Nắng Gắt
Chương 14
Tôi công tác ở bộ phận tài vụ, bởi vì lúc trước đi thực tập tôi làm bên kế toán viên cao cấp cho nên đối với công việc này cũng tương đối quen thuộc. Hơn nữa, một phần là vì thời điểm bố tôi gây dựng sự nghiệp, mẹ tôi cũng bắt đầu làm ở vị trí này. Mẹ tôi rất am hiểu về tài vụ và hoạt động vốn, bố tôi thì sành sỏi về quản lý sản xuất và thị trường tiêu thụ.
Phòng tài vụ thực ra cũng không có gì hay ho để nói. Trường phòng sắp xếp cho một nhân viên tên là Âu Kỳ Kỳ giúp đỡ tôi. Công việc của tôi hiện tại chỉ là ngồi bên cạnh xem anh ta làm sổ sách, nắm rõ các quy trình công nghệ thông tin, các phần mềm tài chính, học tập bọn họ viết các bản báo cáo.
Có một điều bất ngờ là công ty tôi có khu nhà nhâ viên – hẳn hai tòa nhà cao tầng hoành tráng. Có lẽ là ngày trước mua được với giá rẻ chăng? Đương nhiên phí cứ trú là triết khấu từ tiền lương mà ra. Khi tôi biết được tiền lương của tôi và của đồng nghiệp thì tôi cảm thấy khoản chiết khấu này rất mờ ám. Có đôi khi nghe thấy đồng nghiệp than oán thì tôi lại cảm thấy chột dạ.
Ký túc công nhân viên mỗi tầng đều có một căng tin, vì vậy mỗi ngày hành trình của tôi đều biến thành: từ ký túc tới công ty – quay về ký túc ăn com – tới côn ty – quay về ký túc đi ngủ.
Ân Khiết oán giận nói: “Không ngờ đi làm rồi mà vẫn như đi học, trước đây ở trường đi là đường thẳng nối ba điểm, bây giờ đi là đường thẳng hai điểm(*). Trời ạ, tốt xấu thế nào thì trường học cũng cách trung tâm thành phố không xa lắm, còn đằng này ở đây ra khỏi cửa ngay cả một cái quán nước cũng chẳng thấy đâu.”
(*) đường thẳng ba điểm: trường học – ký túc – căng tin; đường thằng hai điểm: công ty – ký túc.
Ân Khiết là bạn cùng phòng của tôi, ngoài ra còn một người nữa tên là Vạn Vũ Hoa làm ở phòng kinh doanh và marketing, chúng tôi đều cùng khóa tốt nghiệp năm nay. Ba người chúng tôi ở trong một căn phòng dành cho bốn người, cái giường còn lại bỏ không.
Ân Khiết có khuôn mặt đáng yêu, là một cô gái Sơn Đông nhanh nhẹn thẳng thắn, trái ngược với Vạn Vũ Hoa lúc nào cũng trầm mặc ít nói, quê cô ấy ở Thành Đô nhưng kỳ lạ là không thích ăn cay.
Đi làm không có gì tốt, cũng không có gì không tốt, chỉ có đồ ăn trong căng tin lại khiến người ta thống khổ vô cùng. Sau mấy ngày ăn ở đây tôi sâu sắc ý thức được mình sai rồi – tôi đã nói oan cho căng tin trường tôi rồi. Đó tuyệt đối không phải là căng tin khó ăn nhất Trung Quốc!
Nơi khó ăn nhất đang đợi mọi người ở đây nè!
Vì thế, đi ra ngoài tìm quán ăn ngon là chủ đề chính trong đám người chúng tôi.
Tôi đi làm được mấy ngày thì lập tức gọi điện về nhà phàn nàn với mẹ về mấy món ăn khó nuốt trong căng tin, bảo với mẹ về khi nào tôi nghỉ quốc khánh nhất định phải bồi bổ lại cho tôi, làm một bàn thức ăn thịnh soạn đợi tôi sẵn.
Thật không ngờ là tôi suy nghĩ quá ngây thơ. Công việc ở phòng tài vụ quả đúng là một trong những công việc đau thương nhất quả đất. Cứ mỗi khi tới những kỳ nghỉ lớn thì chúng tôi lúc nào cũng bị mắc kẹt trong đám người tới lĩnh tiền. Các phòng ban khác đã thả người rồi, còn phòng tài vụ chúng tôi thì chưa thể, bởi vì ngày phát tiền đều vào cuối tháng hoặc ngày mồng một mồng hai đầu tháng.
Vì thế, tôi chỉ có thể về nhà sau khi đã tăng ca tới tận mồng hai. Theo quy định, tăng ca vào ngày quốc khánh thì tiền lương sẽ gấp ba lần nhưng mà tôi chẳng dại gì mà bỏ phí thời gian nghỉ ngơi của mình để làm thêm cả. Tôi mặt dày lựa chọn bỏ luôn bốn ngày tăng ca, trưởng phòng có vẻ không vừa ý, chau mày ký giấy chấp nhận cho tôi. Tôi rạo rực vui vẻ ba chân bốn cẳng chạy về nhà lao vào vòng tay mẹ. Vấn đề là chín ngày ở nhà ăn uống no say đồ ăn ngon mẹ làm rồi, đến lúc quay về công ty tôi mới phát hiện ra mình đã không theo kịp thời đại mất rồi.
Chủ đề bán tán hiện giờ không còn là mấy thứ đồ ăn khó nuốt trong căng tin nữa, mà thay vào đó lại là về trai đẹp.
“Tin độc này, nghe nói vị phó tổng mới đến trước đây là bác sĩ ngoại khoa, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại còn có phong độ.”
“Thật ư? Sao biết?”
“Haizz… Cậu không biết đâu, tôi có một người bạn học làm việc trên tổng công ty Thịnh Viễn ở Thượng Hải, tuần trước nó gọi điện về nói, giám đốc Lâm của bọn họ bị điều động tới chỗ chúng ta, bọn họ đang đau lòng chết đi được kia kìa. Sau đó mình mới thăm dò một hồi.”
“Ơ, sao anh ta là bác sĩ mà lại tới chỗ chúng ta làm việc?”
“Sao mà mình biết được chứ, chỉ biết anh ta vốn dĩ là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng thôi, kết quả không hiểu vì sao lại tới Thịnh Viễn làm giám đốc kinh doanh, rồi đột nhiên lại bị điều về đây.”
“Haizz. Các cậu nói xem, từ tổng công ty bị điều về chỗ chúng ta thì tính là thăng chức hay giáng chức?”
“Cái này thật khó mà nói.”
“Ối dào, cái đó không quan trọng, quan trọng là anh ta rất đẹp trai”
Bàn ăn chúng tôi toàn là sinh viên nữ mới tốt nghiệp, vẫn còn cái sở thích tám chuyện, nhưng mà rõ ràng là không dám trắng trợn như hồi còn đi học nữa. Dù sao cũng là việc liên quan tới cấp trên cho nên ai cũng giữ lại suy nghĩ của riêng mình. Có điều, ý ngoài lời thì ai cũng đã nghe ra được hết rồi.
Từ trưởng phòng thuộc tổng công ty trở thành phó tổng chi nhánh, dù thế nào nghe cũng không giống thăng chức lắm. Tôi vừa ngồi gặm xương cá không mùi vị vừa hứng thú dỏng tai lên nghe bọn họ nói chuyện. Không kiềm chế được tôi quay sang hỏi Ân Khiết: “Cậu tới xem chưa?”
Ân Khiết đắc ý nói: “Phó giám đốc Lâm là quản lý trực tiếp của chúng ta đấy, bản cô nương có thể gặp bất cứ lúc nào.” Đắc ý xong cô ấy lại nói: “Nhưng mà người ta còn chưa tới, vây xem cái đầu nhà cậu.”
Từ trưởng phòng thuộc tổng công ty trở thành phó tổng chi nhánh, dù thế nào nghe cũng không giống thăng chức lắm. Tôi vừa ngồi gặm xương cá không mùi vị vừa hứng thú dỏng tai lên nghe bọn họ nói chuyện. Không kiềm chế được tôi quay sang hỏi Ân Khiết: “Cậu tới xem chưa?”
Ân Khiết đắc ý nói: “Phó giám đốc Lâm là quản lý trực tiếp của chúng ta đấy, bản cô nương có thể gặp bất cứ lúc nào.” Đắc ý xong cô ấy lại nói: “Nhưng mà người ta còn chưa tới, vây xem cái đầu nhà cậu.”
Tôi hết chỗ nói, tán phét cả ngày người ta còn chưa có tới, hưng phấn quá sớm! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cả công ty toàn là các bác trung niên, tự nhiên lần này lại có anh phó giám đốc trẻ tuổi lại còn đẹp trai.
Haizz…
Tôi cũng không kiềm chế được bản thân chờ mong!
Mặc dù công chúng vô cùng chờ mong, nhưng vị phó tổng chưa thấy mặt mũi kia vẫn chưa tới cho nên trọng tâm cuộc nói chuyện của chúng tôi một lúc sau lại quay trở về vấn đề thường nhật – công việc và căng tin.
Xí nghiệp chúng tôi nằm ở một vị trí khá hẻo lánh trong khu công nghiệp, xung quanh ngay cả một chỗ đi dạo cũng không có. Ký túc xá còn không có cả internet, tan ca xong rồi làm gì là chuyện mà mọi người đều suy nghĩ vô cùng khổ não.
Sau này chúng tôi tiếp thu kinh nghiệm của các bậc tiền bối. Ở cơ quan, nhân lúc rảnh rỗi thì down vài bộ phim ngắn, mang về ký túc tối xem.
Nghe thì có vẻ buồn chán, nhưng tôi phát hiện tôi lại thích những ngày như thế dã man ý, cảm giác vô cùng thanh tịnh, lại bình dị. Quan hệ đồng nghiệp cũng không đến nỗi nào, cũng có thể học tập được nhiều điều từ công việc này.
Hôm nay tan ca, tôi ngồi trong ký túc cầm di đồng lên mạng. Ân Khiết bỗng nhiên kéo tôi và Vũ Hoa ra xem bộ phim thần tượng của cô ấy. Tôi thì chẳng thể nào xem vào, cảm thấy vô cùng mệt. Nhưng bộ phim này quả thật rất hay, tình tiết chặt chẽ hồi hộp, tôi lập tức bị cuốn hút.
Thế nhưng đến thời khắc quan trọng nhất…
Thì hết!
Ân Khiết hét toáng lên: “Thôi chết, mình down thiếu một tập.”
“…” Tôi và Vũ Hoa phối hợp lắc đầu.
“Kéo búa bao! Ai thua thì tới phòng làm việc down tiếp nha.”
Tôi và Vũ Hoa đều không đồng ý, “Phim của cậu sao bắt chúng mình đi down.”
Ân Khiết đau lòng nhìn chúng tôi: “Các cậu đều xem hết mấy tập rồi còn gì, đi down một tập mà đã kêu oái oái rồi. Chị em thế đấy!”
Được rồi, vậy là oẳn tù tì.
Sau đó tôi thua.
Tôi cầm usb lén lút chui vào phòng làm việc. Hiện giờ không phải cuối tháng, công việc phòng tài vụ tương đối nhàn cho nên không có người tăng ca. Tôi không bật đèn, nhẹ nhàng kéo cái ghế ngồi vào, mở máy vi tính, lập tức vào ngay trang down phim.
Theo quy định bất thành văn của công ty, máy tính và đồ dùng tốt đều là cho các công nhân viên thâm niên dùng. Nhân viên mới chúng tôi chỉ được dùng máy tính cũ chẳng biết là đã qua bao nhiêu đời rồi nữa cho nên bình thường rất hay gặp phải sự cố.
Tôi down được khoảng một nửa, mạng đột ngột bị cắt! Chắc chắn mạng lại nghẽn rồi! Tôi đành phải đi vào bàn làm việc ở phía sau, dùng máy chủ để down lại từ đầu.
Chính cái lúc tôi chui vào trong, một tiếng “tách” vang lên, đèn trong phòng được bật sáng. Tôi giật mình hoảng sợ, ngồi thu lu không dám động đậy dưới gầm bàn. Một lúc sau, tôi nghe được tiếng bước chân thong dong bình thản đi vào, mỗi lúc một gần, rồi một đôi chân mặc quần tây phẳng phiu xuất hiện giữa đường nhìn của tôi. Tôi sợ hãi ngẩng lên, một đôi mắt thăm sâu nhìn chằm chằm tôi.
Có lẽ là do tôi ngồi dưới gầm bàn nhìn lên, cho nên cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng bức bách.
Anh ta chỉ nhìn tôi như thế, không nói câu nào.
Chúng tôi cứ im lặng như vậy mà quan sát đối phương.
Rất lâu…
Bỗng nhiên tôi nhớ ra mình vẫn đang ngồi xổm dưới gầm bàn, lập tức luống cuống đứng dậy, ho khan một tiếng, chột dạ hỏi anh ta: “Hình như tôi chưa gặp anh bao giờ, anh không phải nhân viên công ty tôi, sao lại ở đây?”
Hình như tôi lại gặp ảo giác rồi. Tôi cảm thấy sau khi nghe tôi hỏi, ánh mắt anh ta liền sa sầm xuống.
“Chưa từng gặp tôi…” Anh ta nhìn chằm chằm tôi, phun ra từng chữ một, “Cô đương nhiên chưa từng gặp tôi.”
Nói xong, anh ta thu lại ánh nhìn, bất ngờ quay người đi mất.
Tôi há hốc mồm nhìn anh ta biến mất như thế, mãi cho tới khi máy tính phát ra tiếng bíp báo hiệu đã down xong, tôi mới khôi phục tinh thần.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
29 chương
11 chương
101 chương
87 chương
33 chương
37 chương
51 chương
66 chương