Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 122 : Bị chụp lén
Ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm và Lương Đông không có thời gian để đi chơi nữa, bọn họ từ sáng đến tối đều chăm chỉ luyện tập vũ đạo rồi làm quen với sân khấu. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mỗi người ở một phòng tập nhảy riêng biệt, tập cho đến trưa liền ăn qua loa vài thứ đồ ăn nhanh rồi đến chiều thì lại cùng với nhau ở trong một phòng tập hát. Buổi tối Lương Đông và Triệu Tử Thiêm diễn tập lại hết một lần trên sân khấu, cả một ngày chỉ đều xoay quanh việc nhảy múa và ca hát. Có một số fan ở thành phố khác đã đến Thiên Tân từ ngày hôm nay, không hiểu bằng một cách nào đó bọn họ còn biết luôn cả khách sạn mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đang ở, cho nên việc fan ở chung trong một khách sạn với hai người là điều không thể tránh khỏi.
Tối ngày hôm đó, mãi đến mười một giờ Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới được quay trở về phòng. Trợ lý Trương Dĩnh của Lương Đông đã gọi điện báo trước cho hai người biết rằng có fan ở chung trong một khách sạn, nói bọn họ khi ra về cẩn thận một chút. Khi Lương Đông từ trên xe ô tô bước xuống cũng nhìn thấy được có một số người đứng ở bên trong khách sạn nhìn bọn họ, mặc dù bây giờ đã không còn sớm nữa nhưng fan hâm mộ vẫn đứng ở ngoài cửa đợi. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cũng không thể làm hành động gì quá thân thiết, hai người luôn giữ khoảng cách khi đi cùng đối phương.
Fan hâm mộ vừa nhìn thấy hai người bước xuống từ trên xe ô tô liền nhao nhao hết cả lên, Lương Đông đưa tay ý nói bọn họ giữ im lặng một chút, bây giờ đã muộn rồi hắn cũng không muốn làm phiền đến những người xung quanh. Người hâm mộ theo Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lên đến tận phòng, mắt thấy hai người mỗi người vào riêng một phòng mới xoay lưng rời đi.
Triệu Tử Thiêm cả ngày hôm nay mệt mỏi rã rời, vừa về đến phòng liền thay quần áo bước vào bồn tắm. Nước ấm làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng hiện tại đột nhiên lại không buồn đưa tay nhấc chân, nếu có Lương Đông ở đây thì tốt, hai người họ sẽ cùng nhau tắm rửa cậu sẽ không cần phải quản cái gì cả, cứ ngủ luôn ở trong này Lương Đông nhất định sẽ bế cậu đi ngủ.
Triệu Tử Thiêm thở dài một hơi, cầm điện thoại nhìn đồng hồ hiện trên đó đã là mười một giờ rưỡi rồi, cậu nhanh chóng tắm rồi đứng dậy mặc quần áo vào người đi lên giường quấn chăn muốn ngủ. Có điều nằm mãi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, mãi mà không ấm người lên được, cổ chân ngày hôm nay bởi vì tập luyện vũ đạo mà nhức mỏi vô cùng, Triệu Tử Thiêm đưa tay với lấy điện thoại nhìn màn hình chằm chằm vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lương Đông, cậu trong phút chốc cảm thấy vô cùng tủi thân… con lừa lớn kia nhất định là đi ngủ rồi cho nên mới mặc kệ cậu không thèm quan tâm đến.
Điện thoại vừa được đặt xuống giường liền có một tiếng chuông tin nhắn truyền đến, Triệu Tử Thiêm hai mắt sáng lên mở điện thoại ra xem phát hiện ra được là tin nhắn weibo của Lương Đông. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đã đổi tên tài khoảng weibo của mình. Triệu Tử Thiêm thêm một từ DTX vào sau tên mình, có nghĩa viết tắt của từ đoạt thiên hạ. Lương Đông sau đó nhìn thấy tên tài khoản của Triệu Tử Thiêm, hắn cũng nhanh tay thêm một chữ ZG vào phía sau có nghĩa là trợ công. Triệu Tử Thiêm muốn đoạt thiên hạ nhất định phải có hắn trợ công mới được.
[Lương Đông ZG]: Bảo bối, đã ngủ hay chưa?
Triệu Tử Thiêm cười cười nhanh chóng nhắn tin lại.
[Triệu Tử Thiêm DTX]: Còn chưa.
Phía bên kia rất nhanh nhắn tin trả lời.
[Lương Đông ZG]: Tại sao còn chưa chịu ngủ hả?
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền nhắn lại như thế này.
[Triệu Tử Thiêm DTX]: Phòng khách sạn không quen cho nên ngủ không được.
Lương Đông ở bên này nhận được tin nhắn kia liền khẽ cười, hắn biết con sóc nhỏ kia chỉ kiếm cớ mà thôi, bọn họ lần đó quay lỡ yêu tình địch không phải là cũng ngủ ở khách sạn hay sao, hắn còn chẳng thấy Triệu Tử Thiêm mất ngủ đâu.
[Lương Đông ZG]: Ngủ sớm đi, anh đi ngủ đây.
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy tin nhắn này suýt chút nữa là tức giận đáp điện thoại xuống sàn nhà, cậu đã bày tỏ như vậy rồi con lừa lớn kia còn không chịu hiểu ra, đúng là thân con lừa mà hay là phải đợi cậu nói thẳng mới chịu hiểu. Triệu Tử Thiêm lầm bầm xoay người sang trái rồi sang phải vẫn không tài nào ngủ được. Không phải là phòng khách sạn không quen mà là thiếu hơi người cho nên Triệu Tử Thiêm mới như vậy. Cổ chân nhức mỏi vô cùng, lưng cũng không khác là mấy, mắt thấy đã qua mười phút rồi Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhịn không được liền bước xuống giường, xỏ dép vào chân rồi đi đến phòng đối diện.
Lương Đông đang ngồi ở trên ghế sô pha đợi Triệu Tử Thiêm qua, hắn biết con sóc nhỏ nào đó nửa đêm nhất định sẽ nhịn không được mà mò qua phòng hắn, không ngờ lại nhanh đến thế còn chưa tới ba mươi phút ngoài kia đã có tiếng gõ cửa rồi. Lương Đông vừa mở cửa liền thấy Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài, trên người chỉ mặc duy nhất một pijama mỏng sọc kẻ màu đỏ. Lương Đông thấy vậy liền hốt hoảng nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng rồi đóng cửa lại:
“Sao không mặc thêm áo vào?”
Triệu Tử Thiêm mãn nguyện ở trong lòng ngực ai đó hít hà một hơi:
“Qua đây muốn uống nước, rất nhanh sẽ trở về”
Lương Đông buồn cười, hắn biết Triệu Tử Thiêm là đang nói dối:
“Phòng em không có nước uống sao?”
Triệu Tử Thiêm thản nhiên đáp lại:
“Có! Nhưng mà nước không ấm, lạnh như vậy muốn uống nước ấm một chút”
Lương Đông bật cười ha ha, đôi tay ở trên người Triệu Tử Thiêm cũng siết chặt hơn một chút:
“Lạnh như vậy, em chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, ban đêm còn sang gõ cửa phòng anh hả?”
Triệu Tử Thiêm biết mình không nói lại Lương Đông thế cho nên chỉ còn cách ở trong lòng ngực hắn cọ cọ làm nũng:
“Chăn phòng bên không đủ ấm”
Lương Đông xấu xa đáp lại:
“Không phải còn có điều hòa sao?”
Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, kết quả liền trả lời một câu thế này:
“Vậy để em trở về phòng mở điều hòa đi ngủ”
Lương Đông sợ ai đó nổi giận quay trở về phòng thật thế cho nên liền nhanh chóng nói:
“Được rồi, đã qua đây rồi còn muốn trở về sao”
Thế là Triệu Tử Thiêm hiện tại đã nằm ngọn ở trong vòng tay của Lương Đông:
“Đông à, cổ chân có chút mỏi, lâu lắm rồi không tập nhảy bây giờ có điểm không quen” Nói rồi cái chân lạnh toát kia của Triệu Tử Thiêm liền co lên một chút muốn chen vào giữa hai đùi của Lương Đông tìm kiếm hơi ấm.
Triệu Tử Thiêm quả thật là chỉ đơn thuần muốn cho chân vào đùi của Lương Đông cho ấm mà thôi, ai ngờ chân vừa di chuyển lại chuẩn xác chạm vào Tiểu Đông Đông của vị nào đó. Triệu Tử Thiêm giật mình thu chân lại nhìn Lương Đông cười cười hối lỗi, Lương Đông vốn ngày hôm nay cũng mệt mỏi đã định tha cho con sóc nhỏ xấu xa kia rồi nhưng quả thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ban đêm tự hiến thân đến bây giờ còn nhảy lên giường của hắn làm loạn như thế, Lương Đông không dạy dỗ một chút thì Triệu Tử Thiêm lại tưởng hắn là mèo bệnh.
Lương Đông nắm lấy bàn chân lạnh toát kia của Triệu Tử Thiêm kẹp chặt vào giữa đùi mình, giọng nói mang theo điểm lưu manh hỏi:
“Chân sao lại lạnh như thế này”
Triệu Tử Thiêm cảm giác được nguy hiểm đang đến gần cố muốn thu chân về nhưng không được, chính vì vậy cậu liền thuận theo tự nhiên đưa chân lên cao một chút khiêu khích ai đó:
“Đông à, chỗ này sao lại ấm như vậy?”
Cái gì gọi là được đằng chân lân đằng đầu chính là như lúc này đây, Lương Đông hắn nhất định là đã quá cưng chiều con sóc nhỏ nào đó thế cho nên hiện tại ai kia mới không biết sợ là gì, lại còn dám ngang nhiên vuốt râu lão hổ. Lương Đông không suy nghĩ nhiều trực tiếp đưa tay muốn cởi cúc áo của Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm biết là chạy trời không khỏi nắng, bây giờ đã lâm trận rồi cũng không thể rút lui chính vì thế mà rất phối hợp nhấc tay để cho ai kia dễ dàng cởi được áo của mình.
Lương Đông cúi xuống hôn lên khóe miệng đang nhếch lên cao kia, Triệu Tử Thiêm đột nhiên lại cứng đầu không mở miệng ra, đầu lưỡi của Lương Đông ở phía bên ngoài cũng không có cách nào tiến vào được. Lương Đông nhíu mày hơi hơi rời xa một chút, ánh mắt vừa nhìn thấy đôi môi mím chặt kia hơn nữa xung quanh khóe miệng còn có vết nước miếng của hắn, ánh mắt của Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là mang theo vẻ ra oai muốn trêu chọc. Người bên dưới quật cường, đã thua trận không còn áo để mặc thế mà không chịu nghe lời hắn, Lương Đông mạnh mẽ đưa tay bóp hai má của Triệu Tử Thiêm thật mạnh, Triệu Tử Thiêm không phòng bị trước liền theo đó phải mở miệng ra, đôi môi bình thường vốn dĩ đã chu về phía trước lúc này quả thực còn muốn dài ra nhiều hơn. Lương Đông buồn cười nói một câu rồi cúi xuống cho đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng cậu càn quét điên cuồng:
“Càng ngày càng không nghe lời rồi!”
Lương Đông hôn một lúc, bờ môi liền chuyển lên phía tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn liếm mút, tai của Triệu Tử Thiêm vô cùng mẫn cảm hiện tại bị Lương Đông dùng đầu lưỡi trêu đùa như vậy liền theo bản năng khẽ nóng lên, cái cổ cũng rụt về né tránh sự kích thích mà Lương Đông tạo ra. Triệu Tử Thiêm càng tránh Lương Đông càng sáp lại, đến lúc Triệu Tử Thiêm không thể tránh được nữa, miệng bất giác bật ra tiếng nói khe khẽ xin đầu hàng:
“Đông… nhột a…”
Triệu Tử Thiêm vừa lên tiếng Lương Đông liền cho ngay hai ngón tay vào trong miệng cậu khẽ kẹp lấy đầu lưỡi, Triệu Tử Thiêm biết mình bị trúng bẫy của Lương Đông liền muốn cắn xuống, ai ngờ răng mới chỉ chạm được vào ngón tay Lương Đông thôi, con lừa lớn nào đó đã cắn một ngụm vào bên tai cậu rồi. Triệu Tử Thiêm bị đau không dám làm bậy nữa, giọng nói không rõ ràng cầu xin tha thứ:
“Ô… a… Đông… cắn đau…”
Lương Đông buồn cười ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm, mắt thấy bộ dạng đáng thương kia hắn không nhưng không có chút đau lòng nào mà còn nổi dã tâm muốn trêu chọc. Lương Đông bỏ một ngón tay ra khỏi miệng của Triệu Tử Thiêm, chỉ để lại duy nhất một ngón tay giữa của hắn trong miệng cậu.
“Cái miệng nhỏ này bình thường cũng không vừa đâu, hôm nay nhất định phải dạy dỗ lại một chút!” Lương Đông cười xấu xa.
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn tỏ vẻ tức giận, Lương Đông vừa nhìn qua liền biết ai kia định cắn ngón tay của hắn nữa cho nên hắn liền nhanh hơn một bức, đưa tay còn lại xuống ngực của Triệu Tử Thiêm cầm lấy điểm nhỏ kia bóp mạnh:
“Thành thật một chút đi!”
Triệu Tử Thiêm bị nhéo đúng chỗ mẫn cảm liền đau đến hít thở không thông, miệng nhỏ há ra như cố muốn bắt lấy không khí:
“Ô…a”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, đầu ngón tay liền theo đó cho xuống phía bên dưới đầu lưỡi của Triệu Tử Thiêm:
“Em thành thật một chút…” Nói đến đây Lương Đông liền hơi dùng sức kéo điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm về phía trước: “Không là cái chỗ này cũng không còn, có biết không?”
Triệu Tử Thiêm tức giận không thôi, nhưng mà ai đó hiện tại vẫn đang nắm chặt lấy nơi mẫn cảm kia không có ý định buông tha thế cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ còn cách làm theo ý hắn, đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy ngón tay giữa của Lương Đông, khoang miệng linh hoạt ngậm lấy nó đưa đẩy ra vào. Lương Đông thỉnh thoảng còn làm khó Triệu Tử Thiêm, ngón tay không an phận né tránh đầu lưỡi cậu, chạy dọc khắp khoang miệng cậu khiến cho nước miếng không tự chủ cũng phải vương ra bên khóe miệng.
Lương Đông mắt vừa nhìn thấy bộ dạng trước mặt liền hít một ngụm khí lạnh, sóc nhỏ nhà hắn tại sao càng ngày càng dụ hoặc thế này. Nếu để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ phong tình hiện tại, hắn thật sự không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ đến đây Lương Đông liền hung hăng rút ngón tay ra khỏi miệng của Triệu Tử Thiêm, rồi cúi đầu xuống mút lấy cần cổ màu lúa mạch kia. Triệu Tử Thiêm nhắm mắt hưởng thụ, cậu hiện tại buồn ngủ rồi cứ như vậy nhắm mắt buông xuôi mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm.
Điện thoại của Lương Đông bỗng nhiên đổ chuông, là bài hát Hạ Này của bọn họ, Triệu Tử Thiêm nhíu mày mở mắt đưa tay kéo tóc Lương Đông càu nhàu:
“Đông, điện thoại kìa”
Lương Đông giống như keo dán dính chặt lấy cần cổ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng hết cách đành phải với tay lấy điện thoại bên cạnh ngăn tủ:
“Đông, Trương tỷ gọi!”
Lương Đông không có ý định trả lời, Triệu Tử Thiêm đẩy cái đầu lớn kia sang một bên rồi thản nhiên nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi:
“Trương tỷ? Có việc gì vậy?... Hả… được… tôi biết rồi… nhất định sẽ chú ý!”
Triệu Tử Thiêm tắt điện thoại có vẻ luyến tiếc đưa tay xoa xoa mái tóc đen kia của Lương Đông, cuối cùng lên tiếng nói:
“Đông, em phải về phòng rồi”
Lương Đông hơi ngừng lại một chút ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt:
“Sao thế?”
Triệu Tử Thiêm trả lời:
“Trương tỷ nói vừa rồi có fan nhìn thấy em qua phòng anh, nếu bây giờ không trở về nhất định sẽ bị người ta nghi ngờ”
Lương Đông nhíu mày cố chấp:
“Mặc kệ họ đi, em bây giờ trở về phòng người ta không nghi ngờ chắc”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Còn đỡ hơn là ở lại qua đêm, sau này giải thích nói là sang bàn bạc một số chuyện để chuẩn bị cho buổi fan meeting là được”
Lương Đông vô cùng không muốn Triệu Tử Thiêm quay trở về, nhưng mà ai kia đã kiên quyết ngồi dậy mặc áo vào rồi, cả một quá trình đó Lương Đông luôn ở bên cạnh ngăn cản Triệu Tử Thiêm, hắn hết cắn cắn cổ cậu rồi lại liếm vành tai cậu, Triệu Tử Thiêm đương nhiên là cũng khó chịu không kém Lương Đông, lửa châm lên vẫn còn chưa được dập lát nữa về phòng nhất định là không mấy thoải mái trải qua.
Lúc Triệu Tử Thiêm đi ra đến cửa Lương Đông vẫn không có ý buông tha, bàn tay luồn vào bên trong áo cậu, giọng nói trầm khàn cất lên:
“Bảo bối, em quả thật là muốn về sao?”
Triệu Tử Thiêm thở dài quyết đoán gạt tay Lương Đông xuống rồi chỉnh lại quần áo trên người mình sau đó mở cửa bước ra, Lương Đông ánh mắt nóng rực nhìn theo bóng lưng kia biến mất ở phía sau cửa phòng, xác định được Triệu Tử Thiêm vào phòng an toàn rồi ánh mắt hắn lúc này mới mang theo tia lạnh lẽo bắn về phía cuối hành lang. Có một người đứng núp sẵn ở đó từ lúc Triệu Tử Thiêm vào phòng Lương Đông đến giờ, người này mắt rất tinh vừa rồi khi Triệu Tử Thiêm bước ra còn có thể nhìn thấy được trên cần cổ của Triệu Tử Thiêm có vết ứng đỏ, hơn nữa trên người mặc bộ pajama cũng xộc xệch, dáng vẻ rời đi còn đặc biệt gấp gáp.
Lương Đông không nhìn thấy rõ người đứng ở phía sau góc tường là ai, nhưng hắn biết người đó nhất định đã nhận ra được việc mình bị phát hiện, nếu không tại sao lại hoảng sợ không dám lộ mặt ra như thế.
___
Trưa ngày hôm sau Lương Đông vừa mở mắt liền nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng ở trước mặt mình, hắn mỉm cười lên tiếng nói:
“Bảo bối, có chuyện gì sao?”
Triệu Tử Thiêm cũng vừa mới tỉnh dậy cách đây một tiếng, ngày hôm qua quả thật là vô cùng mệt mỏi thế cho nên cậu mới ngủ một mạch đến tận trưa, trùng hợp đúng lúc đến giờ ăn cơm rồi thế cho nên mới sang phòng bên gọi Lương Đông dậy. Triệu Tử Thiêm đi về phía cửa sổ lớn kéo rèm cửa ra, ánh sáng theo đó cũng chiếu vào bên trong phòng. Trời hôm nay có tuyết rơi, đã rất lâu rồi phải tính đến hàng chục năm nay Thiên Tân chưa bao giờ có tuyết rơi vào khoảng thời gian này cả.
“Đông à, mau dây đi, chúng ta đi ăn cơm!”
Lương Đông mắt nhắm mắt mở xoay người lại phía sau phát hiện ra có tuyết liền có chút bất ngờ:
“Có tuyết rơi sao?”
Lương Đông đột nhiên nhớ đến lời nói ngày đó của Triệu Tử Thiêm: Ở chỗ em có thế giới băng tuyết nữa, tết này chúng ta cùng đi đi!
“Chúng ta đến thế giới băng tuyết đi!” Lương Đông lên tiếng.
Triệu Tử Thiêm quay đầu lại nhìn hắn, ngoài trời ngay cả một ánh nắng cũng không có, nhưng khi Triệu Tử Thiêm vừa xoay người lại, Lương Đông trong giây phút đó cảm giác như cả người Triệu Tử Thiêm phát sáng vậy, so với mặt trời càng rực rỡ càng ấm áp hơn. Triệu Tử Thiêm mỉm cười trả lời:
“Thật là ngốc, nơi đó cách chỗ này xa lắm bây giờ cũng gần mười hai giờ rồi, nếu đến lúc trở về đường lớn bị tuyết chặn lại không thể đi được thì sao, ngày mai chúng ta còn tổ chức fan meeting nữa!”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng đúng, hắn nhanh chóng bước xuống giường đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt. Hai người họ rất nhanh đi xuống dưới sảnh khách sạn ngồi ăn trưa, fan hâm mộ vừa thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm xuống liền tiến tới hỏi:
“Đại Thiêm, Đại Thiêm, có phải tối hôm qua anh qua phòng của ba ba hay không?”
Triệu Tử Thiêm biết kiểu gì ngày hôm nay sẽ có người hỏi đến chuyện này thế cho nên cậu cũng không quá bối rối, rất nhanh mỉm cười đáp lại:
“Các bạn sao lại biết được chuyện này vậy?”
Fan hâm mộ đứng xung quanh lại được một trận ồn ào phấn khích:
“Là thật sao, hôm qua có người nói trên cổ anh còn có vết đỏ đó!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, trong bất giác đưa tay kéo khóa áo lên cao một chút rồi chỉnh lại cổ áo:
“Như thế nào còn nhìn ra được cả vết đỏ hả? Ánh mắt cũng thật quá sáng rồi, ha ha”
Mấy cô gái xung quanh lại chuyển sang hỏi Lương Đông:
“Bọn anh tối hôm qua làm cái gì thế?”
Lương Đông che giấu cảm xúc rất tốt, hắn giả bộ nghiêm mặt nói: “Là như mấy bạn nghĩ đó….” Nói đến đây Lương Đông liền cười lớn: “Bạn bạc một chút chuyện fan meeting ngày mai”
Fan hâm mộ cũng phải nín thở khi nghe câu trả lời này của Lương Đông, kết quả liền phải mừng hụt, có một cô gái trong đám đông đột nhiên lớn tiếng nói:
“Ba ba, có phải anh không được hay không?”
Một câu nói này của cô gái kia liền làm cho cả đám xung quanh bật cười, Triệu Tử Thiêm đang uống nước cũng phải ho sặc sụa, Lương Đông nhíu mày xoay người tìm giấy ăn muốn đưa cho Triệu Tử Thiêm. Đúng lúc này cô gái đứng gần Triệu Tử Thiêm nhất liền đặt một vật nhỏ lên trên bàn cho cậu rồi dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
“Đại Thiêm cái này cho anh để phòng bị”
Triệu Tử Thiêm mắt thấy một gói nhỏ màu bạc hình vuông chỉ bé bằng ba đầu ngón tay hợp lại, cậu đỏ mặt giống như là sợ người khác phát hiện được nhanh chóng cầm lấy gói nhỏ kia đút vào trong túi áo. Thứ mà cô gái kia đưa cho cậu nếu không nhầm thì chính là bao cao su, cả một hành động như tên trộm đó của Triệu Tử Thiêm liền lọt hết vào trong mắt của fan hâm mộ vây ở xung quanh, mọi người thấy cảnh đó cũng không tránh được cười lớn tiếng. Lương Đông xoay người lại đưa cho Triệu Tử Thiêm một tờ giấy liền phát hiện ra hai bên tai của cậu ửng đỏ, hơn nữa gương mặt cũng có chút phớt hồng, hắn khó hiểu lên tiếng hỏi:
“Cái gì vậy?”
Triệu Tử Thiêm luống cuống lắc đầu, cố gắng che giấu không để cho Lương Đông thấy được thứ kia:
“Không có gì!”
Lương Đông mắt thấy ai đó đang bỏ thứ gì đó vào túi áo hắn liền nghi ngờ, nhưng ngại xung quanh có nhiều người như vậy cho nên hắn cũng không muốn hỏi nhiều:
“Ăn cơm đi!”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ăn cơm xong đã là mười hai giờ trưa, hai người họ mỗi người theo trợ lý ngồi lên một chiếc xe rồi rời đi. Dọc đường trợ lý Miên Miên lúc này mới lên tiếng:
“Đại Thiêm, các cậu lần sau chú ý một chút được không, ngày hôm qua để người ngoài thấy được rồi đó!”
Triệu Tử Thiêm lúng túng giải thích:
“Hôm qua sao? Ngày hôm qua chúng tôi có cùng nhau bàn bạc…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Miên Miên ở bên cạnh đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:
“Câu bàn bạc có cần thiết nửa đêm mặc pijama sang gõ cửa phòng người ta không hả? Không thể ăn mặc đứng đắn một chút được sao?”
Triệu Tử Thiêm giật mình hỏi lại:
“Cái này… sao chị biết là tôi đêm hôm qua mặc pijama?”
Trợ lý Miên Miên rất nhanh mở điện thoại đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm vừa nhìn vào màn hình thì hốt hoảng, cậu quả nhiên là bị người ta chụp lén.
“Cũng may tôi đã thương lượng được với người chụp hình, chứ không ngày hôm nay không chỉ đơn giản như vậy đâu”
Triệu Tử Thiêm áy náy:
“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn”
Ở bên này, Lương Đông vừa lên xe liền ngay lập tức bị trợ lý Trương Dĩnh càu nhàu:
“Tôi nói này Lương Đông, các cậu cả ngày ở bên nhau như vậy không cảm thấy chán sao? Hai người các cậu buổi tối lén lút cùng nhau đi chơi đã bị fan hâm mộ phát hiện rồi, đến đêm lại còn muốn cùng nhau ở chúng một phòng, hai người các cậu là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chê tôi đây ít việc để làm sao?”
Lương Đông không mấy để ý đến Trương Dĩnh hắn bây giờ còn đang bận nghĩ đến bộ dạng phóng túng của Triệu Tử Thiêm đêm hôm qua. Trương Dĩnh thấy Lương Đông không để ý tới mình thì càng tức giận nói lớn hơn một chút:
“Lương Đông, cậu tốt nhất lần sau chú ý cho tôi!”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
4 chương
8 chương
23 chương
79 chương
12 chương
18 chương