Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 125 : Fan meeting hạ này ở Thiêm Tân

Có lẽ do buổi sáng ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm ở trong bồn tắm ngâm nước quá lâu cho nên bây giờ đột nhiên có chút mệt, thỉnh thoảng lại ho vài cái. Lương Đông mỗi lần thấy Triệu Tử Thiêm ho như vậy liền nhíu mày đi đến vỗ vỗ lưng cậu lo lắng hỏi: “Có sao không?” Triệu Tử Thiêm xua tay lắc đầu: “Không sao!” Triệu Tử Thiêm một phần là do cổ họng không được khỏe, một phần là hồi hộp chờ mong đến buổi tối vì thế ăn uống cũng chỉ qua loa, Lương Đông ngồi bên cạnh ép buộc cậu ăn thêm vài miếng, Triệu Tử Thiêm cuối cùng lại ở bên cạnh hắn mè nheo nói đã ăn đủ rồi, thế cho nên cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngày hôm ấy đều không ăn được là bao. Đợt fan meeting này Triệu Tử Thiêm nói muốn biểu diễn cho fan hâm mộ nghe bài hát ‘Cuồng Tưởng Khúc’ bài hát này yêu cầu độ khó rất cao, hơn nữa mỗi lần hát đều giống như phải hét lên thật lớn. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm cứ ho mãi thôi, cổ họng không được tốt chính vì thế mà hắn không muốn để cho cậu hát bài này, nếu còn cứ cố chấp hát như vậy chỉ sợ giọng cũng không giữ nổi. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn muốn hát, nói đến nước này rồi thì không thể thay đổi được nữa. Tám giờ ngày hôm đó fan hâm mộ đến vô cùng đông, cả một hội trường hai tầng lầu đều ngồi kín chỗ. Triệu Tử Thiêm trong lúc đợi tới giờ biểu diện lén lút chạy ra ngoài nhìn xem người đến có nhiều hay không. Cậu vừa mới bước chân ra ngoài liền bị fan hâm mộ bắt gặp thế cho nên lại phải chạy vào thật nhanh. Vừa vào trong phòng hóa trang liền vui vẻ chạy ra chỗ Lương Đông nói: “Đông ca, bên ngoài có rất nhiều người!” Triệu Tử Thiêm hiện tại đang mặc một chiếc áo gió màu đen mà chính Lương Đông mua cho cậu, cái dáng vẻ không thể che giấu được sự vui sướng kia thật sự làm cho Lương Đông không hiểu sao cũng vui vẻ theo, có lẽ chỉ cần Triệu Tử Thiêm lúc nào cũng hào hứng tươi cười như vậy thì Lương Đông đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sân khấu ngày hôm nay vì Triệu Tử Thiêm mà lấy màu sắc yêu thích nhất của cậu làm màu chủ đạo, cả một không gian ngập tràn sắc tím, bóng bay màu tím, khung hình lớn trên sân khấu cũng là màu tím. Lightstic và bảng chữ cái là một màu xanh lá, Triệu Tử Thiêm ngày hôm đó ở trên xe Lương Đông ngồi đợi đèn đỏ liền nảy ra ý định muốn lightstic bảng chữ cái phải là màu xanh, bởi vì cậu cảm thấy màu xanh có cảm giác an toàn, có một kiểu gì đó giống như là được phép tiến lên phía trước giống như đèn tín hiệu giao thông màu xanh cho phép di chuyển xe vậy. Triệu Tử Thiêm nói Lương Đông là đại dương, có cảm giác rất tươi mát, luôn mang cho cậu sự bao dung thế cho nên bảng đèn led ngày hôm đó được để màu xanh dương. Triệu Tử Thiêm đứng ở trong khán đài mãn nguyện nhìn cả hội trường một lượt, tiếng nhạc vang lên nhưng vẫn không thể át đi được tiếng nói của người hâm mộ bên ngoài. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, cậu rất sợ ngày hôm nay sẽ xảy ra sơ suất, vì thế mà cứ đứng ở trong góc cầm chai nước đưa lên đưa xuống mãi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới chỉ ra mắt được nửa năm mà thôi nhưng đã có hơn tám vạn fan hâm mộ, con số này tuy không phải là lớn nhưng để mà nói nửa năm đã có nhiều fan như thế thì quả là một sự việc đáng được nhắc tới. Lương Đông tiến đến khoác vai Triệu Tử Thiêm trấn an cậu: “Đừng lo lắng!” Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, chẳng hiểu sao lúc vừa rồi rõ ràng còn bất an rất nhiều nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn, cậu lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm không có bất cứ một chút áp lực nào. Triệu Tử Thiêm mỉm cười gật đầu. Đến giờ biểu diễn Lương Đông là người đầu tiên ra sân khấu trước, sau đó mới đến Triệu Tử Thiêm, đến khi nhảy xong hai bài riêng biệt rồi hai người liền cùng nhau nhảy một bài. Trouble maker là bài được hai người bọn họ lựa chọn, nhưng có điều ngày hôm nay vô cùng đặc biệt… người nhảy vai nữ lại là Lương Đông. Fan hâm mộ ở dưới la hét cuồng nhiệt: “Ối trời ơi!” Mọi người ai ai cũng đều lớn tiếng hô: “Thiêm Đông, Thiêm Đông” khiến cho Triệu Tử Thiêm cười đến vui vẻ. Đến khi nhảy xong Lương Đông đi vào bên trong thay quần áo, Triệu Tử Thiêm đứng bên ngoài cầm mic đưa tay lên cao vẫy chào mọi người: “Chào mọi người! Thanh ca của các bạn phải đi thay đồ, thế nào….” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền dừng lại rồi như đùa như thật nói tiếp: “ngày hôm nay có giống hôn lễ của chúng tôi hay không? ha ha…. Có vui không?” Người hâm mộ hò reo đồng thanh hét lớn: “Vui!” Triệu Tử Thiêm bắt đầu nghịch ngợm nói với mọi người: “Chút nữa vợ nhỏ nhà tôi sẽ ra, mọi người chờ một chút nhé… Cái biểu ngữ Thiêm Đông này không tồi đâu!” Lương Đông từ bên trong bước ra, nhạc nền liền chuyển thành bài hát ‘Hôm nay em phải lấy anh’. Lương Đông nhìn về phía người hâm mộ bên dưới nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn, trước tiên mời cô dâu…” Nói rồi lại giả bộ quay sang Triệu Tử Thiêm hỏi: “Chú rể đâu, chú rể đâu rồi? Không có chú rể làm sao bắt đầu?” Triệu Tử Thiêm hả một tiếng: “Anh muốn đào hôn sao?” Người bên dưới lại được hồi reo hò ầm ĩ. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông chuẩn bị rất nhiều trò chơi để tương tác với fan hâm mộ, trò chơi đầu tiên gọi là ‘Thiếp thân vận chuyển công’. Cái từ ‘thiếp’ ở đây có ý nghĩa dán sát, luật chơi rất đơn giản chỉ là cùng nhau để một quả bóng bay ở giữa hai người rồi đi đến địch và làm nổ quả bóng đó là được. Có điều Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại không được chơi cùng nhau mà phải là chơi cùng với fan. Đến lúc bốc thăm số ghế ngẫu nhiên, fan hâm mộ bên dưới đều đồng loạt hét lớn: “Hai người các anh tự chơi với nhau đi!” Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có điểm khó xử, trò chơi này là bọn họ nghĩ ra để tương tác với fan nhưng bây giờ lại không fan nào muốn lên. Lương Đông hiểu ý của mọi người, fan hâm mộ rất thích nhìn thấy hai bọn họ ở cùng một chỗ thế cho nên mới tình nguyện không cần tương tác gì cả. “Cái này không thể thay đổi luật chơi được, nhất định phải chơi cùng với các bạn. Đấy là tôi đang thông báo, chứ không phải hỏi ý kiến các bạn, có hiểu không?” Lương Đông giả bộ nghiêm túc đứng ở trên sân khấu nói. Hai người cùng fan chơi cho đến khi còn một quả bóng duy nhất, fan hâm mộ lại ở dưới gào thét ý muốn quả bóng cuối cùng này phải là hai người họ chơi cùng nhau: “Đông Thiêm, Đông Thiêm!” Triệu Tử Thiêm đứng một lúc rồi cũng cầm quả bóng kia đi về phía Lương Đông, Lương Đông cười đến vui vẻ sau đó ai kia liền đặt quả bóng ở chỗ đũng quần của hắn. Lương Đông biết con sóc nhỏ kia lại giở trò lưu manh nữa rồi nhưng hắn cũng không có ý định phản đối cứ để cho ai kia muốn làm gì thì làm. Triệu Tử Thiêm cùng Lương Đông giữ quả bóng đó ở phía bên dưới đũng quần, sau đó Triệu Tử Thiêm liền nói: “Em để như vậy mới kích thích” Quả thật hai người bọn họ cứ như vậy… cùng nhau làm nổ quả bóng ở trên sân khấu. Đội của Triệu Tử Thiêm thua thế cho nên mọi người yêu cầu Triệu Tử Thiêm phải hôn Lương Đông một cái. Lương Đông đương nhiên là nghe hiểu ý của những người kia, nhưng hắn vẫn giả bộ nói: “Không được, tôi không đồng ý để em ấy hôn người khác đâu” Triệu Tử Thiêm nghe không rõ fan bên dưới nói, thế cho nên liền hỏi Lương Đông: “Bọn họ nói cái gì?” Lương Đông cố tình nói sai ý muốn của mọi người: “Bọn họ nói muốn em hôn mỗi người ở đây một cái, anh nói anh không đồng ý!” Lương Đông vừa nói xong, Triệu Tử Thiêm liền bất ngờ kéo hắn về phía mình chạm môi vào tai Lương Đông thay cho một nụ hôn. Fan hâm mộ lại được hồi phấn khích hò reo. Đến lúc gần kết thúc, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên sân khấu nghe lại bài hát Hạ Này được chiếu trên màn hình lớn. Bên dưới có một fanboy đột nhiên hét lớn: “Đại Thiêm rất đáng yêu!” Lương Đông nghe được liền xoay đầu lại, không rõ là hắn không vui hay là đang ghen, mà lạnh mặt đưa tay chỉ xuống dưới sân khấu nói lớn: “Cút ngay!” Fan hâm mộ vì thế lại được một trận cười vang. Buổi fan meeting ngày hôm đó kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, Triệu Tử Thiêm chơi mệt đến mức lúc vào trong sân khấu liền không để ý hình tượng gì nữa ngồi xuống ghế thở phì phò. Lương Đông lắc lắc đầu nhìn người đối diện, sau đó cảm thấy tư thế kia của ai đó rất khiêu khích hắn. Triệu Tử Thiêm hiện tại mặc một chiếc yếm da màu đen, cái yếm này cũng là Lương Đông ngày hôm đó nhìn thấy quyết định mua cho Triệu Tử Thiêm. Bây giờ Triệu Tử Thiêm mặc vào quả thật là có cảm giác giống như một đứa nhỏ hơn nữa còn... vô cùng ám muội. Lương Đông đi đến đưa cho Triệu Tử Thiêm một chai nước đã được mở sẵn: “Nước ấm đấy, mau uống đi” Triệu Tử Thiêm cầm chai nước uống một ngụm sau liền bỏ xuống, nhìn Lương Đông nghiêm túc nói hai tiếng cám ơn. Lương Đông im lặng không nói gì, Triệu Tử Thiêm liền kiễng chân hôn một cái vào má hắn. Áo khoác của Triệu Tử Thiêm cầm đến không biết bây giờ để ở chỗ nào, chính vì vậy Lương Đông liền cởi áo của mình ra khoác vào người cho cậu: “Em ra xe đợi trước đi, anh có một chút việc!” Triệu Tử Thiêm gật đầu đi ra xe của Lương Đông. Bây giờ cũng đã là mười một giờ rồi thế cho nên cậu cũng chẳng cần phải lén lút nữa, fan hâm mộ chắc hẳn là đã về hết không có thời gian đâu mà để ý đến bọn họ. Triệu Tử Thiêm vừa ngồi vào trong xe liền thấy túi quần áo của mình để ở ghế phía sau, mắt thấy quần áo trên người mặc không được thoải mái cho nên cậu liền đưa tay lấy quần áo muốn thay luôn ở trên xe. Triệu Tử Thiêm chỉ vừa mới cởi được đai yếm thôi cánh cửa xe liền bật mở khiến cho Triệu Tử Thiêm giật mình suýt chút nữa hét lớn. Lương Đông không ngờ hắn mới chỉ đi có một lúc thôi, khi ra xe ai kia đã muốn cởi sẵn đồ đợi hắn rồi. Lương Đông thản nhiên ngồi vào trong xe giống như không có chuyện gì xảy ra, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng muốn cài lại khuy yếm nhưng do ở trong xe không có ánh đèn, cậu cứ luống cuống cài mãi vẫn không thể cài vào được. Lương Đông đóng vai người tốt xoay người sang bên cạnh nói: “Để anh giúp!” Triệu Tử Thiêm gật đầu bỏ tay ra, nhưng mà lừa lớn bản tính lưu manh không thay đổi, có người nói để anh giúp bây giờ liền quyết đoán muốn giúp người ta cởi luôn cái quần ra. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc phát hiện ra đã không còn kịp nữa rồi, hai cái đai yếm đã bị Lương Đông tháo ra hết: “Đông ca, đừng như vậy đang ở bãi đỗ xe đó” Lương Đông đưa tay vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm sờ soạng khắp khoang bụng cậu: “Tối như vậy đến mặc quần em còn không thể mặc, người ta còn có thể nhìn thấy chúng ta sao?” Tay của Lương Đông vô cùng lạnh chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm của cậu liền có cảm giác khó thích nghi, Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông ra quát: “Tay anh lạnh như vậy…” Lương Đông dùng tay còn lại giữ chặt sau gáy Triệu Tử Thiêm tiến về phía mình: “Ở trong xe của anh còn muốn cởi đồ, đến bây giờ lại từ chối anh là sao?” Triệu Tử Thiêm cố gắng đẩy Lương Đông sang một bên giải thích: “Em định thay đồ, đồ này mặc không thoải mái” Lương Đông im lặng khiến cho không khí bên trong cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái ngượng ngùng, Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông nói liền mẫn cảm nhận ra được đây giống như là sự bình yên trước cơn bão vậy, cậu nuốt một ngụm nước miếng, dùng sức đẩy Lương Đông ra một lần nữa: “Đông ca, mau lái xe về đi…” Nói đến đây cả người cậu liền bị Lương Đông nhấc lên kéo vào ngồi trong lòng hắn, Triệu Tử Thiêm hoảng hốt khẽ quát: “Đông ca… ưm” Lương Đông kéo gương mặt Triệu Tử Thiêm xuống phía dưới, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tách mở khoang miệng cậu ra. Không thể không khẳng định kỹ năng hôn của Lương Đông càng ngày càng tốt, nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, vừa chiếm hữu vừa buông lỏng, mọi cảm giác đều là đối lập nhưng chẳng hiểu sao Triệu Tử Thiêm lại giống như bị hắn thôi miêm mà trầm mê trong đó, cứ như vậy tiếp nhận triệt để, phản kháng cũng theo đó buông xuôi không còn. Có đôi lúc Triệu Tử Thiêm còn có suy nghĩ, có phải là Lương Đông lén cậu đi hôn người khác nữa thế cho nên bây giờ mới hôn giỏi như vậy hay không. Lương Đông nhanh tay luồn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm trên người vẫn mặc đồ diễn hiện tại chỉ mặc duy nhất một cái áo phông mà thôi, chính vì thế mà Lương Đông rất nhanh vén được áo của ai đó lên trên thật cao. Triệu Tử Thiêm cảm giác Lương Đông muốn cởi áo của mình ra liền đưa tay chặn hắn lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng cởi, có chút lạnh!” Triệu Tử Thiêm trong người không được khỏe, nếu như Lương Đông cởi áo của cậu ra rất có khả năng bị nhiễm lạnh thế cho nên Lương Đông mới tạm tha không cởi áo của Triệu Tử Thiêm, nhưng cái yếm này nhất định là phải cởi, nếu không hắn làm sao có thể làm đây. Triệu Tử Thiêm biết bây giờ phản kháng cũng không có ích gì, vì vậy hai tay đặt ở trên vai Lương Đông phối hợp nhếch mông lên cao để cho hắn cởi quần cậu ra. Lương Đông thấy ai kia ngoan ngoãn như thế không tránh được phải trêu chọc một chút: “Còn nói không muốn…” Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, ngồi ở trên đùi Lương Đông cắn cắn môi. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh này máu nóng trong người lại bốc lên cao, muốn dập lửa nhất định phải là người đối diện hắn đây dập mới được. Lương Đông nhanh chóng đưa tay về phía sau mông của Triệu Tử Thiêm tìm kiếm nơi mẫn cảm của cậu: “Em cố tình phải không?” Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, hơi run rẩy một chút hả một tiếng. Lương Đông đâm một ngón tay vào trong động nhỏ kia trầm giọng hỏi: “Cố tình quyến rũ anh phải không?” Ngón tay kia của Lương Đông đã không dưới ba lần tác oai tác quái ở trong người cậu, nhưng Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn là không thể thích nghi được ngay, cậu nhíu mày nhịn đau bực bội trả lời Lương Đông: “Em còn cần quyến rũ anh để nhận sự đau đớn này chắc… ưm” Lương Đông tiếp tục cho thêm một ngón tay nữa vào bên trong, đầu ngón tay của Triệu Tử Thiêm đặt ở trên vai Lương Đông cũng theo đó nắm chặt. Lương Đông dùng sức cố gắng muốn chen vào cho bằng được, hắn biết ai kia nhất định là đang căng thẳng cho nên cái chỗ đó mới khó khăn như vây. Lương Đông đưa một tay luồn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm, cố tình nhéo nhéo điểm nhỏ trước ngực cậu, một bên vẫn không quên ở bên tai Triệu Tử Thiêm thổi khí: “Lúc nào cũng căng thẳng như vậy là sao… thả lỏng một chút đi…” Triệu Tử Thiêm không phải là không muốn thả lỏng mà là cậu quả thật bị đau đớn kia làm cho hít thở không thông mất rồi. Nếu không phải một lúc sau sẽ sung sướng, Triệu Tử Thiêm nhất định có liều mạng cũng sẽ không để cho Lương Đông làm việc này với mình. Lương Đông lại khó khăn cho thêm một ngón tay nữa vào bên trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm giống như đã chịu đựng đến giới hạn, cái đầu nhỏ theo đó mất hết sức lực tựa vào vai Lương Đông, ở bên tai hắn thở hổn hển: “Đông, đau quá… a…” Lương Đông vòng tay ra sau lưng Triệu Tử Thiêm vuốt ve: “Nhịn một chút” Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng oán trách, dùng tay đánh vào vai Lương Đông: “Anh tại sao không nhịn lại một chút đi, để trở về khách sạn… ưm… Đông… ha… chậm một chút” Lương Đông đột nhiên nhấc Triệu Tử Thiêm lên cao, Triệu Tử Thiêm không phòng bị trước đã bị Lương Đông cứ như vậy tiến vào rồi. Triệu Tử Thiêm đau đến hít thở khó khăn, nhưng ai kia ở bên dưới cứ điên cuồng chuyển động, Triệu Tử Thiêm cố gắng nhịn đau cuối cùng nhịn không được nữa mới mở lời cầu xin Lương Đông: “Đông… ưm… ngày mai về… nên hôm nay đừng…” Lương Đông bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Bảo bối, như thế nào vẫn còn có thể phân tâm hay sao?” Triệu Tử Thiêm mất hết sức lực dùng tay đánh vào vai Lương Đông oán trách: “Nhẹ một chút... sáng ngày mai phải trở về rồi” Lương Đông không những không giảm tốc độ mà còn dùng sức nhiều hơn, một tay đưa xuống phía mông của Triệu Tử Thiêm nhéo mạnh: “Hôm nay làm một lần cho em nhớ, dám ở trên sân khấu nói linh tinh” Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông nhéo đau liền mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kia không còn nhanh nhẹn như trước nữa mà thay vào đó là sự mê man phong tình. Triệu Tử Thiêm bĩu môi hỏi: “Ai nói… linh tinh chứ?” Lương Đông nhìn thấy dáng vẻ kia chỉ hận không thể mang Triệu Tử Thiêm bỏ vào túi áo, sóc nhỏ nhà hắn quả thật càng ngày càng mê hoặc rồi. Lương Đông không tự chủ được ở bên dưới dùng sức húc mạnh một cái, Triệu Tử Thiêm theo đó cả người khẽ run rẩy, cuối cùng đầu nhỏ lại trở về chỗ cũ, ngoan ngoãn gục ở trên vai Lương Đông. “Là ai sáng nay ở trong phòng tắm gọi anh là chồng, thế mà đến tối lại ở trước mặt nhiều người như thế nói anh là vợ nhỏ hả?” Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông vào sâu đến không thể thở nổi, cánh tay run rẩy vòng qua cổ hắn ôm chặt như muốn giảm đi một chút sức lực nào đó của Lương Đông nhưng mà vô ích. Triệu Tử Thiêm giọng nói đã không còn rõ ràng nữa, âm lượng theo từng đợt chuyển động của Lương Đông mà lên xuống to nhỏ khác nhau: “Đông… ưm… buổi sáng là muốn dụ anh thôi… ha… buổi tối mới là thật… ưm…” Lương Đông cười lạnh, hắn dùng sức lật ngược Triệu Tử Thiêm lại khiến cho ngực cậu tì vào vô lăng, Lương Đông theo đó ở phía sau trực tiếp tiến lui, tư thế này so với Triệu Tử Thiêm vô cùng bật lợi nhưng đối với Lương Đông mà nói thì thuận lợi vô cùng, vừa vặn để cho con sóc cứng đầu nào đó biết thế nào là sợ. Triệu Tử Thiêm ở phía sau đau nhức, trước ngực cũng bị tì ép sát vào thành vô lăng, chân đã sớm trụ không được, Lương Đông ở sau kia lại như cái máy không biết dừng. Triệu Tử Thiêm vừa sung sướng vừa khó chịu, thân thể nhức mỏi chỉ muốn trở về tư thế như cũ mà thôi: “Đông… ưm… như này mỏi… không muốn…” Lương Đông vòng tay lên phía trước nắm lấy cằm Triệu Tử Thiêm xoay về phía sau: “Em không thành thật một chút, anh còn có tư thế mỏi hơn…” Bởi vì không gian tương đối chật hẹp, chân của Triệu Tử Thiêm vì thế mà không được duỗi thẳng, lưng bởi vì mỗi lần ra vào mãnh liệt kia của Lương Đông mà giống như muốn gãy, đến bây giờ lại bị hắn xoay mặt về phía sau cần cổ mỏi đến muốn ngất đi. Triệu Tử Thiêm cuối cùng khó khăn lên tiếng: “Đông… ha… vừa rồi nói đùa thôi… dừng dừng… không được…” Lương Đông cho một ngón tay vào trong miệng của Triệu Tử Thiêm trêu chọc đầu lưỡi của cậu: “Nói nghe một chút… như thế nào mới là thật hả?” Triệu Tử Thiêm dùng lưỡi muốn đẩy tay Lương Đông ra nhưng không được, ngược lại ai kia còn xấu xa đến mức đút thêm một ngón tay nữa vào: “Đông… nói cái gì… ưm… nói cái gì thì là cái đó… ha…” Lương Đông ghé sát đầu vào tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn: “Thế em nói xem, ai mới là vợ nhỏ đây?” Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông cho tay vào miệng, ép buộc cậu phải mở miệng lớn hơn bình thường, khi nói chuyện cũng khó khăn, mỗi lần nói ra đều giống như rên rỉ, Triệu Tử Thiêm nghe thấy chính giọng nói của mình kia cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng: “Anh muốn ai làm… vợ nhỏ thì… ha… người đó chính là vợ nhỏ… ưm” Lương Đông nhếch miệng, một tay bất ngờ nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm dùng sức bóp mạnh: “Không chịu nói phải không?” Triệu Tử Thiêm không thể chịu được đợt sóng kích thích này nữa, miệng mở lớn cố gắng thở dốc, nước miếng theo đó cũng chảy ra dính lại bên khóe miệng, khiến cho lửa trong lòng Lương Đông một lần nữa bốc lên cao, hắn dùng sức thật mạnh điên cuồng ở phía sau Triệu Tử Thiêm ra vào đều đặn. Triệu Tử Thiêm vì thế mà phải mất vài giây mới có thể lên tiếng trả lời Lương Đông được: “Là em… ưm… có được chưa” Lương Đông quả thật nhẹ nhàng đi một chút, nhưng tay ở phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm càng di chuyển lại càng nhanh, hắn xấu xa hỏi: “Em cái gì?” Triệu Tử Thiêm tuy rằng sớm không còn tỉnh táo, nhưng mà tâm tư của con lừa lớn phía sau kia cậu làm sao mà không biết, nhất định là lại nhân cơ hội mượn cớ trêu chọc cậu nữa. Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi nhất quyết không chịu nói ra lời kia: “Anh muốn… muốn là cái gì thì là cái đó” Lương Đông cúi đầu cắn vào tai Triệu Tử Thiêm một cái thật mạnh sau đó đưa tay đánh vào mông Triệu Tử Thiêm: “Anh bây giờ muốn làm thêm ba lần nữa…” Triệu Tử Thiêm nghe vậy giật mình hoảng sợ, vội vã lắc đầu cố gắp sắp xếp lại lời nói nhưng vô ích: “Không được… ngày mai… như vậy… không thể về… ha…” Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm lại để cậu ngồi trên đùi mình, chậm rãi lau mồ hôi dính ở bên khóe mắt của ai kia, ôn nhu hỏi lại: “Vậy nói nghe xem, em cái gì hả?” Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng được buông tha, cả người mềm giống như sợi bún tựa vào lòng ngực Lương Đông thở dốc. Lương Đông im lặng một lúc không thấy Triệu Tử Thiêm trả lời, hắn lại dùng tay đưa lên trước ngực cậu kéo thật mạnh điểm nhỏ đã sớm bị dày vò đến sưng đỏ kia. Triệu Tử Thiêm hiện tại quả thực là rất muốn nghỉ ngơi, nếu như còn làm nữa chỉ sợ sẽ ngất mất, có điều cậu lại không muốn khuất phục để ai kia được như ý nguyện, chính vì vậy Triệu Tử Thiêm đành quay ra giả bộ làm nũng oán trách: “Suốt ngày trêu chọc… suốt ngày ức hiếp... đáng ghét…” Lương Đông vì điệu bộ làm nũng kia của Triệu Tử Thiêm mà đau lòng, nhưng mà hắn biết rõ ai kia chỉ là đang giả bộ đáng thương mà thôi, hắn cũng không phải là mới lần đầu được diện kiến. Lương Đông vòng cả hai tay lên phía trước ngực Triệu Tử Thiêm, nắm lấy điểm nhỏ của cậu mà dùng sức yêu thương. Triệu Tử Thiêm đau tới mức hét lớn, cố gắng dãy dụa thoát khỏi Lương Đông: “Đông… đau… đau quá…” Lương Đông càng nhéo càng mạnh, chút sức lực còn lại của Triệu Tử Thiêm theo đó cũng giống như bị Lương Đông hút cạn. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm vẫn là nhịn không được nữa, ngoan ngoãn khuất phục: “Ha… a… vợ nhỏ… vợ nhỏ… không phải anh… ha” Lương Đông hơi hơi dừng lại một chút, xấu xa ồ lên một tiếng: “Không phải là anh thì là ai?” Triệu Tử Thiêm đưa tay cố muốn gạt hai tay Lương Đông xuống, nhưng cậu càng gạt ra thì điểm nhỏ lại càng bị Lương Đông nắm chặt: “Là em… ưm… mau thả ra… ha” Lương Đông nghe được giọng nói của Triệu Tử Thiêm càng ngày càng không rõ ràng, hắn vì thế cũng động lòng tha cho con sóc cứng đầu kia. Lương Đông lấy lại quần yếm ở bên dưới mặc vào cho Triệu Tử Thiêm, ai kia giống như hoàng thượng vậy nhắm nghiền mắt đợi người ta mặc quần cho, ngay cả chân cũng không thèm nhấc lên. Lương Đông vừa làm vừa buồn cười nói: “Em là vua rồi” Triệu Tử Thiêm im lặng cho đến khi Lương Đông giúp cậu mặc quần áo chỉnh tề rồi đặt cậu sang ghế phó lái mới nhỏ giọng nói một câu như thế này: “Vậy em phong anh làm hoàng hậu… không muốn làm vợ nhỏ thì cho anh làm vợ cả…” Lương Đông liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh, đã bị dạy dỗ đến mức không còn sức lực như vậy rồi mà vẫn còn cứng đầu cho được: “Em có phải là cảm thấy vẫn quá nhẹ nhàng hay không?” Triệu Tử Thiêm vùi mặt vào trong áo khoác của Lương Đông, đem cả người mình bao bọc thật cẩn thận rồi mới trả lời hắn: “Hôm nay không truyền hoàng hậu, mau lái xe trở về đi!” Lương Đông buồn cười, cái dáng vẻ sợ sệt kia đích thị là đang cảnh giác hắn thế mà vẫn còn nói như thế. Lương Đông khởi động xe, trước khi chiếc xe chuyển bánh hắn có để lại một câu như vậy: “Miệng trước rất lanh lợi, miệng sau cũng không vừa!”.