Nắng Gắt

Chương 21

Có điều, không phải tăng ca đương nhiên luôn là chuyện tốt. Tôi cân nhắc hai ngày, cuối cùng quyết định ném vấn đề này sang một bên, bắt đầu hưởng thụ kiếp làm công thoải mái của mình. Đã sang tháng mười hai, tiết trời dần lạnh hơn, quần áo mặc cũng nhiều thêm, vậy nên đồ cần giặt cũng gia tăng chóng mặt. Vì thế, tôi vẫn như lệ, thường tích trữ một đống quần áo cần giặt ném sang phòng trọ của Ân Khiết để giặt bằng máy giặt. Hôm nay, tôi lại xách theo một túi quần áo sang bên đó. Tới nơi, tôi thấy Ân Khiết đang ngồi xổm ngoài cửa chơi điện thoại. Tôi choáng váng: “Sao thế này? Không phải cậu bảo đang ở nhà à?” Ân Khiết phủi mông đứng dậy: “Thì chẳng phải mình đang ở nhà đây sao. Ha ha, chỉ là quên mang chìa khóa, nên lừa cậu tới đây chơi cùng thôi.” “Lại quên chìa khóa…” Tôi thật sự bó tay. Ân Khiết lúc làm việc thì luôn nhanh nhẹn, nhưng trong cuộc sống thường nhật thì lại ẩu đoảng qua loa không ai bằng. Chuyện cô ấy hay quên mang chìa khóa đã sớm xuất hiện từ khi chúng tôi còn ở chung. Giờ cô ấy chuyển sang đây ở, tôi thấy cô ấy quên chia khóa cũng không còn ngạc nhiên. “Vũ Hoa cũng không có ở nhà à?” “Cậu ấy đi tới nhà bạn học ở Côn Sơn rồi, chắc phải mấy tiếng nữa mới về. Mình vừa đi tìm quản lý ký túc lấy chìa khóa dự phòng, nhưng mà người ta không có đó, thật xuii xẻo.” Tôi nhớ lại lúc nãy lên trên lầu cũng không thấy nhân viên quản lý đâu. Không còn cách nào khác, tôi hỏi: “Mở cửa sổ chưa?” “Mở thì có mở. Này Hi Quang, cậu định leo cửa sổ vào đấy hả? Không được đâu, trời sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. Thôi cứ chờ quản lý ký túc tới đi.” “Biết phải đợi tới lúc nào.” Tôi ném túi quần áo xuống đất, “Không sao đâu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.” Phòng của họ ở ngay tầng hai. Cửa sổ các phòng ở tầng hai khác các phòng khác là có ban công rộng một mét vuông, hơn nữa còn kề sát nhau, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một hàng rào hoa rộng rãi, cho nên trèo qua hoàn toàn không nguy hiểm, chỉ cần chú ý đề phòng có cái gì rơi từ các tầng trên xuống là được. Mấy phòng bên cạnh đều chưa có người ở, mãi phòng thứ năm mới có người. Tôi đi ra từ cửa sổ phòng người ta, cẩn thận leo sang phòng Ân Khiết. Tôi đang đi rất ổn, sắp tới nơi thì đột nhiên nghe được một tiếng hét thất thanh chói tai. Tôi vô thức quay đầu lại nhìn, bắt gặp ngay khuôn mặt căng cứng của Lâm Tự Sâm, và một bộ mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ của cô gái đứng cạnh anh ta. Sau đó, hình như tôi giẫm phải cái gì trơi trơn… Và thế là, tôi từ cửa sổ rơi xuống. Mọi chuyện chớp nhoáng xảy ra. Tôi không kịp phản ứng, cứ thế nện một cú xuống cành cây tùng bách, rồi từ cành cây xuống đất. Trong khoảnh khắc tiếp đất, tôi cảm thấy một đôi tay khó khăn lắm mới đỡ được tôi, nhưng mà do lực quá mạnh nên đầu tôi vẫn bị đập xuống đất, một cơn đau tê tái tràn ra. Một trận trời rung đất chuyển qua đi, tôi mở mắt, ngây ngẩn thấy một cặp mắt vô cùng lo lắng nhìn mình, đôi mắt ấy còn mang theo chút hoảng hốt tôi chưa từng thấy trước đây. Lâm Tự Sâm? Anh ta nhanh đặt tôi nằm trên mặt đất, quỳ một bên gối xuống cạnh tôi, cẩn thận kéo áo tôi, cẩn thận kiểm tra mạch đập trên tay tôi. “Nhiếp Hi Quang!” Anh ta gọi tên tôi, sắc mặt tái nhợt đông cứng lại. Tôi bừng tỉnh sau một cơn chấn động, nhìn anh ta bằng ánh mắt tê dại “Đừng sợ, nhìn tôi, có nghe thấy tôi nói gì không?” “Ừm.” “Trả lời tôi, hôm nay là thứ mấy?” “Chủ nhật.” Tôi muốn trả lời anh ta, nhưng bỗng thấy nghi hoặc, một âm thanh cũng không phát ra được. Một cơn choáng váng kéo đến, tôi không chịu nổi, nhắm mắt lại. Nhưng tôi cảm thấy thần trí mình còn khá tỉnh táo, vẫn nghe được xung quanh có giọng nói, nghe được tiếng hét của Ân Khiết và một giọng nữ xa lạ, nghe được giọng trấn tĩnh nghiêm khắc của Lâm Tự Sâm. Nhưng anh ta rốt cuộc là đang nói gì? Tất cả cứ xa dần xa dần… Giữa đường tôi tỉnh lại vài lần. Có một lần, hình như đang ở trên xe cứu thương, tôi nghe thấy Lâm Tự Sâm nói chuyện điện thoại, “Không biết bị thương ở đâu, không thấy có sưng tấy. Kiểm tra sơ qua thì thấy bình thường, nhưng lại bị mất ý thức tạm thời… Ừ, cậu chuẩn bị đi, sẽ chụp CT cắt lớp…” Sau đó tới bệnh viện… Thật ra, sau đó tôi đã cảm thấy khá hơn, nhưng lại rất buồn ngủ, bị người ta đánh thức dậy quá nhiều lần, chỉ loáng thoáng trông thấy một bóng áo sơ mi màu lam nhạt ở trước mặt. Đến khi tôi thật sự tỉnh dậy, trời đã tối đen. Tôi mở mắt, vẫn là chiếc áo sơ mi màu lam kia. Dưới ngọn đèn yếu ớt trong phòng bệnh, Lâm Tự Sâm nhắm mắt ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, có lẽ đã ngủ say, tóc hơi rối, áo nhiều nếp nhăn, hoàn toàn khác với phong cách gọn gàng ung dung ngày thường. Anh ta vẫn còn ở đây ư? Nhìn anh ta một lúc, tôi quay đầu, quan sát trong phòng một lượt, rồi lại nhìn về phía Lâm Tự Sâm. Tôi hoảng hốt. Anh ta chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang trừng mắt nhìn tôi. Tôi muốn lên tiếng, nhưng mở miệng ra rồi lại không thể nói lên lời, cổ họng khô rát. Anh ta đứng dậy, rót một cốc nước ấm mang đến cho tôi. Tôi vừa định ngồi dậy thì anh ta đã nhanh nhẹn đỡ lấy tôi, giúp tôi uống nước. Cánh tay anh ta vững vàng đỡ ở vai tôi, từng đợt nóng truyền tới, tôi gần như dựa hẳn cả nửa người vào ngực anh ta. Quai hàm cứng rắn trước mắt, tiếng thở dồn dập, ở gần anh ta như vậy khiến tôi thấy bất an. Tôi ngượng ngùng, nhanh chóng uống hai ngụm nước. “Cảm ơn.” Anh ta lại giúp tôi nằm xuống, im lặng cầm cốc đặt sang một bên. Tôi bây giờ hoàn toàn không hôn mê, cảm thấy rất thoải mái. Nhưng mà nhìn bộ dáng trầm mặc này của anh ta, tôi lại thấy lo lắng, dè dặt hỏi: “Tôi… không bị làm sao chứ?” “Cô tên gì?” Anh ta hỏi một câu, giọng nói khànkhàn khác thường. “…” Chuyện gì thế này? “Nhiếp… Hi Quang?” “Còn tôi?” “… Lâm Tự Sâm.” “Tôi là cháu ngoại của Thịnh Tiên Dân” Anh ta nhìn tôi, đột nhiên nói. Thịnh Tiên Dân? Chủ tịch Thịnh Viễn? Tôi nghi hoặc: “. . . Anh chưa từng nói với tôi?” Anh ta im lặng một lúc. “Tốt, ý thức đã tỉnh táo rồi.” Anh ta đứng dậy, giống như đang kiềm chế cái gì, dời mắt đi, cố gắng bình thản kể lại: “Tình trạng bây giờ của cô rất ổn. Kiểm tra mọi thứ cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ có vài vết thương ngoài da. Nhưng tốt nhất là ở lại bệnh viện để theo dõi. Ân Khiết đi theo xe cứu thương, tôi đã để cô ấy về rồi, ngày mai cô ấy sẽ đến chăm sóc cho cô.” “Ừm, cô ấy chắc là sợ lắm.” “À, cô ấy sợ?” Những lời này của tôi không biết đã đụng tới quả mìn nào nữa, anh ta đột nhiên mất bình tĩnh: “Tôi thật sự vô cùng kinh ngạc với tấm lòng nhân hậu của cô Nhiếp. Lúc này mà còn nghĩ cho tâm trạng của người khác.” Tôi bị cơn tức giận bộc phát của anh ta làm cho khiếp sợ, trợn mắt nhìn anh ta, không nói được câu nào. Tôi cùng lắm chỉ thuận miệng nói một câu thôi, anh ta làm sao mà phải bùng cháy dữ dội như thế? “Nếu cô thật sự lương thiện như thế thì vì sao lại…” Anh ta đột nhiên dừng lại, hít sâu một hơi, khống chế được tâm tình của bản thân nhưng giọng nói châm chọc của anh ta lại khá rõ ràng, người ngu ngốc như tôi mà còn bị lời lẽ châm biếm vừa rồi của anh ta cứa đau. “Có thể nể tình tôi đã xúi quẩy đến mức này rồi mà bớt ác cảm với tôi đi một chút được không. Không thể ôn hòa một chút được sao?” Viền mắt tôi bỗng nóng lên. Tôi không hề muốn tỏ ra bản thân yếu đuối như thế nhưng mà tôi đã thê thảm như vậy rồi mà còn bị anh ta khiêu khích, cảm thấy vô cùng ấm ức. Nước mắt thoáng chốc tràn ra. Căn phòng bỗng nhiên an tĩnh lại. Dáng vẻ giận dữ của anh ta trong nháy mắt đột nhiên như ngưng đọng, anh ta đứng bất động cạnh giường của tôi. “Cô khóc cái gì? Một cọng tóc cũng không tổn thất, có gì mà phải khóc?” Một lúc lâu sau, anh ta mới khàn giọng nói. Hóa ra, ngay cả quyền khóc tôi cũng không có ư? “Nếu không phải vì cô bạn của anh đột ngột kêu lên thất thanh như thế thì tôi đã chẳng ngã xuống. Bị bạn anh hại ra nông nỗi này anh còn muốn châm chọc tôi. Tôi khóc chẳng lẽ cũng không được sao?” “… Tại tôi?” “Không phải tại anh thì là tại ai?” Tôi xui xẻo mới gặp phải anh. Tôi đem hết nỗi ấm ức bao lâu nay nói ra hết: “Bị ngã khỏi thang máy, bị linh kiện rơi trúng đầu, kiểm hàng mệt lắm anh có biết không? Giờ còn bị rơi từ trên tầng hai xuống…” “Nhiếp Hi Quang…” . Anh ta nhỏ giọng gọi tên tôi. Mọi thứ trước mắt mờ nhòa, tôi cố gắng nhìn anh ta qua màn nước mắt, “Lâm Tự Sâm, tôi có một câu hỏi.” “Cô nói đi.” Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không, tôi cảm thấy giọng nói anh ta hình như đã dịu dàng hơn rất nhiều, rồi lại có chút gì đó cứng ngắc không ăn nhập. “Tôi là con gái của Nhiếp Trình Viễn thì sao chứ. Hai nhà chúng ta có thù oán gì đâu, sao anh cứ phải kiếm chuyện với tôi?” Anh ta trầm mặc. Tôi đột nhiên mơ hồ hỏi lại, “…Hai nhà chúng ta có thù sao?” “Nhà họ Nhiếp và nhà họ Thịnh, vẫn luôn hợp tác rất chặt chẽ.” “Vậy thì vì sao?” “… Tôi cũng muốn biết là vì sao?” Lúc anh ta thì thầm nói ra những lời này, trên mặt hình như có nét cười tự giễu, trong ánh mắt dường như mang theo chút chán chường uể oải. “Đau lắm à? Nhiếp Hi Quang.” Anh ta lại nhẹ giọng hỏi tôi. Tôi vô thức gật đầu. “Ừm, tôi cũng vậy.” Tôi sững sờ nhìn anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy anh ta còn đau khổ hơn tôi. Anh ta làm sao vậy? Chẳng phải tôi đang lên án anh ta sao? Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình đang làm anh ta tổn thương thế? Tôi nhịn không được, hỏi: “Anh… vẫn ổn chứ?” Anh ta giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng về phía tôi, dường như đang tìm kiếm điều gì. Trong nháy mắt, tôi thậm chí cảm thấy anh ta sẽ đưa tay ra chạm vào mắt tôi. “Những lời này…” Anh ra càng nói càng nhỏ, dường như chỉ thoáng qua bên ngoài lỗ tai. Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy ánh mắt mình lúc này rất mông lung, bỗng nhiên nhớ tới khóe mắt còn dính nước mắt, vội đưa tay lau đi. Anh ta chậm rãi di chuyển đường nhìn. Một lúc lâu sau, anh ta lại nói: “Đừng khóc nữa”. Anh ta yên lặng đứng trước giường bệnh một lúc, sau đó đi đến cạnh cửa sổ. Anh ta đứng im, thật lâu, thật lâu… Lâu đến mức tôi tưởng rằng anh ta là một pho tượng, không nhúc nhích nữa…. Lâu đến mức, ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi ửng hồng… Lâu đến mức, tôi lại mê man, chuẩn bị nhắm mắt lại… “Sau này tôi sẽ không thế nữa.” Trong phòng đang yên tĩnh, giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên. Tôi trừng mắt, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm. Anh ta xoay người lại, nét mặt trầm tĩnh tựa như mặt biển tĩnh lặng sau cơn bão, rồi lại có chút gì đó u sầu, chất chữa nỗi buồn… Tất cả, tất cả đã quay lại với ánh mắt bình tĩnh của anh ta. Ngoại trừ dáng vẻ mệt mỏi rã rời, anh ta vẫn như những lúc bình thường, lạnh lùng mà thư thái. “Sau này tôi sẽ không đối xử với cô thế nữa, nhất định.” Anh ta lặp lại một lần nữa, ngữ khí rất quả quyết. Không hiểu vì sao, tôi lại thấy những lời này không phải anh ta nói với tôi, mà giống như tự nói với chính mình hơn. Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, không biết nên nói cái gì. Anh ta cũng không chờ tôi lên tiếng, cầm lấy chiếc áo khoác ở sô pha, nói: “Cô nghỉ ngơi chút đi, tôi đi lấy bữa sáng cho cô.” Anh ta tìm lại được sự bình tĩnh ban đầu, còn tôi thì vẫn cứ mông lung.