Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 133 : Nắng hạn gặp mưa rào

Buổi fan meeting kết thúc, Triệu Tử Thiêm cùng trợ lý Miên Miên lên xe trở về khách sạn. Lương Đông trở về sau, không biết hắn ở lại làm cái gì nhưng lúc sau từ trong hội trường đi ra còn cầm theo một túi đồ rất khả nghi. Trợ lý Trương Dĩnh ngồi ở ghế phụ phía trước quay lại đằng sau hỏi Lương Đông: “Cậu cầm cái gì thế?” Lương Đông nhìn chằm chằm trợ lý Trương Dĩnh, không nóng không lạnh hỏi lại: “Cô có muốn xem không?” Trợ lý Trương Dĩnh nhìn gương mặt âm trầm kia của Lương Đông liền nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng quay lại phía trước không hỏi thêm gì nữa. Lương Đông cười lạnh nhìn túi đồ ở trong tay, lại tự tưởng tượng ra vẻ mặt bất ngờ của Triệu Tử Thiêm khi nhìn thấy thứ này, càng nghĩ lại càng cảm thấy phấn khích, càng nghĩ lại càng nôn nóng muốn trở về khách sạn, thế nên Lương Đông liền lên tiếng thúc giục: “Lái xe nhanh một chút đi!” Người lái xe quả thật tăng tốc, xe của Triệu Tử Thiêm về đến khách sạn không bao lâu thì xe của Lương Đông cũng dừng lại ở trước cửa khách sạn. Lương Đông đi đến phòng của Triệu Tử Thiêm gõ cửa, Triệu Tử Thiêm đang định đi tắm rồi thấy có người gọi ở bên ngoài liền đi ra mở cửa. Lương Đông đứng ở đó nhìn Triệu Tử Thiêm cười mờ ám, Triệu Tử Thiêm nghi ngờ hỏi hắn: “Có chuyện gì?” Nụ cười trên môi của Lương Đông vẫn nhếch lên cao, nhẹ giọng nhắc nhở Triệu Tử Thiêm: “Đi tắm đi!” Triệu Tử Thiêm nhíu mày, còn lừa kia hôm nay không trực tiếp vào phòng cậu mà lại gõ cửa, thế nhưng lại chỉ nhắc nhở cậu đi tắm đi rồi quay trở về phòng. Triệu Tử Thiêm trong lòng liền nghĩ, người này có phải là bị đụng đầu rồi hay không. Lương Đông trở về phòng của mình tắm, hắn tắm vô cùng nhanh chỉ một lúc sau liền quần áo chỉnh tề đứng ở bên ngoài phòng tắm của Triệu Tử Thiêm, dĩ nhiên vẫn không quên cầm theo túi nhỏ kia. Lương Đông vô cùng ngoan ngoãn không xông vào phòng tắm của người ta, hắn trước sau như một cầm sẵn áo của Triệu Tử Thiêm ở bên ngoài, chỉ cần sóc nhỏ nhà hắn bước ra là sẽ mặc chiếc áo đó cho cậu, có điều áo đó lại không phải áo ngủ bình thường mà là chiếc áo sơ mi đen vải xuyên thấu kia. Triệu Tử Thiêm tắm rất lâu, Lương Đông ở bên ngoài nghe Triệu Tử Thiêm hát cả người liền ngứa ngáy không thôi. Cuối cùng đến khi Lương Đông định mở cửa xông vào, thì Triệu Tử Thiêm từ bên trong phòng tắm đi ra. Triệu Tử Thiêm cả người trần truồng thản nhiên bước ra nhìn thấy người đứng ở bên ngoài liền bị giật mình suýt chút nữa hét lớn, nhưng sau đó phát hiện ra là người quen, hơn nữa ai kia gương mặt hớn hở cầm trên tay chiếc áo của cậu, Triệu Tử Thiêm vừa nhìn liền hiểu ra được: “Anh muốn làm gì?” Lương Đông bước đến ý muốn mặc chiếc áo kia cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm biết bây giờ có chạy cũng không thoát, chỉ là mặc một chiếc áo mà thôi cũng không có gì là to tát cả. Lương Đông thấy ai kia phối hợp như vậy liền cúi xuống hôn vào má của Triệu Tử Thiêm tán thưởng: “Ngoan!” Triệu Tử Thiêm hừ một tiếng, Lương Đông chậm rãi giúp cậu cài từng nút áo, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh hỏi hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm gì đây?” Lương Đông đột nhiên kéo cả người Triệu Tử Thiêm về phía mình, mùi hương sữa tắm thoang thoảng nhanh chóng quanh quẩn mũi hắn. Triệu Tử Thiêm vừa mới tắm xong cho nên tóc vẫn còn ướt, hơn nữa da lại vừa mềm vừa ẩm, Lương Đông mới chỉ ôm người kia vào lòng thôi liền suýt chút nữa nhịn không được muốn đè cậu xuống giường. “Muốn cùng em chơi một trò chơi!” Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông hỏi: “Muốn chơi cái gì?” Lương Đông ghé vào bên tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn: “Là nắng hạn gặp mưa rào… đồ anh cũng đã chuẩn bị rồi” Triệu Tử Thiêm lúc này mới để ý túi đồ nhỏ để ở giữa giường, phía bên trong lộ ra thứ gì đó màu đỏ nhìn vô cung quen mắt, Triệu Tử Thiêm giật mình nhận ra được thì ra là cái còng tay hôm nay ở trân sân khấu, trong lòng không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh. Lại nghĩ đến bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết trước đây cậu đóng, Trì Sinh kia nghiện SM hại Ngô Sơ Úy đến thê thảm. Triệu Tử Thiêm lo lắng, dùng lực đẩy người Lương Đông ra: “Em không chơi, anh chơi một mình đi” Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, hai tay giống như gọng kìm kẹp chặt lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm: “Một mình anh chơi còn có ý nghĩa gì, em yên tâm anh nhất định sẽ không làm đau em đâu, anh sao có thể làm đau em chứ?” Triệu Tử Thiêm đã nghe quen câu nói anh sao có thể làm đau em kia của Lương Đông, hắn lúc nào cũng nói vậy nhưng có lần nào mà cậu không đau đây. Triệu Tử Thiêm kiên quyết lắc đầu từ chối: “Em nói không muốn chơi, anh sao lại cứ ép em hả?” Lương Đông trầm giọng: “Anh trước giờ chưa từng ép em, nhưng nếu em hôm nay không chơi, anh nhất định sẽ ép em…” Nói rồi Lương Đông liền khẽ siết chặt vòng tay hơn một chút. Triệu Tử Thiêm vừa sợ vừa lo, cái tình hình này nếu cậu không muốn chơi cũng nhất định sẽ bị Lương Đông ép buộc đến cùng. Triệu Tử Thiêm nhíu mày nói Lương Đông: “Chỉ chơi một chút thôi…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền nghĩ nghĩ xem cái nào nhẹ nhàng nhất, cuối cùng sau một hồi liền nói tiếp: “Chỉ còng tay thôi…” Lương Đông cười ha ha chạm mũi của mình vào mũi của Triệu Tử Thiêm: “Anh vốn không có ý định còng tay em, nhưng mà nếu em muốn thì cũng được đi” Lương Đông đi đến phía giường lớn lấy ra một cái còng tay màu đỏ làm bằng da, ở bên trong được bọc vải nhung rất êm đảm bao cho người sử dụng không bị đau. Lương Đông rất nhanh còng hai tay Triệu Tử Thiêm lại phía trước, làm xong xuôi mọi chuyện Lương Đông liền đứng đó nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm không được tự nhiên nói: “Sao... anh nhìn cái gì hả?” Lương Đông ánh mắt nóng rực giống như rada dò xét không bỏ sót chỗ nào trên người của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm định đưa tay tháo cái còng tay kia ra liền bị Lương Đông nhanh chóng ngăn lại: “Đừng tháo” Triệu Tử Thiêm lo lắng bất an bởi vì ai đó đã cầm sẵn trên tay cái vòng cổ tiến về phía cậu: “Đông ca, em không muốn mang cái đó đâu” Lương Đông vừa tháo cái vòng cổ kia ra vừa dỗ dành Triệu Tử Thiêm: “Bảo bối, em mà mang cái này vào nhất định sẽ dụ hoặc, em yên tâm đi cái này không gây khó chịu đâu” Triệu Tử Thiêm sợ hãi định xoay người bỏ chạy, cái vẻ mặt kia của Lương Đông như là muốn quất cậu vậy: “Không, em không muốn mang cái đó…” Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm lại, Triệu Tử Thiêm dùng hết sức lực muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lương Đông: “Đông ca, em không muốn đâu, nếu em mang vào rồi anh liền quất em thì làm sao” Lương Đông cười ha ha, một tay vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm trấn an cậu: “Làm sao có thể, anh nhất định không quất em” Triệu Tử Thiêm không tin, cái đầu nhỏ liên tục lắc qua lắc lại: “Em không tin, anh nhất định quất đau em” Lương Đông mặc kệ Triệu Tử Thiêm có không muốn thế nào, hắn nhất định ngày hôm nay phải mang cái vòng cổ kia cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị ép buộc đeo vòng cổ vào liền hốt hoảng, cậu bậy giờ thật sự muốn kết thúc cái trò chơi này ngay. Mặc dù Lương Đông còn chưa làm cái gì, nhưng có lẽ là do tâm lý sợ hãi có sẵn cho nên Triệu Tử Thiêm bây giờ vô cùng căng thẳng, hai tay liên tục đẩy ngực Lương Đông cách xa mình: “Đông ca, em không muốn chơi, em không muốn chơi nữa… anh bây giờ tháo ra cho em” Lương Đông vừa cởi cúc áo sơ mi của Triệu Tử Thiêm vừa hỏi: “Em sợ cái gì đây?” Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dọa đến nói năng không rõ ràng nữa cứ ấp úng không thôi: “Nếu như lát nữa anh quất em nữa… như vậy là không được… nhất định đau…” Lương Đông xoa xoa tóc của Triệu Tử Thiêm cười khổ trả lời: “Bảo bối… anh thật sự là không nỡ quất em đâu, làm sao anh lại quất em được” Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm ngồi xuống giường, bắt đầu nhanh nhẹn cầm lấy còng chân còng vào hai chân của cậu, Triệu Tử Thiêm trong lòng nhéo một cái, sống lưng ở phía sau bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. Lương Đông nhìn người trước mặt ngồi trên giường, càng nhìn lại càng cảm thấy kích thích hơn bao giờ hết. Triệu Tử Thiêm hiện tại tay chân đều bị còng lại hết, trên cổ đeo một cái vòng da màu đỏ, hơn nữa cái vòng cổ đó còn có một sợi dây dài, hắn chỉ cần kéo sợi dây đó một cái nhất định cả người của Triệu Tử Thiêm sẽ tiến về phía hắn. Áo mặc trên người Triệu Tử Thiêm cũng đã bị hắn cởi ra ba hàng cúc phía trên làm lộ ra khuôn ngực đang không ngừng vì lo lắng mà thở gấp phập phồng kia. Lương Đông cầm cái bịt miệng đưa lên trước mặt Triệu Tử Thiêm nói: “Yên tâm, anh sẽ không dùng cái này” Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới bớt sợ hãi một chút, một món bị loại bỏ, một món bị loại bỏ là tốt rồi. Lương Đông thấy ở trong đống đồ có một sợi dây dùng để trói, Triệu Tử Thiêm mắt thấy Lương Đông cầm sợi dây đó hốc mắt liền đỏ lên, lắc đầu liên tục: “Không được trói, không được trói…” Lương Đông lại ném sợi dây đó sang một bên, đưa tay bao lấy hai má của Triệu Tử Thiêm dỗ dành: “Được được, không trói em… bảo bối đừng có khóc” Triệu Tử Thiêm cảnh giác không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm roi da để ở bên cạnh mình. Lương Đông cầm roi da lên, Triệu Tử Thiêm theo đó cả người cứng nhắc, sợ hãi đến độ không thốt lên lời. Lương Đông một tay cầm theo roi da, một tay kéo dây ở trên cổ Triệu Tử Thiêm đi đến trước gương lớn, ép buộc cậu phải nhìn bộ dạng hiện giờ của mình. Lương Đông đứng ở phía sau Triệu Tử Thiêm khẽ liếm nhẹ vành tai cậu: “Đó, có nhìn thấy chưa… anh nói em rất dụ hoặc mà…” Triệu Tử Thiêm nhìn bản thân ở trong gương, đến chính cậu cũng phải bất ngờ trước bộ dạng hiện giờ của mình, cúc áo bị mở tung, phía bên dưới như ẩn như hiện chỉ cần cử động một chút thôi là thứ lẽ ra cần che đi sẽ xuất hiện trước mặt. Bộ đồ chơi tình thú kia là một màu đỏ rực, còng tay còng chân vừa vặn làm cho người ta nhìn thấy thôi liền ngứa ngay, hơn nữa vòng cổ kia thật sự càng làm cho cậu thêm phân trêu người. Lương Đông đưa roi da lên trước miệng Triệu Tử Thiêm nói: “Ngậm cái này đi…” Miệng nhỏ của Triệu Tử Thiêm ngay lập tức ngậm chặt, kiên quyết không chịu há ra một chút nào. Lương Đông thông qua gương lớn đánh giá biểu cảm của sóc nhỏ nhà mình. Hắn dịu dàng nói khẽ ở bên tai Triệu Tử Thiêm: “Bảo bối ngậm roi da nhất định sẽ mê hoặc không chịu nổi…” Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, sau đó nghĩ nghĩ cái gì đó liền hỏi Lương Đông: “Có thật không?” Lương Đông gật đầu, đưa roi da lên trước miệng Triệu Tử Thiêm: “Đương nhiên” Triệu Tử Thiêm quả thật ngậm lấy doi ra kia, Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng đó của sóc nhỏ nhà mình trong lòng liền nhịn không được nữa, bàn tay nhanh chóng đưa vào trong áo Triệu Tử Thiêm sờ soạng khắp mọi nơi. Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao hôm nay lại vô cùng mẫn cảm, Lương Đông chỉ vừa mới đưa tay vào phía dưới bụng cậu thôi hai chân đã sắp đứng không vững rồi. Lương Đông một tay đỡ lấy Triệu Tử Thiêm, một tay kéo áo cậu lên cao khiến cho áo sơ mi vốn dĩ xộc xệch lúc này liền lộ hết những thứ đáng lẽ không nên lộ ra. Lương Đông nhìn vào gương lớn, phát hiện ra được Triệu Tử Thiêm đã sớm rơi vào mê man không thoát khỏi, roi da ở trên miệng cũng đã rơi xuống đất. Lương Đông hơi dừng lại một chút, giọng nói mang theo dục vọng: “Bảo bối nhìn đi, thật yêu dị!” Triệu Tử Thiêm máy móc làm theo lời Lương Đông, hai mắt nhắm nghiền lúc này cố gắng mở ra một chút, người đứng đối diện trước gương kia suýt chút nữa khiến cho Triệu Tử Thiêm không nhận ra. Không nghĩ tới cậu thì ra cũng sẽ có bộ dạng bạo phát đến như vậy. Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi ấp úng hỏi Lương Đông: “Đông… lần nào… lần nào cũng như vậy sao?” Lương Đông khẽ mỉm cười đáp lời Triệu Tử Thiêm: “Sao có thể lần nào cũng như vậy được, mỗi lần sẽ có một phong thái khác nhau… Em có muốn xem không?” Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ thấu đáo đã gật đầu, Lương Đông trực tiếp đưa tay xuống phía bên dưới bao lấy Tiểu Thiêm Thiêm không nghiêm túc kia, Triệu Tử Thiêm ngay lập tức run rẩy hô hấp loạn nhịp, hai tay vịn lấy tay của Lương Đông cố gắng không cho mình ngã khụy. Lương Đông nói với Triệu Tử Thiêm: “Em nhìn xem, như vậy là rất mời gọi…” Triệu Tử Thiêm mới chỉ đưa mắt nhìn lên gương lớn thôi liền cụp mắt xuống xấu hổ không dám nhìn nữa, bộ dạng đó thật sự rất mất mặt. Lương Đông dừng lại, đổi tay sang phía sau động nhỏ kia trêu chọc, ngón tay thành thục tiến vào bên trong, Triệu Tử Thiêm nhịn không được ngâm nga rên rỉ. Lương Đông càng di chuyển càng điên cuồng, Triệu Tử Thiêm theo đó cũng vặn vẹo khó chịu. Lương Đông xấu xa nói với cậu: “Bây giờ là bộ dạng rất trêu người” Triệu Tử Thiêm ưm a liên hồi, Lương Đông hỏi Triệu Tử Thiêm: “Em thấy thế nào?” Triệu Tử Thiêm không trả lời chỉ lắc đầu, Lương Đông lúc này rút tay của mình ra thay bằng hàng thật giá thật của bản thân. Triệu Tử Thiêm không nhịn được nữa hai chân mềm nhũn, Lương Đông nhanh chóng đỡ lấy sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm ưm a nói không rõ ràng: “Đông… ưm… về giường lớn… ha…” Lương Đông ở phía sau cậu không ngừng ra vào, một tay nắm lấy cằm Triệu Tử Thiêm nâng lên: “Em nhìn đi đã, thấy như thế nào?” Triệu Tử Thiêm xấu hổ không thôi, dục vọng đã bao trùm lấy cậu khiến cho cậu không thể điều chỉnh trạng thái hiện giờ nữa. Triệu Tử Thiêm muốn nhanh chóng thoát khỏi chiếc gương kia cho nên liền trả lời Lương Đông: “Ừm… được…” Lương Đông cắn cắn vào vành tai non mềm của Triệu Tử Thiêm: “Tại sao lại khiêm tốn như vậy, anh thấy không chỉ đơn thuần là được thôi đâu…” Triệu Tử Thiêm hừ hừ nói lại: “Rất được… Đông… mau về giường đi…” Lương Đông vẫn không buông tha cơ hội trêu chọc Triệu Tử Thiêm: “Cái gì rất được, có phải là rất dụ tình hay không?” Triệu Tử Thiêm gật đầu máy móc nói lại lời Lương Đông: “Rất dụ tình” Lương Đông khẽ mỉm cười nói tiếp: “Có chút lẳng lơ đi!” Triệu Tử Thiêm lúc đầu gật đầu, lúc sau lại lắc đầu: “Lẳng lơ… ha… không phải… một chút cũng không lẳng lơ… ưm” Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm đặt vào phía bên dưới Tiểu Thiêm Thiêm, khiến cho Triệu Tử Thiêm theo phản xạ tự động cầm lấy nó di chuyển lên xuống. Lương Đông cười ha ha: “Còn nói không lẳng lơ?” Triệu Tử Thiêm rất muốn dừng tay lại, lý trí đã nói phải giữ thể diện không thể phát tình như vậy, nhưng kết quả tay lại không chịu nghe lời, càng di chuyển lại càng nhanh. Triệu Tử Thiêm lắc đầu kịch liệt ô ô nói: “Không có… một chút cũng không có… Đông không được nói vậy… hừ hừ…” Lương Đông thấy ai đó cáu gắt rồi liền cưng chiều vô điều kiện nghe theo: “Được được, một chút cũng không có…” Lương Đông tháo vòng cổ giúp cho Triệu Tử Thiêm, ngay cả còng tay cùng còng chân cũng tháo bỏ ra hết, tiếp theo đó hắn liền kéo cậu đến phía cửa kính tầng thượng ép người cậu đè lên đó, cửa kính vô cùng lạnh Triệu Tử Thiêm bị hơi lạnh ập tới liền gồng mình cương cứng, Lương Đông đưa tay tắt điện trong phòng rồi kéo rèm cửa ra. Không gian bên ngoài vô cùng đẹp, bây giờ là 11 giờ đêm, trời mưa rất lớn, bên ngoài vẫn còn một số khu nhà sáng đèn, điện đường bên dưới cũng chưa tắt. Mặc dù biết sẽ không có có ai nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn cảm giác không quen, cậu nhíu mày nói Lương Đông: “Đông… ưm… đừng ở chỗ này… không được…” Lương Đông nắm lấy eo Triệu Tử Thiêm di chuyển ra vào, tiếng va chạm của da thịt, tiếng đập người vào thành cửa kính, thanh âm ưm a không rõ ràng cùng với tiếng mưa lớn càng khiến cho không khí bên trong thêm phần kích thích lạ thường. Lương Đông nhận ra mình hiện tại không thể dừng lại được nữa, mặc cho Triệu Tử Thiêm có phản kháng thế nào hắn cũng ngăn không nổi dục vọng của mình. Hắn cảm nhận được dục vọng của hắn đối với Triệu Tử Thiêm càng lúc càng không thể không chế, càng lúc càng muốn chiếm hữu đối phương, đôi khi thật sự muốn mang người đó biến nhỏ bỏ vào túi áo mang theo. Mưa bên ngoài rơi xuống cửa kính khiến cho tấm kính càng thêm phần mờ nhòe, cũng giống như sự điên cuồng mê loạn hiện tại của Triệu Tử Thiêm, mọi thứ trước mắt bỗng dưng đều không rõ ràng, chỉ rõ ràng một điểm duy nhất đó chính là Lương Đông đang ở bên trong cậu. Chẳng biết lần phát tình đó kéo dài trong bao lâu, cũng chẳng biết Lương Đông ép buộc Triệu Tử Thiêm ở bên cửa kính mạnh mẽ thế nào, chỉ biết đến lúc Triệu Tử Thiêm ngất đi rồi cơn cuồng hoan vẫn chưa chấm dứt, chỉ biết biết đến khi Triệu Tử Thiêm ngất đi rồi, Lương Đông liền trực tiếp bế cậu tiếp tục làm. ___ Buổi tối ngày 26 tết, Triệu Tử Thiêm mang đồ đạc đã chuẩn bị sẵn của mình sang nhà Lương Đông. Ngày mai Lương Đông và cậu sẽ cùng nhau trở về Đông Bắc, lần trước Lương Đông đã hứa tết này sẽ cùng cậu đi chơi thế giới băng tuyết. Lúc Triệu Tử Thiêm cầm theo va li của mình sang nhà Lương Đông liền vui vẻ phấn khích lắm, Lương Đông nhìn thấy bộ dạng kia của ai đó liền cười khổ: “Vui như vậy sao?” Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông lại thở dài làm ra vẻ muốn nói lại thôi. Triệu Tử Thiêm nghi ngờ hỏi hắn: “Làm sao thế?” Lương Đông do dự một lúc mới nói: “Đại Thiêm à, anh tết này có lẽ không thể về cùng em rồi…” Triệu Tử Thiêm nghe vậy nụ cười trên môi liền thu lại: “Sao vậy? Anh có việc sao?” Lương Đông lắc đầu: “Cũng không có việc bận gì cả” Triệu Tử Thiêm đi đến chỗ ghế sô pha nhíu mày nhìn hắn, Lương Đông quan sát được hai hàng lông mày của Triệu Tử Thiêm đang nhíu chặt, ánh mắt nghiêm túc gắt gao giống như lãnh đạo oán trách nhân viên làm việc không kịp tiến độ vậy, cuối cùng Lương Đông nhịn không được nữa phải bật cười, bất ngờ kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình nói: “Đùa em thôi ha ha…” Triệu Tử Thiêm tức giận dùng tay đánh liên tiếp mấy cái vào người Lương Đông: “Làm như vậy anh vui lắm hả?” Lương Đông gật gật đầu, đưa mặt cọ vào cần cổ của Triệu Tử Thiêm, hương thơm sữa tắm thoang thoảng vừa lúc quẩn quanh mũi hắn, con sóc xấu xa này nhất định là tự tắm rửa sạch sẽ rồi mang lên dâng đến tận miệng hắn đây mà: “Đùa một chút thôi, lâu rồi không thấy dáng vẻ lo lắng gấp gáp đó của em” Triệu Tử Thiêm hừ lạnh đẩy Lương Đông sang một bên rồi tự mình ngồi sang chỗ bên cạnh. Triệu Tử Thiêm nhìn mấy túi lớn nhỏ để trên bàn có Dã Sơn Quân, Sơn Quân Vương, Vương Lão Kết, Đào Hương Thôn,… đều là những thực phẩm bổ dưỡng. Triệu Tử Thiêm nhíu mày hỏi Lương Đông: “Anh mua nhiều đồ như vậy để làm cái gì?” Lương Đông thản nhiên đáp: “Tặng ba mẹ vợ” Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia liền cố gắng nhịn cười, tuy rằng khóe môi của con sóc nào đó đã sớm nhếch lên cao không che giấu được, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói thế này: “Em mới không thèm làm vợ anh” Lương Đông nhún vai: “Anh có nói là em sao?” Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông rồi ai nha một tiếng: “Đúng rồi, vậy mấy thứ này là tặng cho ba mẹ của cô gái nào đúng không?” Lương Đông mỉm cười nhìn về phía Triệu Tử Thiêm: “Là tặng cho ba mẹ người ngồi đối diện anh” Triệu Tử Thiêm bĩu môi: “Vậy còn nói anh có nói em sao…” Lương Đông cười ha ha kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng: “Vậy là ai nói ai thèm làm vợ anh đây? Trong bụng người nào đó đã sớm nhận chỗ trước rồi còn giả bộ…” Triệu Tử Thiêm cuối cùng vẫn bị Lương Đông xỏ mũi dắt đi: “Hừ, không thèm nói với anh…” Lương Đông ngồi ôm Triệu Tử Thiêm một lúc rồi giống như nhớ ra chuyện gì đó đột nhiên đưa tay với lấy điện thoại của mình nói: “Anh cho em xem cái này” Triệu Tử Thiêm không mấy quan tâm lắm, nhưng mắt vừa thấy được thứ ở trong điện thoại Lương Đông, Triệu Tử Thiêm có muốn không để ý cũng không được, bởi vì nó liên quan đến cậu. Triệu Tử Thiêm giật mình định đưa tay giật lấy điện thoại của Lương Đông, nhưng mà con lừa nào đó đã nhanh chóng thu lại. Triệu Tử Thiêm hai mắt trợn lớn tức giận không nói ra được điều gì, Lương Đông giống như không sợ chết còn cố tình đưa một ngón tay chạm vào màn hình điện thoại để kéo sang tấm ảnh khác cho cậu xem: “Em nhìn xem có đẹp không? Anh chụp nhiều lắm” Triệu Tử Thiêm hét lớn: “Đông ca, anh có thể thôi biến thái được hay không hả?” Lương Đông cười xấu xa đáp: “Cái này sao gọi là biến thái đây? Cái này gọi là tình thú, anh chụp nhiều lắm còn lưu lại thành một file gọi là nắng hạn gặp mưa rào” Triệu Tử Thiêm sau bao hồi vật lộn cùng Lương Đông kết quả cũng chỉ có một, cậu thất thủ rồi nằm ở trên ghế thở phì phò quát: “Anh không xóa em liền đoạn tuyệt quan hệ với anh” Lương Đông nhét điện thoại cẩn thận vào túi quần rồi ngồi xuống chỗ ghế sô pha, móng lừa nào đó đã sớm mò được vào trong áo Triệu Tử Thiêm làm hành động không đứng đắn: “Em đoạn tuyệt quan hệ với anh, anh mỗi ngày sẽ gửi cho em một tấm ảnh” Triệu Tử Thiêm không còn sức gạt tay Lương Đông ra nữa, chỉ còn biết đấu võ mồm với hắn: “Anh đừng có mà vô liêm sỉ như vậy, em… nói là làm đấy…” Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình: “Ai nha nói là làm sao? Anh đây bây giờ làm cho em nói được nhưng không có sức làm nữa…” Thế là không gian trong phòng từ đó chỉ còn tiếng ư a không dứt khoát. File ảnh nắng hạn gặp mưa rào kia chính là ảnh buổi tối hôm đó ở Thâm Quyến, Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm không còn rõ ràng đã lén chụp lại cậu cùng bộ đồ chơi SM kia, mọi tư thế cái nào cũng đủ cả, Lương Đông từ hôm ấy trở về tối nào cũng phải bỏ ra xem vài lần hại bản thân đêm nào cũng phải xả nước lạnh.