Lý Tiểu Vân rốt cuộc cũng trở lại nhưng mà sức khỏe vẫn còn yếu. Chung Linh ở bên hết lòng chăm lo cho Tiểu Vân. Không biết Lý Tiểu Vân cùng với Cao Thần nói chuyện thế nào nhưng hai người hiện giờ đang hẹn hò. Chỉ có một điểm kì quái đó là lúc hai người ở chung, luôn là Lý Tiểu Vân đối với Cao Thân hô to gọi nhỏ, còn anh ta thì bày ra bộ dáng thật hưởng thụ, khiến cho Chung Linh cảm thấy nghi hoặc Tiểu Vân tại sao lại chấp nhận anh ta? Chẳng lẽ là vì muốn tra tấn, trả thù? “Chị Tiểu Linh, Cao Thần muốn mời chúng ta ăn cơm trưa, chị đi nhé.” May là Tiểu Vân ở trước mặt Chung Linh vẫn có bộ dạng của kẻ đang yêu. “Hai người một đôi, chị đi làm gì? Làm kì đà cản mũi à?” Chung Linh cảm thấy buồn cười, nhưng thời đại này nó thế, cho dù là hai người yêu nhau nhưng mà nếu ra ngoài đường chỉ có hai người như thế cũng khiến người khác nghị luận. Ở trên đường, trừ phi là vợ chồng, nếu không thì không thể sánh bước cùng nhau, thậm chí có là vợ chồng thì cũng chẳng bao giờ nhìn thấy cảnh nắm tay. “Đi đi mà! Mạc Hoành cũng đi đấy!” Thôi được rồi. Từ khi Tiểu Vân chấp nhận Cao Thần, cô cũng có vài lần gặp qua Mạc Hoành, tuy không nói chuyện với nhau nhưng dù sao cũng coi là có quen biết. “Thôi được, chị đi, nhưng về sau thì phải làm sao? Chúng ta tốt nghiệp, em không trở về quê à?” “Về cái gì mà về chứ? Em mới đồng ý với anh ấy có một tuần, mà anh ấy đã bảo mẹ đến nhà em rồi. Nói là tháng mười một này sẽ kết hôn. Hơn nữa, lúc em tốt nghiệp, muốn ở lại thị trấn, ba anh ấy đã an bài cả rồi.” Chung Linh rất là kinh ngạc, tay Cao Thần này đúng là nhanh. Cũng khó trách, đã ầm ĩ lâu như vậy rồi, cha mẹ anh ta hẳn là chấp nhận từ lâu rồi? Nếu không cưới cô con dâu này về thì chẳng phải con của họ điên mất à? “Thật sự không nghĩ ra em có điểm nào tốt? Cũng chẳng phải xinh đẹp như tiên giáng trần, thế mà anh ta lại say điếu say đổ.” Thật không biết là hâm mộ hay là bi ai cho chính cô. “Ai biết? Anh ấy cứ như tiểu cường (con gián đấy), đánh mãi không chết.” Chung Linh nhìn, thấy cô nàng Tiểu Vân có vẻ rất hưởng thụ tình yêu này. Giữa trưa, bốn người tách thành hai nhóm khách sạn, bàn ăn ở đây rất lớn, mười người ngồi cũng vừa. Lúc hai người vào gian phòng ăn thì Cao Thần ra đón. Bốn người nhưng mà chỉ có Chung Linh chào đón Mạc Hoành, còn Cao Thần cứ đứng ngốc ra đấy mà nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân mặc dù không nói gì nhưng thẹn thùng đỏ mặt, còn cố gắng ra vẻ ổn trọng, bình tĩnh. “Công việc của hai người không sao chứ?” Chung Linh cố tìm đề tài nói chuyện. “Không sao, không bận lắm.” Cao Thần trả lời, chỉ những lúc đối mặt với Tiểu Vân là anh ta mới bất thường. “Trên người các anh nồng vị quân nhân thật đấy!” Chung Linh thấy được ở trên hai người bọn họ bóng dáng của chồng cô, khiến cô càng nhớ anh hơn. “Vị quân nhân? Gì vậy?” Mạc Hoành rất hứng thú. “Nói đúng ra, nhìn phong cách của hai người là biết đã từng ở trong quân ngũ.” “Điều này có thể nhìn ra ư?” Ngay cả Cao Thần cũng hiếu kì. “Ví dụ như, cách hai người ngồi, hai chân dang rộng, hai tay đặt trên đầu gối. Đây là điển hình phong cách ngồi của quân đội. Còn có cách hai người đứng, phương thức nói chuyện, giọng điệu đều có thể nhìn ra, hai người không để ý sao? Lúc hai người trả lời đều vô thức đề cao âm lượng, nội dung trả lời cũng ngắn gọn, rõ ràng.” Nghe Chung Linh nói như vậy, lại nhìn lại cách ngồi của hai người đàn ông trong phòng, thật đúng là không sai chút nào, khiến Lý Tiểu Vân cười to. “Chị Tiểu Linh quan sát thật tỉ mỉ, nhưng mà tôi có một nghi vấn, tôi và Cao Thần gọi chị một tiếng chị Tiểu Linh, vậy rốt cuộc chị bao nhiêu tuổi?” Đúng vậy, rõ ràng là tuổi cô không bằng hai người bọn họ, nhưng mà ai bảo cô là chị của Tiểu Vân cơ chứ? “Tôi sắp hai mươi.” “Cái gì? Không đến hai mươi? Em cứ nghĩ chị phải hai mốt, hai hai rồi chứ?” Kinh ngạc nhất là Lý Tiểu Vân. Cô cảm thấy Chung Linh ổn trọng như vậy thì hẳn là lớn tuổi hơn cô, cho nên lúc chị ấy muốn nhận cô làm em gái thì cô đáp ứng luôn. “Chị so với em còn nhỏ hơn.” Câu nói này hiển nhiên là lên án. “Tôi nghĩ tuổi mấy người cũng bằng, không thì không sai biệt lắm. Ai biết được mặt mũi mấy người trẻ như vậy? Vậy mấy người bao nhiêu tuổi rồi?” “ Em hai hai, Cao Thần cùng tuổi, còn Mạc Hoành thì hai ba. Chung Linh thấy hơi chút bất đắc dĩ, bình thường mà nói thì cô không thể nào mà nhỏ tuổi hơn cả ba người bọn họ được. “Nhưng tôi cảm thấy tôi xứng làm chị hơn.” Một câu này làm cho ba người ngồi đấy hết lời để nói luôn. Khách sạn này thức ăn khá ngon, ví dụ như món rau xào ruột non, đậu hũ trộn, chân giò, cùng đậu giòn đều rất ngon. Chung Linh nghĩ điều này không phải là do nguyên liệu nấu ăn. Lúc này đậu hũ đều dùng nước chát, sau đó còn sử dụng cả thạch cao, tuy rằng làm như vậy thì đậu được nhiều hơn nhưng mà đậu không mềm, vị không ngon. Ngay cả vị thịt lợn cũng không giống, bởi vì lợn được nuôi bằng lương thực khác lợn được nuôi bằng thức ăn gia súc. Nhất là lúc này canh là canh loãng, không có đủ loại gia vị như sau này. Hương vị đồ ăn thời này chủ yếu là công phu của người đầu bếp. Chung Linh vừa ăn, vừa bình luận tay nghề của đầu bếp, ba người kia càng nghe càng hiểu được mấy món này rất ngon. Ăn cơm xong, đương nhiên là phải dành lại không gian cho đôi trẻ. Chung Linh và Mạc Hoành thức thời đi ra khỏi phòng ăn, đương nhiên là không thể ra về hoàn toàn, mà hai người ngồi nghỉ ở đại sảnh. Chung Linh tranh thủ ngồi đan áo len. Mạc Hoành thỉnh thoảng nói dăm ba câu cùng cô. Khách sạn cũng không đông khách lắm, mà bọn họ còn cố tình chọn buổi xế trưa mới đến cho nên cũng không động chạm đến ai, mấy thím phụ bếp cũng nhàn rỗi, thấy Chung Linh đan len thì tiến đến xem. “Ái chà, cô em, tay thật khéo.” Mấy dì này cũng không để ý gì hết, mặc kệ tay bẩn không bẩn đều lật xem, khiến Chung Linh trong lòng rất khó chịu. Áo len màu xanh da trời đậm, bởi vì phải mặc bên trong quân phục. Hơn nữa thời tiết ở Bắc Kinh cũng nóng hơn ở đây, Chung Linh đành phải mang chiếc áo len đan ba lớp gỡ ra thành một lớp áo mỏng, số len còn lại cô định sẽ đan cho mình một chiếc áo khoác, cô tự thiết kế, sẽ đan theo ô vuông. Với tính cách Chu Bảo Cương như vậy không thích hợp với những hoa văn gì quá đặc biệt, nếu không sẽ làm lộ ra sự cồng kềnh. Chung Linh còn mua thêm len màu trắng để phối vào, có những chỗ tỉ mỉ cô cũng rất chuyên tâm mà làm. Yêu cầu nhất thiết phải vừa vặn, hơn nữa còn phải tính toán độ co rút sau khi giặt qua. Cô đan còn thiếu hai cái tay áo nữa, xem ra sẽ kịp đây, Chung Linh vẫn thấy không yên tâm, thấy Mạc Hoành ngồi bên cạnh, cô trực tiếp gọi, “Mạc Hoành, anh qua đây mặc thử giúp tôi một chút.”Mạc Hoành ngốc ngốc nghếch đi qua, thấy cô đo trước đo sau người mình, mặt anh cũng đỏ cả lên, nhìn thấy vẻ mặt kiều diễm của Chung Linh, trống ngực anh càng dồn dập. Chung Linh không để ý đến điều đó, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến Chu Bảo Cương mặc áo này sẽ như thế nào, sau đó chỉnh sửa một chút. Cha của LýTiểu Vân ở một vài ngày sau rốt cuộc làm xong việc. Tổng cộng có ba gốc nhân sâm hơn trăm năm, một gốc chừng gần ngàn năm, một phần ba là gần trăm năm, còn lại là mười ba gốc khoảng mười năm đến ba mươi năm góp vào cho đủ số. Chung Linh bỏ ra tổng cộng sáu ngàn ba trăm đồng, đúng là nhân sâm giá trên trời mà. Thời đại ấy, số tiền đó quả thật là rất nhiều. Chung Linh tìm một hộp gỗ to, tìm xe, trực tiếp xin phép về nhà. Nhân sâm là của quý, về đến nhà, cô nhất định phải nói cho người nhà giữ gìn cẩn thận. Đương nhiên vì an toàn, cô chọn mười gốc nhân sâm nhỏ đi hỏi thăm một chút. Ông lão ở sơn trang Mặc Trung nói những gốc này đều hơn năm mươi năm. Điều này làm cho Chung Linh rất vừa lòng, nhưng xem bộ dáng ông lão cứ quấn quít lấy cô muốn cô bán cho ông thì cô biết giá trị của nhân sâm này còn hơn lời ông ta nói. Chung Linh về đến nhà, nói cho ba mẹ chồng rằng cô vài ngày nữa sẽ đi thăm Chu Bảo Cương. Hai ông bà rất vui mừng, hai người đều rất nóng lòng muốn biết tình hình gần đây của con trai. Chung Linh dặn ba mẹ chồng bảo tồn hộp gỗ cho tốt, rồi quay trở về trường học, ngoài ý muốn gặp Mạc Hoành ở cổng. Cô nhìn xung quanh, không có thấy Cao Thần. Vậy anh ta ở đây làm gì? “Cao Thần không có tới sao?” Thấy Chung Linh từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một túi xách, Mạc Hoàng kinh ngạc. “Anh ta cùng với Tiểu Vân ra ngoài.” Mạc Hoành dường như có việc gì đó, nên bộ dáng không yên. “Lần này sao lại thoáng như vậy? Tiểu Vân đồng ý?” Mạc Hoành không có trả lời. “Sao vậy? Tiểu Vân cùng Cao Thần cãi nhau? Này, nói gì đi chứ!” Chẳng lẽ có điều gì ngăn cản anh ta nói chuyện? “Không phải bọn họ, là…tôi muốn biết cái nhìn của cô đối với tôi!” Chung Linh lập tức ngây ngẩn cả người nhìn Mạc Hoành cố gắng lấy dũng khí mà nói những lời này. Cô hoàn toàn không có chuẩn bị gì, cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ đến điều này. Thật sự là do cô quá qua loa, không để ý, thật sự là từ trước đến nay cô đều coi anh là bạn của Tiểu Vân cũng như lấy tâm tình của một trưởng bối đối mặt với anh ta. Sự tình làm sao mà phát triển thành như thế này vậy? “ Tôi…tôi cảm thấy anh là một đồng chí tốt, đúng vậy…” Chung Linh vắt hết óc nghĩ xem nên nói thế nào để anh ta hoàn toàn hết hi vọng. “Chung Linh, tôi muốn cô biết thêm về tôi, tôi sinh ra ở…” “Ngừng! Mạc Hoành, anh có biết vài ngày nữa tôi sẽ đi Bắc Kinh không?” “Bắc Kinh? Cô đi Bắc Kinh làm gì?” “Tôi đi Bắc Kinh thăm chồng tôi. Chúng tôi kết hôn năm ngoái, anh còn nhớ rõ đã giúp tôi thử áo len không? Tôi là đan áo cho anh ấy. Tôi đi về, anh muốn quà gì không? Vịt nướng Bắc Kinh nhé?” “Cô…kết hôn?” Mạc Hoành sửng sốt, đây là điều anh ta vạn lần không nghĩ tới “Đúng vậy, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại.” Chung Linh vội vàng chạy trốn, cô không hi vọng Mạc Hoành nói ra lời gì để ngày sau có gặp mặt thì sẽ càng thêm ngượng ngùng. Cả hai đều là người thông minh, nên biết đâu là điểm dừng. Cơm chiều xong xuôi thì Lý Tiểu Vân trở lại, thấy Chung Linh ở đầu giường thì lập tức xấn đến. “Chị Tiểu Linh, anh ta chưa nói gì chứ?” Chung Linh hiểu được Tiểu Vân muốn nói đến điều gì. “Em hôm nay thật phóng khoáng, cùng Cao Thần một mình đi ra ngoài?” Chung Linh cũng không vội đáp ngay. “Đúng vậy, em cũng không định đi, nói chị sau buổi trưa sẽ về nhưng anh ấy không đồng ý, anh ấy nói có quà cho em.” Chung Linh nhìn chằm chằm, khiến Tiểu Vân cảm thấy hơi kinh hãi. “Không có làm chuyện gì xấu chứ?” “Không có, tuyệt đối không có, em rất là nguyên tắc mà.” Lý Tiểu Vân vừa nghe hỏi thì lập tức biện giải. Thấy thế, Chung Linh mới yên tâm. “Đừng tự biến mình thành…hèn hạ.” Lý Tiểu Vân một lúc lâu không nói gì, mắt long lanh nước. Chung Linh biết lời cô vừa nói có phần nặng lời. “Đây là đều tốt cho em, về sau em sẽ hiểu được.” Lý Tiểu Vân gật gật đầu. “Chị Tiểu Linh, hình như Mạc Hoành có ý với chị…” “Chị đã biết, về sau chị sẽ chú ý, sau này em chính mình cùng với Cao Thần ra ngoài, chớ quên lời chị đã nói. Nếu đã chấp nhận anh ta thì cần ở chung cho hòa hợp, không nên lúc nào cũng tỏ ra không tôn trọng người ta, như vậy đối với em chẳng có lợi gì đâu. Cho dù là đã kết hôn, cũng phải để ý, em đối xử tử tế với người khác thì mới có được hồi báo.” Vài ngày sau, Mạc Hoành lại đến tìm Chung Linh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, làm cho Chung Linh rất căm tức. Người phụ nữ đã kết hôn rất sợ xảy ra chuyện xấu gì đó. Anh ta đến trước mặt Chung Linh, bảo Lý Tiểu Vân cho người nói chuyện. Tiểu Vân nhìn Chung Linh, thấy Chung Linh ngầm đồng ý mới đi trước. Đang lúc giữa trưa, phía sau phòng học cũng không có ai cho nên hai người nói chuyện luôn ở đấy. “Nói đi!” Sắc mặt cô lúc này có chút khó coi. “Tôi..Tôi muốn nói, là tôi sẽ chờ em, em tin tưởng tôi. Tôi muốn nói cho em biết là tôi có cảm tình với em.” Mạc Hoành suy nghĩ thật lâu, thật sự là anh không thể dứt bỏ được. “Chờ tôi? Chờ tôi làm gì? Anh hiện tại là đang làm phiền tôi đấy, có biết không? Anh rốt cuộc có mục đích gì?” Thấy Chung Linh tức giận như vậy, Mạc Hoành rất là kích động “Tôi không muốn làm gì cả, chỉ như thế này, nhìn em là được rồi.” Chung Linh càng tức. “Vậy anh hãy nghe cho rõ, nhớ cho kĩ, đừng bao giờ tìm đến tôi, chúng ta hiện giờ ngay cả bạn bè cũng không phải.” Nói xong, Chung Linh xoay người bước đi, trong lòng cô nghĩ, dù sao sau này tốt nghiệp cô cũng không có mấy cơ hội thấy anh ta. Lúc đi qua người anh ta thì lại bị giữ chặt cánh tay, kéo vào lòng Mạc Hoành. Chung Linh thực sự sợ hãi. “Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Chung Linh giãy dụa, tức giận đến đỏ cả mặt. “Xin lỗi em, Tiểu Linh, em đừng có tức giận…” “Không tức giận? Anh ôm là người phụ nữ của người khác. Đây là xúc phạm, vĩnh viễn đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, nếu không tôi càng khinh bỉ anh.” Chung Linh thực sự bị chọc tức. Cô cảm giác được sự cô độc, bất lực. Nếu Chu Bảo Cương ở bên cạnh thì sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy. “Nếu anh Cương mà biết cô ôm ấp người khác thì sẽ thế nào nhỉ?” Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!