Sau khi Chung Linh biết rằng chống cự cũng không thể thoát thân nên tạm thời bỏ cuộc. Tiền Phong nhìn thấy Chung Linh cuối cùng cũng không phản kháng nữa, đắc ý cười, trong lòng hắn còn cảm thấy người phụ nữ này đúng là khá biết điều. Xe chạy khoảng được mười mấy phút thì đi vào một khu biệt thự. Đây là một dãy nhà hai tầng. Chung Linh bị kéo xuống xe và đưa lên trên lầu. Đi cùng với Tiền Phong ngoài tên thủ hạ cao lớn kia còn một tên lái xe, chắc cũng là thủ hạ của hắn. Chung Linh bị đưa vào một căn phòng, trang trí bên trong cực kỳ đẹp đẽ. Trong phòng còn có tủ rượu, ngoài ra Chung Linh còn nhìn thấy chiếc giường lớn ở bên trong. Nơi đây hẳn nhiên là một nơi rất thích hợp cho việc vụng trộm. “Ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc người, các ngươi không sợ vương pháp à?” Chung Linh đang nghĩ cách để thoát thân. “Vương pháp? Em trông đâu có ngây thơ như vậy. Anh dám làm như thế tất nhiên là anh có lý do để làm như thế rồi, bây giờ em đã nghĩ thông chưa?” Tiền Phong đi đến bên quầy rượu, rót cho mình một ly rượu, “Anh đã điều tra tôi thì phải biết tôi đã kết hôn, có chồng con rồi chứ.” Chung Linh hiểu tính tình của Chu Bảo Cương, nếu như anh mà biết được thì không biết sẽ nổi giận đến mức độ nào. Ngộ nhỡ...... “Tất nhiên! Em có một thằng chồng làm lính. Nhưng mà, hắn ta có thể làm gì anh chứ?” Tiền Phong tất nhiên là chẳng lo lắng chuyện này. Người đã ở trong tay thì dễ nói chuyện rồi, phụ nữ không phải đều thế hay sao? Lúc mới đầu thì liều chết cự tuyệt, một khi ‘ăn’ được rồi thì có đuổi cũng không đi. “Tôi cảm thấy vẫn nên nhắc nhở anh, tính khí chồng tôi không được tốt. Chọc vào ảnh không phải là chuyện mà anh có thể làm được.” Chung Linh cũng không phải là hù dọa hắn ta, nếu hắn ta ức hiếp cô thì tất nhiên sẽ không có kết quả tốt, mà cô cũng sẽ chịu thiệt. Đây là chuyện cả hai cùng thiệt hại, hy vọng hắn ta không ngu đến thế. “Một thằng làm lính anh còn chẳng để vào mắt. Cho dù cảnh sát có đến thì cũng phải lễ độ với anh.” Tiền Phong quơ quơ ly rượu trong tay. “Cho dù không tính đến chồng của tôi, chỉ cần tôi thôi thì anh cũng chọc không nổi.” Chung Linh đứng dậy, nheo mắt lại. “Hửm? Một giáo viên tiểu học như em thì có thể làm gì anh? Lên kinh cáo trạng à?” Tiền Phong bị những lời nói của Chung Linh khơi dậy hứng thú, ngang ngược cười lớn. “Cần gì lên kinh? Nếu như anh dám động vào tôi, tôi sẽ cho anh sống không bằng chết!” Chung Linh tin bản thân mình có năng lực này. Dù không nói đến quan hệ trong tay cô, chỉ cần với số tiền mà cô có thì cô cũng hoàn toàn có thể đạt được mục đích này. “Khẩu khí cũng không nhỏ, anh nghĩ chắc là em không biết người đứng trước mặt em rốt cục là ai rồi. Anh có thể khiến cho em bốc hơi mà chẳng ai hay biết, cũng có thể làm cho em mất việc như trở bàn tay. Trong hai giới hắc bạch, chẳng việc gì anh không thể làm. Anh khuyên em nên tiết kiệm chút sức lực để lên giường hẳn dùng đi! Theo anh mấy năm, bao em cả đời không cần lo đến tiền bạc.” Nói xong hắn ta liền đặt ly rượu trong tay xuống, bước về phía Chung Linh. “Khiến cho anh biến mất tôi cũng làm được, chẳng cần dùng đến đầu ngón tay của tôi.” Chung Linh cảm thấy tình thế bây giờ cấp bách lắm rồi. “Anh có thể tặng cho em một ngôi nhà, một chiếc xe, còn về tiền thì em cứ nói con số ra, mười vạn, thấy sao hả? Từ nay về sau theo anh.” Tiền Phong bước đến trước mặt Chung Linh, hắn nâng cằm cô lên nhưng lại bị Chung Linh hất ra. “Nhà cửa? Xe? Tôi giống kẻ thiếu tiền sao? Tự tôi cũng có thể mua được. Anh muốn bao nhiêu, nói con số ra.” Chung Linh hiểu rằng tên này không dễ đối phó. “Em vẫn nên tiết kiệm sức lực đi. Anh cho em nửa tiếng để suy nghĩ, đừng có để anh đợi lâu quá, nhé?” Tiền Phong nói xong, cười cợt bước ra ngoài. Chung Linh nhìn hắn bước đi mà tim đập thình thịch. Đây là chuyện khủng hoảng nhất từ sau khi trùng sinh đến giờ cô gặp phải. Chung Linh bắt đầu nhìn ngó xung quanh căn phòng, cửa phòng nhất định là đã bị khóa lại, mà dù có không khóa thì nhất định cũng có người canh giữ. Cô lại chạy đến bên cửa sổ, cô mở cửa ra chiếu nghỉ (1), đó là một sân thượng. Ngoài sân thượng có lan can rất cao, cao đến ngang ngực của Chung Linh. Hơn nữa đây là lầu hai, nhảy xuống thì sẽ rất nguy hiểm. Chỉ sợ té không chết, cũng không tàn phế mà làm không tốt bị bắt trở về thì càng thảm hơn. Chung Linh nghĩ trước nghĩ sau, mắt nhìn thấy thời gian cứ từ từ trôi qua. Trong đầu cô hiện lên gương mặt của chồng con mình, nghĩ đến kiếp trước kiếp này, nhớ đến câu “anh yêu em” mà anh đã nói, nhớ đến sự ấm áp trong vòng tay của anh, nhớ đến anh lúc anh nấu mì cho cô, nhớ đến từng chút sự việc khi sống cùng nhau trong những năm tháng qua, càng khiến cô nhớ đến hơn chính là đứa con yêu quý luôn làm cô lo lắng. Nếu như thật sự bị tên cầm thú kia làm nhục, cô làm sao còn mặt mũi nào mà đối diện với anh và con trai đây? Cho dù anh không để bụng nhưng mà cô để bụng, cực kỳ để bụng. Kiếp này của cô sẽ không còn hoàn mỹ nữa. Chung Linh chọn một góc chết ở phía bên hông, vị trí này phía dưới là cỏ. Nếu như nhảy xuống thì cũng không thể phát ra tiếng động lớn, có thể tránh bị bọn chúng phát hiện, sau đó thì thừa cơ hội mà chạy trốn. Ở bên ngoài, Tiền Phong vừa mới tắm rửa xong, ngồi xuống sofa. Người bên cạnh nhanh chóng đưa lên một điếu thuốc rồi châm lửa cho hắn. “Trụ Tử, con nhỏ này mày điều tra rõ ràng chưa?” Tiền Phong cũng không phải loại hoàn toàn không có đầu óc. “Yên tâm, em tra rõ rồi, cô ta là một cô giáo tiểu học, con trai năm tuổi, thằng chồng làm lính, bây giờ cô ta đang tùy quân, ở trong quân đội. “Quân lính? Có đi lại với ai ở bên trên không?” Nếu như có quan hệ thì chuyện không êm rồi. “Đơn vị của bọn chúng rất thần bí, mới thành lập không bao lâu, em chưa nghe ngóng được gì cả.” “Thành lập chưa lâu, rất thần bí?” Tiền Phong liếc người này một cái. Hắn âm thầm suy nghĩ, khẩu khí của người phụ nữ này không nhỏ, không giống những phụ nữ hắn đã từng gặp qua trước nay. Những điều kiện hắn đưa ra cũng không khiến cô ta kinh ngạc. “Lão đại, điện thoại.” Một tên thủ hạ khác đưa điện thoại di động đến cho hắn. “Ba, có chuyện gì? Con đang bận!” Tiền Phong bực bội nói. “Có phải con mới bắt một cô gái?” Người trong điện thoại cũng không tốn lời. “Sao ba biết?” Tiền Phong sửng người, đem điếu thuốc dụi tắt. “Cục công an đang lục tung từng góc để tìm con, chắc bây giờ cũng sắp đến rồi. Nhanh chóng thả người ra.” Người trong điện thoại tỏ vẻ rất sốt ruột. “Sao chứ? Quan hệ giữa cục công an và con rất tốt, không sao đâu.” Tiền Phong nhíu chặt chân mày, không biết câu nói này là để an ủi người trong điện thoại hay là an ủi bản thân hắn. “Ít nói nhảm, con phiền phức lớn rồi.” “Con biết rồi.” Tiền Phong đặt điện thoại xuống. Trong lòng hắn nghĩ, lời nói của ông già gấp gáp như thế chắc là có phiền phức rồi. “Mau chóng đưa con nhỏ đó về.” Hai tên thủ hạ liền nhanh chóng chạy lên lầu. “Lão đại, cô ta chạy rồi.” Chưa đến một giây hắn đã chạy xuống. “Chạy? Chạy làm sao?” Tiền Phong cực kỳ kinh ngạc. “Có thể là nhảy từ sân thượng xuống.” “Trụ Tử, mày nhanh chóng đi tìm, nhanh lên.” Lúc này Tiền Phong đã hơi sốt ruột. “Lão đại, chuyện gì vậy?” Tên còn lại nhìn là biết đã xảy ra chuyện. “Một chút người bên cục công an tới.” Tiền Phong đang nghĩ, một chốc nữa người ta đến tìm người nhưng làm sao để trả lời đây? “Không sao chứ, không phải bên trong chúng ta có người quen sao?” “Nơi này có hàng phải không? Nhanh chóng tìm vài anh em tới, phải nhanh lên, khóa cửa lớn lại.” Tiền Phong trong giây lát liền nhớ ra chỗ này có rất nhiều thứ không thể để cho người khác biết được, nhất định phải ngăn cảnh sát đến kiểm tra nơi này. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo. “Lão đại, là cảnh sát, cảnh sát vũ trang, còn đem theo chó nghiệp vụ nữa. Hả? Sao mà còn cầm súng nữa chứ?” Thủ hạ của Tiền Phong đứng ở bên giường quan sát động tĩnh, nhìn thấy vậy hắn đã sợ run, vội vàng từ trên lầu chạy xuống. “Cái gì?” Tiền Phong liền đứng bật dậy, lướt nhanh đến bên cửa sổ xem xét. Sao mà đến nhiều người thế này? Không những có đến mười mấy tên cảnh sát, còn có cảnh sát vũ trang dẫn theo chó nghiệp vụ, chắc cũng phải hai ba chục tên. Còn có thêm mấy chục tên mặc đồ rằn ri, đội mũ nồi, tay cầm súng tự động. Thậm chí có cả mấy tên cầm súng trường bắn tỉ nữa. Xem ra đúng là lớn chuyện rồi! “Nhanh, mau đem hàng hóa trên lầu vứt vào nhà xí hết đi, nhanh lên!” Tiền Phong nghĩ, một đống lớn thuốc kích thích đó mà bị phát hiện thì hắn ta có mà bị xử bắn mất! “Lão đại, người của chúng ta sẽ đến ngay lập tức.” Thủ hạ của Tiền Phong đang muốn lên lầu thì đã nhận được điện thoại của đồng bọn. “Tốt, quá tốt rồi, kêu tụi nó ngăn đám người đó lại. Mày nhanh chóng đem đống đồ đó tiêu hủy cho bằng hết!” Bây giờ Tiền Phong đã bắt đầu hoảng loạn. “Người của chúng ta đến rồi, không cần phải tiêu hủy hết đống thuốc đó chứ ạ?” Đống đó trị giá không ít tiền đâu! “Mày biết cái gì, tình hình bây giờ căn bản không thể coi thường được nữa.” Tiền Phong chỉ hy vọng có thể thoát thân thì đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Bên ngoài, Chu Bảo Cương, Cao Thần và Mạc Hoành đều đem theo người của mình, tập hợp lại với nhau. Rất nhanh, Cao Thần đã tìm thấy bản vẽ của căn nhà. Nhưng không lâu sau, ở bên ngoài căn nhà đã tập trung một đám người đến gây hấn với cảnh sát. Thấy tình hình như vậy, Chu Bảo Cương và Cao Thần liếc nhìn nhau một cái. “Bây giờ thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, anh nghĩ người trong nhà đã sớm biết tình hình, những người đến chắc chỉ muốn ngăn chúng ta lại. Cao Thần, cậu và Mạc Hoành bao vây đám người đó lại, anh đưa người xông vào.” Chu Bảo Cương có kinh nghiệm lâm chiến phong phú, đây đối với anh mà nói chỉ là một tình huống cỏn con, bây giờ anh chỉ lo cho an nguy của Chung Linh. “Được, em lập tức sắp xếp.” Cao Thần và Mạc Hoành đều nghe thấy chỉ thị của Chu Bảo Cương, nhanh chóng ra mệnh lệnh. Hiện trường bắt đầu hỗn loạn. Trong đám người kia không biết có ai còn mang theo dao, chém bị thương hết mấy cảnh sát. Có thể đám người đó cũng cho rằng cảnh sát sẽ không dám làm gì bọn chúng. Hơn nữa ‘pháp không trách chúng’(2) nên chúng lại càng thêm hung hăn càn quấy. “Lên!” Theo tiếng hô của Chu Bảo Cương, hơn 20 người rầm rập nhảy vào trong sân, cứ như dãy lan can sắt cao khoảng một thân người chắn phía trước là không khí. Nhiều đường tấn công được mở ra cả ở trên và dưới lầu. Khi Chu Bảo Cương nhìn thấy tên đàn ông đang mặc áo tắm màu trắng, trong đầu anh liền nghĩ ngay đến khả năng rằng Chung Linh đã bị hắn ta hạ độc thủ. Máu nóng sôi trào, nòng súng tự động của anh liền nhắm thằng vào cái tên tiểu nhân vô sỉ kia. Tiền Phong thật sự đã rất khiếp đảm, nếu như bây giờ hắn ta có bị bắn chết tại chỗ thì người ta cũng có thể nói là hắn ta phản kháng nhưng không có kết quả. “Tôi chưa động vào cô ta, thật đấy, anh đừng giết tôi, cô ta chạy rồi, thật đấy....................” Bây giờ Tiền Phong đã sớm mất đi dáng vẻ công tử và đại ca vênh vênh váo váo. “Đội trưởng!” Châu Khải nắm lấy cánh tay đang cầm súng của Chu Bảo Cương. Chu Bảo Cương liếc nhìn Châu Khải, sau đó lại trao đổi ánh mắt với Vương Duệ ở bên cạnh. Vương Duệ liền hiểu ra. Ngay sau đó, Cao Thần và Mạc Hoành ở bên ngoài chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng la hét thê thảm. Đám người bên ngoài cũng đã bị khống chế hết. Bọn người tạp nham này hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính được huấn luyện chính quy. “Aa..., chân của tao, ba tao là thị trưởng, chúng mày lại dám đánh gãy chân tao, aa.... tao sẽ không tha cho chúng mày.......” Tiền Phong đau đớn ôm chân lăn lộn trên mặt đất. Chu Bảo Cương chẳng thèm nhìn đến hắn, quay đầu hỏi Vương Duệ một câu. “Sao rồi?” “Xương gãy nát vụn, vẫn còn tốt, đoán là chỉ què thôi.” Ngữ khí của Vương Duệ rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra là anh vừa mới ‘hành hung’ tên kia. “Đoán? Vậy là cậu thoái bộ rồi. Khi về nhảy cóc 200 cái.” Hiển nhiên là Chu Bảo Cương không hài lòng. “Vâng!” Vương Duệ vui vẻ trả lời. Đợi đến khi Cao Thần và Mạc Hoành xử lý xong đám người đó thì Chu Bảo Cương cũng dẫn người bước ra. “Trên lầu phát hiện ra một lượng lớn hàng cấm, mấy cậu đi xem xem. Bọn chúng đang tiêu hủy, bọn anh còn phải đi kiếm người, giao hết cho mấy cậu.” Chu Bảo Cương dặn dò Cao Thần và Mạc Hoành một tiếng. Nghe nói là Chung Linh đã trốn thoát nên anh nóng lòng đi kiếm người. Anh cũng không đợi hai người kia trả lời, nhanh chóng leo lên xe jeep, lao đi như bay. “Cao Thần, khi về chúng ta nói thế nào?” Mạc Hoành nhìn tình hình trước mắt dường như còn nghiêm trọng hơn những gì đã dự đoán. “Thì nói là chúng ta nhận được tin báo có người tàng trữ hàng cấm, hơn nữa còn giam giữ con tin, tập hợp đồng bọn lại đánh cảnh sát.” Đây đều là sự thật. “Cái tên đáng chết đó.” Mạc Hoành hận thấu xương cái tên lưu manh dám cả gan bắt cóc nữ thần trong tim anh. “Sao nào, sợ lúc về bị phiền phức sao?” Cao Thần nhìn Mạc Hoành một cái, bản thân anh thì bất kể hậu quả gì cũng phải cứu được Chung Linh. “Cậu nói vậy là sao? Cho dù có liều mạng thì cũng không thể làm lơ được. Đây là Chu đội trưởng và Chung Linh chứ không phải là ai khác!” Mấy năm nay Mạc Hoành cũng nhận được không ít giúp đỡ từ Chung Linh. “Như vậy còn được.” Ngay sau đó Cao Thần liền dặn dò người của mình gọi điện thoại về cục điều xe đến. Đám người này phải đưa về cục thẩm vấn kỹ càng. ... Chung Linh lấy hết can đảm nhảy từ trên lầu xuống, nhất thời cảm thấy mắt cá chân trái đau thấu tim. Cô gục trên mặt đất thở hổn hển mất một hồi, vẫn phải miễn cưỡng cố gắng đứng dậy, từng bước từng bước lê đến bức tường trong sân. Cô cắn chặt răng, liều mạng nhịn đau đớn, cẩn thẩn giẫm lên những mắc sắt của rào sắt. Lúc này cô cảm thấy bụng của mình cũng đau đớn vô cùng, mồ hôi lăn dài trên mặt. Nhưng mà cây cối ở đây không nhiều, cũng tức là không có vật gì để ẩn nấp. Chung Linh vật lộn chạy thật lâu mới nhìn thấy nhà cửa, cô nghĩ cách phải chạy ra được đường lớn thì mới có thể chặn được xe để về nhà. Trong lòng cô tự trách, lúc đầu mình nên mua một chiếc điện thoại mới đúng, tại sao lại cảm thấy kiểu dáng của điện thoại thời nay không đẹp thì không dùng chứ? Cô miễn cưỡng chạy thêm một đoạn nữa thì lại ngã nhào. Chung Linh đoán là chân trái của mình nhất định đã gãy xương rồi. Chung Linh vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên sau một hồi, cô nhìn thấy cái tên cao lớn kia chạy theo hướng này. Chung Linh vội vàng núp vào cửa hiên của một dãy nhà trệt. Hắn ta đã đuổi theo tới nơi, Chung Linh không dám nhìn nữa. Đợi một lúc sau thấy không có động tĩnh, Chung Linh mới ló đầu ra quan sát. “Xem mày chạy đường nào.” Chung Linh cảm thấy tóc của mình bị giật ngược, sau đó là một cái tát trời giáng. Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi! Tên đó kéo Chung Linh ngã vật xuống đất, sau đó là một đá. Chung Linh cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, thân dưới cũng nong nóng. Cô có một dự cảm rất xấu. “Ngươi tốt nhất là cầu cho tao chết trong hôm nay luôn đi, nếu không..... tao nhất định sẽ giết ngươi!” Chung Linh hét lạc cả giọng. “Câm mồm, nhanh đi!” Chung Linh bị kéo đi, chân bước loạng choạng. Chiếc váy trắng như tuyết đã bị nhuộm đỏ từng tí từng tí một. Sống qua hai kiếp, Chung Linh chưa bao giờ phải chịu nỗi bất hạnh này, phải chịu khổ đến nhường này. Sự phẫn hận trong lòng khiến cho cô cắn chặt răng mà chịu đựng. Cô nghĩ, nếu như cô mà gặp lại tên cặn bã Tiền Phong thì dù có dùng răng, cô cũng phải cắn chết hắn ta. ... Chu Bảo Cương ngồi trên xe cùng với Châu Khải và Vương Duệ chia nhau tìm kiếm xung quanh. Qua khoảng chừng mười mấy phút, bên Châu Khải truyền đến tin tức. Thế là họ nhanh chóng chạy về hướng đó. Vào lúc Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh, cô đang được Vương Duệ ôm vào lòng, chiếc váy trắng tuyết đã đẫm máu. “Chung Linh, Chung Linh!” Chu Bảo Cương đón lấy vợ mình, lòng như bị ai xé nát. Chung Linh cuối cùng cũng ngửi thấy cái mùi quen thuộc, là anh! Cô mở mắt ra, hướng về phía anh mỉm cười. “Em còn tưởng là không thể nhìn thấy anh nữa.” Nói xong câu này, Chung Linh cuối cùng mới an tâm ngất đi. “Nhanh, mau đánh xe qua đây!” Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh mất đi ý thức vội vã kêu người. “Đưa tên này giao cho Cao Thần.” Châu Khải căn dặn người thuộc hạ đang áp chế tên côn đồ kia, sau đó anh cũng vội vàng đi theo. ... Ở bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Chung Linh. Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh khóe miệng dính máu, toàn thân đều là vệt máu, anh chỉ có thể không ngừng hít thật sâu vào, tạm thời đè nén sự lo âu và tức tối của mình. “Cô ấy đang mang thai. Chân trái bị gãy, trên tay còn bị trầy xướt.” Bác sĩ đưa ra kết luận ban đầu. “Anh, anh ơi.” Lúc này Chung Linh đã tỉnh táo lại. “Anh ở đây, em thấy ổn không? Còn đau ở đâu không?” Chu Bảo Cương gỡ mũ cối xuống đưa cho thuộc hạ, vội vàng nhào đến bên cạnh Chung Linh, nắm chặt tay của cô. “Anh, giữ lại nhé, giữ đứa con này lại nhé! Anh ơi, em xin anh, nếu không chúng ta giả ly hôn, sau đó sống chung. Giữ con lại nhé!” Chung Linh biết mình đã mang thai, cô rất muốn có đứa con này. Sau khi sinh xong Chu Lăng Vân cô đã đặt dụng cụ tránh thai, nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đứa bé này đã đến với cô rồi, tất nhiên cô sẽ không thể nào vứt bỏ được. “Được, chúng ta giữ lại.” Chu Bảo Cương cũng rất thương con của mình. Hiện nay cái gì cũng không quan trọng bằng Chung Linh và đứa bé này, cho dù có thể điều đó sẽ đặt dấu chấm hết cho chặng đường quân ngũ của anh. Nghe Chu Bảo Cương nói như vậy Chung Linh mới yên lòng mỉm cười. “Đứa bé này căn bản là giữ không nổi. Xuất huyết nhiều như vậy, hơn nữa còn phải dùng thuốc nữa. Đứa bé căn bản là không thể giữ được.” Lời bác sĩ nói như sét đánh bên tai, cả hai chết lặng. “Aaaa.......................” Chung Linh hét lớn. Giờ khắc này, cô thật hận không thể đem cái tên Tiền Phong đó băm làm trăm ngàn mảnh. Chu Bảo Cương đột ngột đứng dậy, một quyền đấm lên tường. Châu Khải và Vương Duệ ở bên ngoài cũng nghe thấy, giận dữ nghiến răng ken két. Không lâu sau Chung Linh được đẩy vào phòng phẫu thuật, không những phải làm phẫu thuật bỏ thai nhi đi, còn phải xử lý mắc cá chân bị thương nữa. Chu Bảo Cương bình tĩnh ngồi ở hành lang bệnh viện. Châu Khải không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ có thể cùng với Vương Duệ bầu bạn bên cạnh anh. Cho đến khi Chung Linh được đẩy ra lại. “Bác sĩ, sao rồi?” Chu Bảo Cương vội vã chạy qua hỏi. Anh nhìn sắc mặt của Chung Linh, trắng bệch không còn giọt máu. “Không sao rồi, về nghỉ ngơi đi.” Mấy người Chu Bảo Cương và y tá cùng đưa Chung Linh về phòng bệnh. Vừa đến phòng bệnh, Lý Tiểu Vân, Cao Thần và Mạc Hoành đều đến đủ. Chu Bảo Cương thấy Lý Tiểu Vân đã đến, anh nhắn nhủ cô giúp anh chăm sóc tốt cho Chung Linh, sau đó quay người nói với Cao Thần và Mạc Hoành. “Chúng ta ra ngoài một chút.” Xem ra chuyện này không thể nào giải quyết nhẹ nhàng được rồi. (1) Tiếng Trung - 落地门-, tiếng Anh: landing door. (2) Đại ý là những người đi theo gây ồn ào thì chỉ bị phạt hành chính, viết bản kiểm điểm gì gì đó rồi sẽ được thả về nhà. Còn nếu muốn trừng trị thì chính phủ phải tìm ra người chủ mưu, tội phạm chính.