm thấy người không tốt là Lương Thập Niệm chứ không phải là hắn, làm gì có đứa con nào luôn chỉ nhằm thời cơ để hôn môi vợ của ba nó chứ:
"Quỷ nhỏ kia háo sắc ăn vào trong máu rồi, nếu như không rèn dũa nó ngay từ đầu lớn lên khẳng định sẽ..."
Lương Đông nói đến đây liền bị Triệu Tử Thiêm chặn lời:
"Anh sợ Thập Niệm lớn lên cũng sẽ háo sắc như anh sao, đúng là mặt dày nói không cảm thấy ngượng mà"
Lương Đông hừ hừ:
"Anh cũng chỉ háo sắc với một mình em mà thôi"
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
"Cũng chẳng biết anh nói thật hay không nữa"
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thu dọn xong liền đi lên phòng của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông vừa mới rồi để ý ở trên bàn cạnh cửa sổ kia ngoài đồ trang sức còn có cả tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người họ. Lương Đông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đó rồi chỉ tay vào tờ giấy đăng ký kết hôn cười trêu chọc Triệu Tử Thiêm:
"Bảo bối đã có chồng!"
Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn Lương Đông rồi kéo ghế ngồi xuống, mang tờ giấy đăng ký kết hôn kia để trước mặt chăm chú nhìn. Lương Đông chống tay lên cằm nhìn sóc nhỏ nhà mình:
"Em rất thích tờ giấy này sao?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu, ngày đó lúc Triệu Tử Thiêm xuất viện chính là nhờ Miên Miên đến nhà lấy cho cậu tờ giấy này thì cậu mới chịu đi về Thiên Tân.
"Như vậy em có muốn chúng ta tổ chức hôn lễ hay không, một hôn lễ thật hoành tráng nhé" Lương Đông chậm rãi nói.
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu bất ngờ nhìn Lương Đông, sau đó lại trầm tư im lặng. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm liền lắc đầu đáp:
"Em không muốn tổ chức"
Lương Đông có điểm không thể hiểu:
"Tại vì sao?"
Triệu Tử Thiêm trong lòng chính là nghĩ hôn lễ rất rườm rà, chẳng qua cũng chỉ là một loại hình thức khoe mẽ để cho người ta biết mà thôi. Dù sao thì cậu và Lương Đông cũng đã có giấy đăng ký kết hôn rồi, còn cần phải tổ chức hôn lễ phức tạp kia làm gì. Triệu Tử Thiêm vươn tay chạm vào ngực trái của Lương Đông:
"Em không cần hôn lễ, chỉ cần nơi này của anh... có em là được rồi"
Lương Đông nắm lấy bàn tay đó của Triệu Tử Thiêm đặt lên ngực mình thâm tình nói:
"Nơi này của anh rất nhỏ, chứa cũng chỉ chứa được mình em mà thôi"
Triệu Tử Thiêm gật đầu thu tay lại tiếp tục ngồi nhìn tờ giấy kết hôn đặt ở trên mặt bàn. Mặt trời buổi trưa phát ra những tia nắng vàng gay gắt chiếu xuyên qua tấm kính mỏng, nhưng không tài nào có thể chạm được đến gương mặt hạnh phúc của người nào đó, người nọ khẽ mỉm cười khiến cho người đang ngồi bên cạnh ngây ngất không nỡ nhìn sang chỗ khác, chỉ sợ một khi chớp mắt liền sẽ bỏ lỡ giây phút tuyệt đẹp kia. Lương Đông lấy điện thoại đưa về phía trước chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc này của Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm cảm giác như mình bị ai đó chụp trộm liền quay sang a một tiếng rồi nhíu mày muốn xem hình:
"A, sao lại chụp, đưa em xem nào"
Lương Đông đưa cho Triệu Tử Thiêm xem, Triệu Tử Thiêm bất ngờ nhìn bức ảnh kia, không phải người trong ảnh đẹp đến mức lóa mắt, mà là chính cậu cũng có thể nhìn ra được mình đang mỉm cười rất hạnh phúc. Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhận ra một điều, mười năm rồi hạnh phúc cuối cùng cũng chịu đến với cậu.
Triệu Tử Thiêm rất thích tấm ảnh này cho nên liền lấy máy điện thoại của Lương Đông đăng nhập vào weibo của mình, rồi mang tấm ảnh đó đăng lên cho mọi người nhìn thấy.
Triệu Tử Thiêm DTX: Hôm nay là một ngày trọng đại đối với tôi!
Bức ảnh kia nhanh chóng nhận được nhiều lượt thích cùng bình luận, đa số đều là chúc mừng Triệu Tử Thiêm mặc dù không biết ngày trọng đại đó rốt cuộc là ngày gì.
Triệu Tử Thiêm mang điện thoại trả lại cho Lương Đông, đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông nhìn nhau sau đó cũng cùng một lúc đứng dậy đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là mẹ Triệu, mẹ Triệu đến thông báo cho Triệu Tử Thiêm và Lương Đông một tin thế này:
"Đại Thiêm ngày hôm nay sẽ không được trở về Bắc Kinh"
Cả Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đều giật mình, Triệu Tử Thiêm theo phản xạ nắm lấy tay Lương Đông nhíu mày hỏi:
"Mẹ à, tại sao lại như thế, mẹ không phải nói đã đồng ý rồi hay sao?"
Mẹ Triệu liếc nhìn Triệu Tử Thiêm, rồi lại nhìn xuống phía hai bàn tay đang đan chặt lại với nhau kia khẽ quát:
"Đại Thiêm, con cũng đừng làm mất mặt như vậy có được không hả? Mẹ nói ngày hôm nay không thể đi, chứ có nói con từ sau không được theo Lương Đông không hả?"
Triệu Tử Thiêm xấu hổ, vội vã buông tay Lương Đông ra rồi ho nhẹ một tiếng:
"Mẹ à, tại vì sao ngày hôm nay không thể đi chứ?"
Mẹ Triệu liếc nhìn con trai đã không thể giữ:
"Ngày hôm nay là ngày xấu, nếu như con cố chấp muốn theo Lương Đông về nhà, vậy thì sau này cuộc sống không hạnh phúc cũng đừng có mà oán mẹ"
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
"Mẹ à, không có chuyện đó đâu, đều là mê tín cả thôi"
Mẹ Triệu gật đầu:
"Được thôi, mẹ cũng không giữ con, nếu như con muốn đi thì cứ đi"
Cuối cùng buổi chiều ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm vẫn quyết định ở lại Thiên Tân không có theo Lương Đông về Bắc Kinh. Lương Đông vô cùng luyến tiếc, muốn nhân buổi trưa ngày hôm ấy ăn ăn sóc nhỏ nhà mình một lần nhưng lại bị con sóc kia hết lần này đến lần khác cự tuyệt lấy lý do là muốn giữ cho cả hai đến khi động phòng. Tiếp đến Lương Đông liền thẳng thừng phát biểu một câu thế này:
"Em rốt cuộc là giữ cái gì chứ hả? Lần đầu của em mất bảy năm trước rồi mà"
Triệu Tử Thiêm thẹn quá hóa giận vung tay tát ngang miệng Lương Đông:
"Vả miệng anh, em nói không được thì không được, không có lý do!"
Lương Đông ăn đau nhưng vẫn muốn cố thuyết phục Triệu Tử Thiêm:
"Đại Thiêm em không muốn sao? Anh nhất định làm em thoải mái"
Triệu Tử Thiêm đương nhiên là muốn nhưng mà cậu vừa mới rồi đọc ở trên mạng nói bảy việc cấm kỵ trước khi động phòng chính là hai người không thể phát sinh quan hệ nếu không sau này sẽ cả thèm chóng chán thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới cương quyết như vậy:
"Không là không, anh rốt cuộc gấp cái gì chứ hả?"
Lương Đông thành thật:
"Chính là gấp em lắm lắm rồi"
Triệu Tử Thiêm buồn cười nhón chân lên hôn vào môi Lương Đông một cái rồi đẩy hắn ra khỏi phòng:
"Anh về đi, đợi em bay đến Thâm Quyến tham dự lễ ký tặng ra mắt bài hát mới liền quay trở về bù đắp cho anh nhé"
Lương Đông xụ mặt:
"Em đi chuyến này những một tuần mới có thể gặp mặt, một ngày không gặp ngỡ như ba thu, bảy ngày chẳng khác nào bắt anh đợi những hai mươi mốt năm sao?"
Triệu Tử Thiêm chỉ tay vào trán Lương Đông:
"Lại nói luyên thuyên nữa, mau xuống nhà đi đừng để ba mẹ phải chờ lâu".
___
Một tuần sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện với Triệu Tử Thiêm khiến cho Triệu Tử Thiêm phải đi đến một quyết định trọng đại.
Buổi ký tặng bài hát mới ngày hôm đó có một fan nữ xếp hàng từ rất lâu đợi đến lượt ký tên, lúc đưa album cho Triệu Tử Thiêm ký cô gái ấy liền bất ngờ ôm lấy cổ cậu hôn một cái vào má. Tình huống này diễn ra chỉ vẻn vẹn mấy giây mà thôi, làm cho bảo an đứng bên cạnh hơn nữa ngay cả Triệu Tử Thiêm cũng không thể phản ứng được kịp thời.
Triệu Tử Thiêm cả người cứng nhắc không dám đưa tay lên má mình chạm vào nơi vừa bị hôn. Triệu Tử Thiêm chính là một người bị mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, sạch sẽ hơn người thường một chút, đối với Lương Đông thì không ngại những đối với người khác thì vô cùng cảm thấy ngại. Ví như hiện tại chính là ngại nước miếng của cô gái kia dính ở trên má mình.
Buổi tối hôm ấy trở về khách sạn nghỉ ngơi lập tức nhận được cuộc gọi video call của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm bắt đầu có dự cảm không lành, cậu hít một hơi thật sâu rồi cười tươi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.
"Đông à, thật nhớ anh nha"
Người bên kia điện thoại một gương mặt nặng như tảng đá không nói chuyện. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn:
"Đông à, chính là bị cô ấy bất ngờ hôn vào má, anh đừng tức giận nhé"
Chuyện Triệu Tử Thiêm bị cưỡng hôn đã tràn lan ở trên mạng xã hội, tin tức biến tấu vô cùng chóng mặt làm tăng lên độ nghiêm trọng theo cấp số nhân. Lương Đông buổi sáng còn đọc được một tin là Triệu Tử Thiêm bị fan nữ hôn môi lúc ấy tâm trạng thật sự muốn lật bàn muốn ngay lập tức chạy đến Thâm Quyến vác sóc nhỏ nhà mình về khóa chặt bên người:
"Em nói thật cho anh biết, cô ấy hôn vào chỗ nào, có lâu hay không?"
Triệu Tử Thiêm a a giả bộ đáng thương, quay mặt sang bên phải chỉ chỉ vào má của mình:
"Hôn trúng chỗ này, nhưng mà còn chưa đến ba giây thì bỏ ra rồi"
Lương Đông đen mặt cố gắng kìm chế tức giận:
"Có cắn má em không thế?"
Triệu Tử Thiêm phì cười:
"Không có đâu, chỉ là chạm một cái đã bỏ ra rồi, rất là nhanh"
Lương Đông trong lòng khó chịu:
"Bao giờ về?"
Triệu Tử Thiêm đáp:
"Mai về rồi"
Lương Đông lạnh giọng:
"Anh qua đón"
Triệu Tử Thiêm lắc đầu từ chối:
"Không được, mẹ nói ba ngày nữa mới là ngày đẹp cho nên chúng ta ba ngày nữa gặp đi"
Lương Đông đã nghẹn lắm rồi, Triệu Tử Thiêm còn muốn hắn đợi ba ngày nữa:
"Đại Thiêm!"
Triệu Tử Thiêm bắt đầu làm nũng:
"Đông a, đợi thêm ba ngày cũng khó khăn hay sao, ba ngày sau em nhất định bù đắp cho anh mà"
Lương Đông trầm giọng, cầm lấy một món đồ chơi tình thú làm bằng da đưa lên trước mặt:
"Nói có thật không?"
Triệu Tử Thiêm nhìn vòng da màu đen kia liền giật mình, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên mặt giả bộ gật đầu:
"Đương nhiên là thật!"
...
Triệu Tử Thiêm ngày hôm sau quay trở về Bắc Kinh liền đi đến nhà cũ lúc trước của mình, căn nhà này hiện tại đã nhượng lại hợp đồng thuê nhà cho nữ trợ lý của cậu ở.
Triệu Tử Thiêm ngồi ở ghế sô pha nhìn căn nhà một lượt sau đó liền khẽ thở dài:
"Tình Tình, tôi ba ngày nay làm phiền cô nhé"
Tình Tình năm nay 25 tuổi, tuy không phải là cô gái xinh đẹp nhưng năng lực làm việc rất tốt cho nên Triệu Tử Thiêm cảm thấy cô gái này rất được. Tình Tình nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói vậy thì bất ngờ:
"Thiêm ca, anh cùng Đông ca cãi nhau hả?"
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
"Chúng tôi vô cùng hòa hợp"
Tình Tình lớn tiếng:
"Thế sao anh còn muốn ở lại chỗ em? Nếu như để Đông ca biết được, em khẳng định sẽ không được yên ổn đâu"
Triệu Tử Thiêm xua xua tay:
"Không sao, cô yên tâm đi. Tiền thưởng tháng này sẽ tăng gấp đôi cho cô!"
Ba ngày tiếp theo Triệu Tử Thiêm chính là ngủ lại nhà của Tình Tình, dĩ nhiên đối với một nghệ sĩ thì việc ở cùng với trợ lý cũng không có gì gọi là quá kỳ quặc. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm ngày hôm sau liền bị fan hâm mộ chụp lại được hình ảnh cậu cùng Tình Tình bước ra khỏi nhà còn nói Tình Tình chính là bạn gái cậu, hai người cùng nhau sống chung một nhà.
Lại nói đến chuyện bức ảnh lần trước Lương Đông chụp Triệu Tử Thiêm, rồi Triệu Tử Thiêm đăng lên weibo của mình, người hâm mộ bắt đầu nhìn ra được tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của Triệu Tử Thiêm, nhưng phía bên kia lại không hề nhìn ra được tên của người còn lại, mọi người bắt đầu rộ lên tin đồn rằng Triệu Tử Thiêm cùng Tình Tình đã kết hôn.
Tin đồn một đồn mười, mười đồn trăm cuối cùng rất nhanh lại đến tai Lương Đông, Lương Đông biết chuyện mau chóng gọi cho Triệu Tử Thiêm làm loạn một hồi, kết quả Triệu Tử Thiêm đành phải ngay ngày hôm đó mở video call trong trạng thái không mặc quần áo để dỗ dành ai đó, người nọ mới hòa hoãn đi được một chút.
Triệu Tử Thiêm đăng bài giải thích nói đó chỉ trợ lý của mình, hai người bọn họ không có quan hệ gì, điều này là chắc chắn. Nhưng về vấn đề giấy đăng ký kết hôn kia thì lại không giải thích thêm bất cứ một lời nào, khiến cho người hâm mộ tiếp tục muốn tìm hiểu xem cô dâu của Triệu Tử Thiêm rốt cuộc là ai.
Triệu Tử Thiêm khi ra ngoài luôn cảm giác được có người đi theo dõi mình, mấy năm nay bị người ta theo đuôi cũng đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa cậu không muốn sau này cùng Lương Đông đi đâu đó sẽ lại gặp người hâm mộ làm phiền đến hai người, cho nên đến ngày thứ ba Triệu Tử Thiêm liền lái xe đi đến công ty của Lương Đông, thành thục bấm lên tầng cao nhất bước vào văn phòng của ai đó rồi nhu nhu mềm mềm ngồi lên đùi của người ta ô ô a a làm nũng:
"Đông à, ở với anh chính là vui vẻ nhất nha"
Lương Đông vẫn còn tức giận vụ việc mấy ngày hôm nay của Triệu Tử Thiêm cho nên không thèm lên tiếng đáp lời. Triệu Tử Thiêm vòng tay lên cổ Lương Đông ôm lấy hắn, nghiêm túc nói ra quyết định của mình:
"Em không làm nghệ sĩ nữa, anh sau này có nuôi nổi em hay không?"
Lương Đông mấy ngày nay cũng có suy nghĩ này, vốn định đợi Triệu Tử Thiêm về sẽ nói ra ý muốn của hắn, không ngờ người nào đó lại hiểu hắn như vậy đã nói ra rồi. Lương Đông cúi đầu hỏi Triệu Tử Thiêm:
"Em nói thật không?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
"Em không muốn sau này ra ngoài sẽ bị người ta theo dõi, phải chú ý từng nhất cử nhất động của mình, đi đâu cũng phải để ý trước sau. Em muốn đường đường chính chính cùng anh đi trên đường, lúc đi ăn tối sẽ không cần phải chọn chỗ vắng người, lúc ở ngoài phố còn có thể nắm tay anh, còn có cùng anh đưa Thập Niệm đến trường. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần lo lắng đến ngày mai báo chí đưa tin tức ra sao"
Lương Đông cười đến híp hai mắt lại, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đã mấy ngày rồi không được chạm đến, yêu thương nồng đậm nói với người trong lòng:
"Sau này trong nhà, anh là chủ hộ em quan tiền"
Triệu Tử Thiêm tinh nghịch mở lớn mắt hỏi Lương Đông:
"Thế sau này em làm cái gì nhỉ?"
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền nói thế này:
"Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa!"
Triệu Tử Thiêm cười cười:
"Còn muốn em đẹp nữa anh không sợ em bị người khác cướp đi mất hay sao?"
Lương Đông nhíu mày:
"Có anh ở đây ai dám theo đuổi em chứ?"
...
Rất nhanh sau đó Triệu Tử Thiêm tuyên bố rút khỏi giới giải trí, người hâm mộ vô cùng bất ngờ. Người ta nhìn thấy Triệu Tử Thiêm mỗi buổi sáng đều sẽ đến công ty tài chính Lương Thị, sau đó đến giờ tan tầm sẽ trở về khu nhà tam hoàn. Bởi vì khu nhà kia có bảo vệ rất nghiêm ngặt cho nên không ai có thể đi vào trong đó mà theo dõi Triệu Tử Thiêm được nữa.
Một ngày nọ có người nhìn thấy Triệu Tử Thiêm dắt một đứa nhỏ đến trường mẫu giáo, đứa nhỏ kia rất nhanh được người hâm mộ nhớ ra, đó chính là đứa nhỏ lần đó cùng Triệu Tử Thiêm xuất hiện ở sân bay, nghi vấn là con trai của Triệu Tử Thiêm.
Tuy rằng Triệu Tử Thiêm đã rút khỏi giới giải trí rồi nhưng những hình ảnh đời thường vẫn được người hâm mộ đưa lên weibo. Tài khoản weibo Triệu Tử Thiêm DTX đã bị Triệu Tử Thiêm xóa, hiện tại cậu chính là cùng Lương Đông dùng lại tài khoản weibo cũ thời đại học trước đây.
[Không Muốn Quan Tâm]: Khi nào thì đến?
[Rõ Ràng Chính Là Như Vậy]: Anh đang ở bãi đỗ xe công ty, mười phút nữa sẽ đến nơi.
[Không Muốn Quan Tâm]: Không đến nhanh em liền cùng bạn học mới đi ăn.
[Rõ Ràng Chính Là Như Vậy]: Em muốn trèo tường hả?
[Không Muốn Quan Tâm]:.
Đúng vậy Triệu Tử Thiêm hiện tại đang đi học một khóa học đào tạo về kinh doanh, cậu đang làm thư ký cho Lương Đông cho nên cũng phải tìm hiểu rất nhiều kiến thức về lĩnh vực này, những mà xem ra vị trí thư ký kia có điểm rất đặc biệt, công việc không cần quản, chỉ cần quản đời sống cho vị tổng tài bá đạo nào đó thôi. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông mỗi ngày đều có thể bắt đầu một đoạn tình cảm nóng bỏng của bá đạo tổng tài và thư ký đời sống.
Buổi sáng rõ ràng nắng nóng đến cả người toát mồ hôi, đến buổi trưa trời liền đổ cơn mưa rào. Một chiếc Range rover màu đen bóng đời mới nhất dừng lại ở trước khu nhà cao tầng, từ trong xe một người đàn ông lịch lãm mang theo cây dù lớn nhìn Triệu Tử Thiêm mỉm cười bước tới.
Lương Đông che dù đi đến trước mặt Triệu Tử Thiêm mỉm cười nói:
"Đợi có lâu hay không?"
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
"Đợi đã lâu lắm rồi"
Đúng vậy Triệu Tử Thiêm đợi đã lâu lắm rồi, đã đi qua cái tuổi thanh xuân mơ màng, bước đến độ tuổi thâm trầm thực tế, cậu trước hay sau vẫn chọn một người không thay đổi. Đời người có mấy cái mười năm, cậu đã đi qua được ba cái mười năm, mười năm trước Lương Đông được ông trời sắp đặt sẽ là của cậu, mười năm hiện tại Lương Đông là của cậu, mười năm tiếp theo, tiếp theo nữa của tương lai phía trước Lương Đông đương nhiên vẫn chỉ là của một mình cậu
Mưa rào rất nhanh kết thúc, tia nắng vàng rực rỡ từ sau đám mây đen kia dần lộ ra, Lương Đông đem cây dù thu lại, đứng ở dưới Triệu Tử Thiêm một bậc thang đưa tay lên chỉnh lại mái tóc cậu:
"Cuối cùng cũng đợi được em!"
Triệu Tử Thiêm cúi người hôn xuống môi của Lương Đông, người đi đường vì cảnh tượng này mà phải chú ý, có người vội vàng lướt qua nhưng vẫn cố ngoái đầu lại nhìn, có người lựa chọn cách chậm rãi đứng lại, cũng có người dị nghị nhíu mày lắc đầu. Nhưng cho dù như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến được hai người đứng trước tòa nhà lớn kia, hạnh phúc giống như phản quang ra khắp mọi nơi, bao bọc lấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông.
Hình ảnh hai người hôn nhau được người qua đường chụp lại đăng lên weibo, người hâm mộ nhanh chóng nhận ra đó là Triệu Tử Thiêm, còn có người nhận ra được đó là Lương Đông, dĩ nhiên cũng có người vốn chẳng nhận ra hai người họ là ai trong cuộc đời này. Chỉ duy nhất có một điều mà Lương Đông quan tâm đến... Nắng hạn gặp mưa rào chính là như vậy, Lương Đông hắn là nắng hạn, Triệu Tử Thiêm vĩnh viễn là cơn mưa rào ngọt ngào độc nhất của cuộc đời hắn.
- Thế nào là nắng hạn?
- Chính là nắng nóng đến bức bối khó chịu!
- Thế nào là mưa rào?
- Chính là mưa lớn đến bức bối khó chịu!
- Cho nên nếu như nắng hạn mãi sẽ làm cho người ta bức bối, mưa rào không thôi sẽ làm cho người ta khó chịu.
Nắng hạn và mưa rào chỉ có thể ở bên cạnh nhau, chỉ có thể cùng nhau tiếp nhận những đặc thù của đối phương để biết cách loại bỏ đi những mặt không thích hợp đó. Cũng giống như Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vậy, hai người họ rõ ràng có tính cách trái ngược, là hai cực nam châm cùng chiều nhưng vẫn có thể hút nhau đến mãnh liệt như vậy.
...
Bắt đầu viết truyện này là vào ngày 25.5.2016, đến hiện tại là ngày 23.4.2017, tính ra cũng được gần 1 năm rồi, lần đầu tiên đủ kiên nhẫn viết một truyện lâu đến như vậy. Thật ra Nắng Hạn Gặp Mưa Rào cũng có thể coi là một fanfic, chẳng qua tôi không để tên thật của hai người mà thôi, mọi người có ai vì đọc xong truyện này của tôi mà đi tìm hiểu ít nhất một lần hai nhân vật tôi lấy làm hình mẫu hay không, nếu như có thì tôi cảm thấy mình đúng là đã thành công với truyện này rồi!
PR cho bộ mới tôi đang viết Tầm Ngắm Tình Ái thể loại hiện đại quân nhân.
HOÀN CHÍNH VĂN
1h19 ngày 23.4.2017
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
4 chương
8 chương
23 chương
79 chương
12 chương
18 chương