Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 130 : Không tạm bợ
Một tuần sau Lương Đông và Triệu Tử Thiêm nhận được thư mời tham dự Kugou phồn tinh, bên trong thư mời ghi rất rõ ràng địa điểm cùng thời gian tổ chức, hơn nữa cũng viết rõ bọn họ được nhận giải nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm. Khi trợ lý Trương Dĩnh đưa thư mời đến nhà Lương Đông phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đang mặc áo choàng tắm đi qua đi lại trong nhà. Trợ lý Trương Dĩnh hơi hơi nhíu mày sau đó liền bước vào bên trong đóng cửa lại:
“Lương Đông đâu rồi?”
Triệu Tử Thiêm thản nhiên ngó đầu lại phía sau ý nói hắn đang ở trong phòng tắm. Trợ lý Trương Dĩnh thở dài đưa tấm thư mời trong tay cho Triệu Tử Thiêm nói:
“Thư mời đi dự kugou phồn tinh ngày mai, các cậu nhận giải nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm”
Triệu Tử Thiêm đang cầm cốc sữa bò đưa lên miệng uống lúc này cũng phải ngừng lại, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm trợ lý Trương Dĩnh giống như không thể tin tưởng được:
“Nghệ sĩ có tầm ảnh hướng nhất năm sao?”
Trương Dĩnh đưa tấm thiệp mời kia cho Triệu Tử Thiêm tự xem. Triệu Tử Thiêm nhìn một lượt từ trên xuống dưới thật kỹ phát hiện ra mình không có nhầm, trong thiệp mời kia viết Lương Đông là nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm:
“Là Đông ca được sao, thật tốt quá rồi”
Trợ lý Trương Dĩnh nói tiếp:
“Cậu cũng được, cậu và Lương Đông đều được”
Triệu Tử Thiêm trong lòng nhảy nhót:
“Thật hả?”
Trợ lý Trương Dĩnh thản nhiên trả lời:
“Chỉ đùa cậu thôi”
Triệu Tử Thiêm ngay lập tức thất vọng đi một chút, đúng lúc này Lương Đông từ trong phòng tắm bước ra đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm khoác vai cậu rồi nhìn Trương Dĩnh nhíu mày nói: “Không được trêu chọc em ấy…” Nói rồi liền xoay người sang chỗ Triệu Tử Thiêm dịu giọng: “Cả em cũng được”.
Triệu Tử Thiêm cứ tưởng Lương Đông chỉ đang an ủi mình thôi, thế cho nên liền nở một nụ cười trấn an hắn:
“Không sao, anh hay là em được đều được mà”
Lương Đông khẽ cười, đầu ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:
“Là thật đó, vừa rồi Miên Miên gọi điện thoại cho em là anh bắt máy, cô ấy nói đến nhà đưa thư mời nhưng không thấy em”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lương Đông, một lúc sau cậu liền lên tiếng nói:
“Có thật không?”
Lương Đông cưng chiều nhìn người bên cạnh gật đầu với cậu một cái. Sau đó Triệu Tử Thiêm liền chạy vào bên trong phòng lấy điện thoại gọi cho trợ lý Miên Miên hỏi thử. Khoảng ba phút sau ai kia nụ cười trên môi không thể khép lại được đi ra ngoài nói chuyện với hắn:
“Đông ca, em bây giờ về nhà đây”
Lương Đông nhíu mày:
“Tại sao lại về, không phải nói hôm nay không có việc gì hay sao?”
Triệu Tử Thiêm đang ở trong phòng Lương Đông thay quần áo nói vọng ra:
“Đông ca về lấy thư mời, Miên tỷ nói đứng bên ngoài đợi em”
Lương Đông đi vào phòng ngủ, mắt thấy ai kia đã mặc được quần dài vào rồi, áo choàng tắm cũng sắp cởi ra, hắn liền bước đến ôm cậu vào lòng:
“Nói Miên Miên qua đây đưa thư mời là được rồi, không cần phải vội vàng như vậy đâu”
Bởi vì đây là giải thưởng đầu tiên của Triệu Tử Thiêm thế cho nên cậu vô cùng gấp rút, cứ một hai đòi phải về nhà xác thực lá thư mời kia cho bằng được:
“Thôi em về nhà lấy”
Lương Đông cười khổ, không nói hai lời trực tiếp nhấc bổng Triệu Tử Thiêm trên tay ngăn không cho cậu trở về nhà:
“Không cần gấp gáp, không phải đã đáp ứng anh hôm nay ở lại đây sao?”
Triệu Tử Thiêm chống hai tay lên vai Lương Đông nhìn hắn:
“Buổi tối sẽ sang”
Lương Đông nhìn người đối diện, áo tắm hờ hững chỉ khoác ở bên ngoài để lộ ra vùng da màu lúa mạch ở khuôn ngực, xương quai xanh vô cùng quyến rũ, cần cổ vì mỗi lần nói chuyện mà theo tự nhiên yết hầu trượt lên trượt xuống. Bây giờ mới là tám giờ thôi, Lương Đông cũng vừa mới tắm xong nhưng hắn chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm lại cầm lòng không được. Lương Đông để Triệu Tử Thiêm đứng xuống, sau đó liền giật lấy điện thoại trong tay cậu nhấn số điện thoại của trợ lý Miên Miên:
“Cô giúp Đại Thiêm mang thư mời qua đây đi… đúng vậy… em ấy đang ở nhà tôi…”
Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông hỏi:
“Miên tỷ có mang qua đây hay không?”
Lương Đông gật đầu, Triệu Tử Thiêm vì thế lại vui sướng không thôi:
“Thế ngày mai mặc cái gì, bây giờ lên mạng tham khảo một chút đi”
Lương Đông cười xấu xa, dùng tay kéo con sóc đang vì vui vẻ mà loạn hết cả lên kia về phía mình:
“Anh có một bộ đồ là dành riêng cho em, bây giờ mặc thử luôn đi”
Triệu Tử Thiêm gật đầu luôn:
“Được…”
Lương Đông thản nhiên kéo áo choàng tắm trên tay Triệu Tử Thiêm xuống: “Anh giúp em mặc…” Nói rồi liền giống như có lòng tốt định cởi quần Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm ngăn hắn lại:
“Khoan đã, anh lấy cho em xem đi đã…”
Lương Đông dùng sức kéo quần Triệu Tử Thiêm xuống:
“Được rồi, cứ cởi đồ ra đi rồi anh sẽ đi lấy cho em…”
Triệu Tử Thiêm nửa tin nửa ngờ, nhưng mà trong lúc suy nghĩ thì ai kia đã sớm cởi hết được quần áo đang mặc trên người cậu rồi:
“Á, anh sao còn cởi quần lót của em…”
Lương Đông dùng môi chặn miệng của Triệu Tử Thiêm lại, một tay nhanh chóng cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm di chuyển lên xuống, tay còn lại ở phía sau mông cậu thăm dò. Triệu Tử Thiêm nhíu mày xoay người sang một bên:
“Đông… người ta đang nghiêm túc đó”
Lương Đông giống như là bị bỏ đói lâu ngày, điên cuồng cúi xuống cắn mút khắp cần cổ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm sợ rằng ngày mai để lại vết trên cô thì không hay thế cho nên liền khẽ quát hắn:
“Đông… dừng đi… là đang… ưm”
Đúng lúc Lương Đông liền áp sát Triệu Tử Thiêm vào tường, hai tay nhấc bổng cậu lên cao rồi thả ra. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ quặp chặt hai chân vào bên eo Lương Đông, ngón tay xấu xa của ai kia cũng nhân cơ hội đó mà đâm vào phía bên trong cậu. Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị kích thích như vậy chỉ còn biết run rẩy phát ra những tiếng ngâm nga không rõ ràng.
Lương Đông nhìn người phía trước, đầu ngả về phía sau nhưng tay chân đều bám chặt lấy người hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn bên trong là đầu lưỡi hồng hồng ẩn hiện, vì từng đợt kích thích của hắn mà ngực Triệu Tử Thiêm phập phồng lên xuống liên hồi. Lương Đông ánh mắt chuyển âm u, như thế nào sóc nhỏ hắn làm gì cũng mị hoặc như vậy.
Tay của Lương Đông ở phía bên dưới Triệu Tử Thiêm không ngừng mở rộng, Triệu Tử Thiêm càng ngày càng hổn hển gấp gáp hơn, Lương Đông cảm nhận được vùng bụng mình giống như là có cái gì đó nóng ấm tràn ra, cúi đầu xuống phát hiện dịch trắng vẫn còn vương lại trên đó. Lương Đông cười lạnh, đưa tay xuống phía đó khẽ chạm vào rồi đặt lên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm hiện tại hai mắt nhắm nghiền, cả người vì khoái cảm mà tê liệt giống như mất đi cảm giác, thế cho nên cậu căn bản không thể phát hiện ra được rằng Lương Đông bôi thứ đó lên mặt cậu. Đến khi cảm giác được có thứ gì đó nóng ấm mới giật mình mở mắt ra, một tay vốn đang bám trên cổ Lương Đông cũng phải theo phản xạ mà chạm thử vào mép mình. Lúc Triệu Tử Thiêm đặt tay lên miệng định lấy thứ đó xuống nhìn xem là cái gì, Lương Đông nhanh như chớp xấu xa đẩy tay Triệu Tử Thiêm một cái, khiến cho đầu ngón tay cậu không kịp phòng bị tiến vào trong khoang miệng. Triệu Tử Thiêm giật mình nhăn mặt định quát, Lương Đông liền cúi xuống hôn lấy đôi môi kia, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào bên trong khoang miệng cậu không bỏ sót bất cứ một góc nhỏ nào.
Triệu Tử Thiêm ngoài việc ngoan ngoãn phối hợp cũng không thể làm gì hơn, đầu lưỡi bị Lương Đông cắn mút giống như sắp hỏng mất, Lương Đông còn cắn cắn vào khắp hai môi cậu, nhay cắn đến mức Triệu Tử Thiêm cảm giác được hình như bị tróc da rồi, Đầu lưỡi của Lương Đông vẫn bên trong khoang miệng Triệu Tử Thiêm, thế cho nên khi Triệu Tử Thiêm nói chuyện đều phát ra những tiếng không rõ ràng:
“Ưm… Đông… chuông cửa… a…ha…”
Lương Đông mặc kệ chuông cửa bên ngoài kêu, trực tiếp để Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường rồi mang Tiểu Đông Đông nhét vào động nhỏ khó chiều của Triệu Tử Thiêm. Khoái cảm rất nhanh kéo đến, Triệu Tử Thiêm không rõ vì đau đớn hay là sung sướng mà mười đầu ngón chân quặp chặt, hai tay không ngừng sờ soạng loạn ở trước ngực Lương Đông. Chuông bên ngoài reo liên hồi, Triệu Tử Thiêm ở bên trong giống như là muốn đua với tiếng chuông kia, tiếng âm ư rên rỉ cùng tiếng va chạm của da thịt còn muốn lớn hơn.
Đúng lúc này điện thoại của Triệu Tử Thiêm vang lên, Triệu Tử Thiêm mê man đưa mắt nhìn vào màn hình phát hiện ra là trợ lý Miên Miên, cậu vốn định đưa tay nhấn xuống nút từ chối cuộc gọi, ai ngờ Lương Đông đột nhiên giật lấy điện thoại trong tay cậu nhấn nút nghe rồi áp lên tai cậu.
Người ở đầu dây bên kia có điểm bực bội:
“A lô, Đại Thiêm cậu còn không chịu ra mở cửa đi”
Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông ý nói bây giờ cậu không muốn nói chuyện, Lương Đông đẩy người mạnh hơn một chút, khiến cho Triệu Tử Thiêm không kìm lòng được mà bật ra một tiếng ưm a. Trợ lý Miên Miên nghi ngờ hỏi lớn:
“Đại Thiêm, Đại Thiêm, cậu có đó hay không?”
Triệu Tử Thiêm gương mặt ửng hồng khổ sở, Lương Đông không chịu tắt điện thoại, hơn nữa còn cố chấp để ở bên tai cậu. Triệu Tử Thiêm mếu máo, dùng hết sức lực của mình muốn đẩy tay Lương Đông ra nhưng không được, cuối cùng chỉ còn biết mở miệng đáp lời:
“Ừ… có…”
Trợ lý Miên Miên nghe ra được giọng nói của Triệu Tử Thiêm khác lạ:
“Còn làm cái gì mà không chịu ra mở cửa hả?”
Lương Đông đưa điện thoại đặt ở bên tai mình nói tiếp:
“Cô đưa thư mời đẩy vào bên trong giúp tôi”
Lương Đông lúc này nghe điện thoại của Triệu Tử Thiêm khiến cho trợ lý Miên Miên có muốn không suy nghĩ đen tối cũng không thể, giọng nói kinh sợ ở bên này ấp úng hỏi:
“Các cậu… hai người các cậu… đang làm cái gì vậy”
Lương Đông ở trên người Triệu Tử Thiêm ra vào không biết mệt, hắn nhìn thân thể vì dục vọng mà đỏ ửng khắp người của Triệu Tử Thiêm liền cười nhẹ cưng chiều sau đó thản nhiên đáp lời trợ lý Miên Miên rồi cúp máy:
“Làm tình!”
Lương Đông là cố tình, bởi vì lần trước trợ lý Miên Miên cố tình báo sai lịch hẹn cho Triệu Tử Thiêm sớm hơn một ngày, khiến cho lần đó sóc nhỏ nhà hắn không thể đến nhà hắn ngủ được. Lương Đông vì chuyện đó mà âm thầm lên kế hoạch trả thù cô ấy, phải biết Miên Miên vừa mới thất tình, bây giờ ở thời điểm này mà đề cập đến chuyện đó thật đúng là đã chạm đúng chỗ đau của Miên Miên.
Trợ lý Miên Miên ở bên ngoài hét lớn:
“Các cậu có thể thôi làm mấy cái trò như vậy được hay không, làm ơn đi đừng có cố khoe khoang nữa!”
Lương Đông cười lạnh, trợ lý Miên Miên nhất định là tức giận lắm, nếu không sao tiếng hét của cô ấy lại lớn đến như vậy. Triệu Tử Thiêm ô ô nói:
“Đông, sao lại nói như thế… sao lại nói như thế được… ha”
Lương Đông bất ngờ kéo Triệu Tử Thiêm ngồi dậy, hai tay nắm lấy eo cậu đong đưa:
“Thế phải nói như thế nào? Phải nói là đang thượng em sao?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu tức giận:
“Không được… ưm… ngày mai… nếu thế làm sao mà dám nhìn mặt Miên tỷ… ha… ưm…”
Lương Đông hôn vào môi của Triệu Tử Thiêm rồi bỏ ra:
“Kệ đi… cô ấy sớm biết chuyện của hai chúng ta rồi”
Triệu Tử Thiêm giọng nói không rõ ràng phản bác:
“Không… a… đã biết cũng không được như thế… ưm… sau này không được… có biết chưa…”
Tiếng va chạm càng ngày càng rõ ràng. Triệu Tử Thiêm cả người mỏi nhừ, sống lưng đau nhức không thôi, phía bên dưới hình như cũng bị Lương Đông làm sắp hỏng rồi. Triệu Tử Thiêm ô ô ngăn Lương Đông lại:
“Đông… đủ… a…”
Lương Đông cắn cắn vào cần cổ của Triệu Tử Thiêm:
“Chưa đủ… làm thêm nữa mới được…”
Triệu Tử Thiêm hai mắt cố gắng mở lớn ra nhìn Lương Đông nhưng không thể, cuối cùng chỉ còn biết cắn cắn môi dưới liên tục nói:
“Đủ rồi… hừ… không được nữa… ưm… ha”
Lương Đông càng ngày càng không biết tiết chế, được một lần nhất định phải có ba bốn lần tiếp theo:
“Bảo bối, em được mà…”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Không được nữa… ha… ưm… không…a…”
Tiếng nói không được nữa của Triệu Tử Thiêm cứ như vậy kéo dài hơn mười phút, Lương Đông được ăn no rồi mới buông ai đó cả người mềm nhũn nằm xuống giường. Triệu Tử Thiêm cả người đau nhức không thôi, mệt mỏi thở không ra hơi, nằm thẳng người cũng đau vô cùng thế cho nên lúc này chỉ còn biết cách giận dỗi nằm xoay lưng lại đối diện với Lương Đông.
Lương Đông mỉm cười đưa tay vuốt vuốt tóc Triệu Tử Thiêm một lượt rồi trêu chọc cậu:
“Bảo bối, anh đã nói là em nhất định được mà”
Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông sang rồi im lặng không lên tiếng, Lương Đông cười khổ xoa xoa dọc sống lưng của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhích người nằm sát ra ngoài ý muốn không để cho cái móng lừa kia chạm vào người mình. Lương Đông lơ đãng nhìn xuống dưới mông của Triệu Tử Thiêm phát hiện ra được ở nơi đó vẫn còn lưu lại một vệt trắng sữa theo mông nhỏ của ai đó sắp chảy xuống drap trải giường. Lương Đông theo bản năng đưa tay muốn lau đi giúp cho Triệu Tử Thiêm, nhưng mà tay Lương Đông mới chỉ chạm được vào đó thôi, Triệu Tử Thiêm đã bực bội gạt tay hắn ra. Lương Đông nhíu mày:
“Còn giận dỗi, sữa chảy hết xuống giường rồi kìa”
Triệu Tử Thiêm không hiểu Lương Đông nói gì, trong lòng tuy tò mò nhưng ngoài miệng vẫn không bật ra một câu. Lương Đông thấy ai kia giận thật thế cho nên cũng chỉ biết cách lấy lòng:
“Bảo bối, anh ôm em đi tắm”
Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:
“Không cần”
Lương Đông im lặng một hồi rồi lên tiếng:
“Em không định đi thử quần áo sao, hay là em ngày mai không định đi nhận giải?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng đành nén cơn đau bước xuống giường. Chân vừa mới chạm đất đứng lên thôi suýt chút nữa là run rẩy ngã xuống, Triệu Tử Thiêm không bước nhanh được cậu đang đợi ai đó đến bế mình lên, nhưng trước sau người đáng ghét nào đó vẫn không thèm có động tĩnh gì. Triệu Tử Thiêm vì thế mà càng tức giận hơn.
Lương Đông không phải là không muốn bế Triệu Tử Thiêm, mà là hắn còn mải ngắm mĩ cảnh ở trước mặt đến đình chỉ mọi động tác rồi. Triệu Tử Thiêm vừa mới bước được hai bước thôi, dịch trắng liền theo giữa hai mông cậu chảy xuống dưới tận bắp đùi, Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng cảm giác như Tiểu Đông Đông lại ngứa ngáy rồi. Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu sao lại cảm thấy tủi thân ghê gớm, ai kia thỏa mãn rồi liền mặc kệ cậu không thèm quan tâm đến. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông chọc đến mức hốc mắt đỏ lên, mũi khịt khịt. Lương Đông nghe được tiếng mới hoàn hồn bừng tỉnh bước xuống giường đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm bực bội dùng hết sức lực đẩy người Lương Đông sang một bên:
“Không cần anh quan tâm”
Lương Đông thở dài, sóc nhỏ nhà hắn dạo này không biết làm sao tính khí rất thất thường, lúc thì rất cuồng nhiệt còn quyến rũ hắn, lúc thì hắn muốn lại không cho, đôi khi chẳng hiểu tại sao giống như hiện tại mắt tự nhiên lại đỏ lên rồi. Lương Đông cúi người xuống bế Triệu Tử Thiêm trên tay bước vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm không dãy dụa nhưng mà cái miệng lại dãy dụa không thôi:
“Đã nói không cần anh quan tâm, người ta chẳng cần đâu”
Lương Đông buồn cười, ai đó nói không cần nhưng mà bây giờ tại sao lại vòng tay ôm lấy cổ hắn đây:
“Được rồi, chúng ta bây giờ đi tắm rồi sẽ đi xem đồ, thế có được không?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Đã nói không cần, không cần có được chưa, em tự tắm, tự đi xem đồ, không nhờ anh giúp…”
Lương Đông gật đầu liên tục:
“Được được, là anh tình nguyện, tình nguyện làm cho em được chưa…”
Triệu Tử Thiêm hừ lạnh một tiếng, tiếp theo đó liền nhắm mắt ra vẻ hưởng thụ lắm. Dĩ nhiên thì được người ta giúp tắm, không cần phải đưa tay nhấc chân, không hưởng thụ mới là lạ đó. Được một lúc Triệu Tử Thiêm đột nhiên lên tiếng gọi Lương Đông:
“Đông…”
Lương Đông ừ nhẹ nhìn ai đó. Triệu Tử Thiêm vẫn nhắm nghiền hai mắt hỏi hắn một câu thế này:
“Tại sao lại thích em? Trên đời nhiều người như vậy chắc chắn sẽ còn có người hợp với anh hơn em!”
Lương Đông im lặng, sau đó liền thẳng thắn hỏi lại Triệu Tử Thiêm:
“Em nói xem, anh hiện tại vẫn còn trẻ như vậy, nếu sau này chỉ thích vĩnh viễn mình em, có đáng hay không?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông hỏi mình câu hỏi kia liền mở mắt nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng chẳng hiểu tại sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy buồn man mác, Triệu Tử Thiêm thở dài nhắm mặt lại nhỏ giọng trả lời hắn:
“Quả thật là không đáng”
Lương Đông mỉm cười ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng, bàn tay theo đó liền vỗ vỗ lấy vai cậu:
“Nhưng mà chẳng còn lựa chọn nào khác, em vừa xuất hiện thì người khác đều không thể sánh bằng rồi”
Triệu Tử Thiêm thầm cười đưa một ngón tay lên ngực Lương Đông gãi gãi:
“Nhưng mà… em là con trai. Anh vẫn nên tìm một cô gái!”
Lương Đông nhíu mày cúi xuống nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Hay là em thích cô gái nào rồi phải không?”
Triệu Tử Thiêm rất nhanh lắc đầu phủ nhận:
“Làm gì có, không có ai cả… Nhưng mà, chúng ta… mọi người nhất định sẽ rất khó chấp nhận, ít nhất là đối với gia đình hai bên”
Lương Đông vuốt vuốt mái tóc của Triệu Tử Thiêm:
“Anh nghĩ cả đời này cũng không thể tìm được cô gái nào tạm thời cả… anh cũng không muốn tạm bợ như vậy!”
Triệu Tử Thiêm không nói nhưng cái đầu nhỏ cũng kín đáo gật xuống. Lương Đông nắm lấy bàn tay của Triệu Tử Thiêm khẽ siết chặt:
“Sau này nhất định đừng buông tay”
Triệu Tử Thiêm ừ nhỏ:
“Kiên quyết đừng buông tay”
Trước đây Lương Đông luôn nghĩ hắn sau này sẽ cứ như bao người bình thường mà trải qua hết cả cuộc đời, không có thăng trầm chỉ bình bình ổn ổn mà sống như mười chín năm đầu của hắn. Hắn đương nhiên có ước mơ, có lý tưởng, nhưng mà bản thân lại không đủ nghiêm túc mà thực hiện. Hắn cứ nghĩ mình hiểu thế nào là thích hợp, thế nào là không thích hợp, hắn luôn nghĩ nam và nữ mới là thích hợp, nhưng cuối cùng… không dám nói trước là sẽ đến cuối cuộc đời, chí ít hiện tại hắn lại cảm thấy Triệu Tử Thiêm người con trai này chính là người thích hợp nhất với hắn.
Nghĩ lại khoảng thời gian trước đây, Lương Đông lại tự cảm thấy buồn cười với chính bản thân, nhìn xem hắn đã bỏ phí bao nhiêu năm tháng rồi. Có người chọn cuộc sống bình ổn không có thăng trầm lên xuống, trưởng thành, đi làm, kết hôn, sinh con, có một gia đình bình thường. Cũng có người chọn cuộc sống có một chút bậc thang, có khi vấp ngã chính mình phải tự vượt qua, giống như hắn hiện tại vậy, con đường sau này nhất định sẽ có rất nhiều ngã rẽ buộc hắn phải lựa chọn. Khi đã xác định chọn Triệu Tử Thiêm thì chính là phải đối mặt với viễn cảnh tương lai đó.
Lương Đông từ đó đến giờ trải qua ba mối tình, đến Triệu Tử Thiêm chính là lần thứ tư. Có điều mối tình giữa hắn với Triệu Tử Thiêm lại được coi như kéo dài lâu nhất, ba năm rồi quả thật không thấy chán thậm chí càng ngày càng cảm thấy không thể sống thiếu đối phương.
Bốn mối tình của Lương Đông cũng chẳng thể nào làm cho hắn nói rõ tình yêu rốt cuộc mang khái niệm thế nào, người ta đi hết cả cuộc đời rồi vẫn chưa thể trả lời câu hỏi này, nhưng Lương Đông hiện tại cảm nhận được, tình yêu chính là một dạng gì đó vừa hưởng thụ vừa đau đớn, vừa ràng buộc vừa tự do, vừa thoải mái vừa bức bách. Muốn hiểu được cái gì là tình yêu, có lẽ phải do đối phương giúp bản thân mình tự cảm nhận.
Trước đây không ai quản được Lương Đông, nhưng đến khi Triệu Tử Thiêm xuất hiện thì mọi thứ đều đảo lộn hết cả. Lương Đông trước giờ không thích con trai, thế nhưng mối tình giữa hắn và cậu đã kéo dài những ba năm rồi. Tính cách của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm khác nhau rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn có thể vì cậu mà tìm cách dung hợp nó. Những thứ Triệu Tử Thiêm theo đuổi, những ngang bướng cố chấp của cậu, hắn đều có thể nhắm mắt cho qua.
Lương Đông thật sự không mong muốn mình sẽ có một tình yêu như thế, hắn rất sợ sẽ có tình yêu như hiện tại, tình yêu mà chỉ cần đối phương đau một chút hắn liền đau gấp mười, tình yêu mà chỉ cần đối phương buồn một chút hắn liền nhìn thấy không gian toàn một màu xám xịt, tình yêu mà… cảm giác như hai người đã hợp thành một thể thống nhất rồi. Tình yêu đó vô cùng mãnh liệt, nó khiến cho Lương Đông thấy sợ hãi… nếu một ngày đột nhiên Triệu Tử Thiêm không xuất hiện nữa, đột nhiên biến mất, Lương Đông nhất định sẽ đột nhiên không biết phải làm cái gì tiếp theo, giống như đột nhiên mất đi tất cả định hướng phía trước.
Cái gọi là đột nhiên chính là không báo trước, không thể tưởng tượng tới, cứ như vậy ép buộc con người ta phải thích nghi. Có người có thể thích nghi được, cũng có người không thể. Có người lựa chọn cách giải quyết để bước tiếp, cũng có người lựa chọn dừng lại làm quen với đột nhiên. Cũng giống như Lương Đông và Triệu Tử Thiêm sau này vậy, đột nhiên xa nhau mất bốn năm, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
4 chương
8 chương
23 chương
79 chương
12 chương
18 chương