Nàng Dâu Thời Hiện Đại
Chương 29
Hùng đánh xe tới mở cửa sẵn cho tôi với mẹ ngồi hàng ghế sau, không khí im lặng bao trùm trong khoang xe chật hẹp, thi thoảng Hùng liếc tôi qua gương chiếu hậu, tôi cũng ngẩng mặt nhìn anh ta, gương mặt Hùng không một biểu cảm, không lộ vẻ vui hay buồn, nhưng đôi mắt Hùng không giấu được nỗi xót xa, nỗi đau không cất thành lời, tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay bấu chặt vào nhau..
Quãng đường mấy tiếng đó ngoài những lời của mẹ, tôi với Hùng không nói gì với nhau, đến nơi, tôi bế Bi vào trước vì thằng bé đã ngủ, đợi Bi yên vị, tôi mới mở cửa đi ra ngoài thì bắt gặp Hùng đang đứng trầm tư, dựa lưng vào bức tường nhà, khuôn mặt trầm tư, buồn rười rượi.
Nghe tiếng cửa mở, Hùng mở mắt hỏi tôi:
- - Con ngủ rồi hả em?
- - Ừm, sao anh lại đứng đây?
- - mình nói chuyện một lát nhé!
Tôi gật đầu, cùng Hùng ra bên hiên nhà có giàn hoa thiên lý, gió thổi, mùi hương thiên lý thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng quanh đầu mũi, trời sắp vào đông, thiên lý sắp tàn, không còn một màu xanh mướt như mùa hạ, những chiếc lá nhỏ cú rủ, cuộn tròn cho chuyến ngủ đông sắp tới.
Bên cạnh còn có chiếc ghế đá mà tôi hay ngồi mỗi khi đêm về có tâm tư sầu muộn. Tôi khẽ ngồi xuống, Hùng cũng ngồi theo.
- -Anh muốn nói gì với tôi?
Hùng nhìn tôi, khuôn mặt lãng tử kia vốn dĩ rất kiêu căng ngạo mạn, sao hôm nay buồn đến nao lòng, ánh mắt tựa như hồ nước trong suốt, thấu tận tim gan.
- - Mình cưới nhau đi em.
Tôi nheo trán, đầu óc không hiểu nổi ý của Hùng.
- - Hiền à, tôi biết lời nói này thật sự đường đột nhưng tôi rất thật lòng, mình quen nhau gần hai năm rồi, không quá dài nhưng đủ để tôi cảm nhận con tim mình hướng về ai, em biết không, trước khi gặp em tôi chưa bao giờ có ý niệm về hai chữ gia đình, với tôi đơn giản là vui chơi cho qua ngày đoạn tháng tuổi trẻ, nhưng đâu có bước chân nào không dừng lại, chuyến đi nào cũng phải có điểm dừng chân, và em chính là mà khiến tôi luôn nghĩ đến. …. Tôi.. yêu em mất rồi…
Nói xong Hùng đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc nhẫn lấp lánh, hòa vào cái nắng ban trưa khiến nó thật chói sáng như những tinh tú trên trời cao, quỳ dưới chân tôi:
- - Lấy tôi nhé..!
- -kìa Hùng, anh đứng lên đi..
Tôi kéo Hùng, nhưng anh ta nói tiếp:
- - Không, em trả lời đi..em có đồng ý khắc tên lên hộ khẩu nhà tôi không?..
Tôi không phủ nhận Hùng tốt, không phủ nhận sự giúp đỡ của anh ta suốt khoảng thời gian vừa qua, nhưng sự quan tâm mà anh ta dành cho tôi chỉ làm tôi cảm kích, Vâng, chỉ là cảm kích, một thứ cảm xúc biết ơn mà thôi, còn nói để yêu, nó lại là một phạm trù khác nữa. Yêu là thứ mà người ta không lý giải được, chỉ biết yêu và yêu dù mối tình đó có là sai trái hay chỉ là đơn phương một phía, mấy ai giải thích được chữ yêu, mấy ai sáng suốt để có một cuộc yêu hoàn hảo.
- - Tôi không thích hợp với anh đâu.
- - Không có thích hợp gì cả, chỉ cần yêu nhau thì không hợp cũng thành hợp.. (tôi đang nghĩ cách từ chối thì Hùng nói tiếp) Em lấy tôi đi chứ tôi cũng vã lắm rồi, hai năm rồi tôi chưa đụng vô phụ nữ, Hiền, Làm ơn đi..
Tôi bật cười, trong hoàn cảnh này sao anh ta có thể nói ra những lời bá đạo như vậy chứ.
- - Cho anh tồn hàng mà chết luôn đi..
- - Ơ.. Hiền.. Thế rồi có lấy tôi không.. Đi đâu đấy..
..
Buổi chiều tối sau khi ăn cơm xong Hùng quay lại thành phố gấp, lúc nãy có điện thoại đến, hình như có việc rất quan trọng. Tôi thấy mặt Hùng nhăn lại, chân mày nhíu chặt, ít khi anh ta có loại biểu cảm này. Sự việc chắc là nghiêm trọng.
Còn tôi sau khi tiễn Hùng ra xe cũng cũng ngồi lại ngoài ghế, suy nghĩ chuyện của Tuấn, anh là bị bệnh về mắt nặng như vậy sao, thời gian qua chắc anh đã trải qua nhiều cú sốc lắm, có khi nào anh vì bệnh mà ly hôn với tôi không?
- - Hiền..
- - Ba..
Tôi nhích người cho ba ngồi xuống.
- - Bi ngủ rồi hả ba?
- - Ừ, mẹ con đang ở trong đấy với nó rồi, ba nói này, ba vừa nghe mẹ con nói sơ vụ thằng Tuấn, con nói ba rõ xem là thế nào.
Tôi kể ba nghe những gì tôi nghe tôi thấy, ba hỏi:
- - Con còn thương thằng Tuấn đúng không?
Tôi khẽ gật đầu nhẹ. Tôi vẫn thương Tuấn nhiều lắm, là do tôi yếu đuối hay do tình quá đậm sâu mà tôi không thể thoát ra khỏi bóng hình của anh, có lúc tôi đã hận anh đến tim như đóng lại, nhưng hoá ra càng hận lại càng yêu, một lời nói khó lòng quên được..
- - Thế thì cho nhau một cơ hội đi con, một ngày là vợ chồng thì suốt đời vẫn còn tình nghĩa, huống gì giờ nó sa cơ lỡ vận, mình biết mà không giúp thì khó coi lắm con à.. tôi im lặng, đầu là một mớ hỗn độn phức tạp khó diễn tả, quay lại với nhau không phải tôi chưa từng nghĩ đến, mà khi lúc vừa nghe mọi chuyện, nhìn thấy Tuấn sống trong kiếp mù lòa tim tôi đã thắt lại, muốn ôm anh ngay lúc đó, muốn dùng sức lực của mình mà xoay chuyển mọi thứ, chữa trị cho anh, nhưng thật sự trong tôi vẫn còn một chút ích kỷ nhen nhóm, ngọn lửa hận thù vẫn cháy nhỏ trong tim.
- - Con người ai cũng có lúc sai lầm con à, mình là người phàm mắt thịt, không tránh khỏi lúc thiếu suy nghĩ, tha thứ được thì tha đi con ạ… Đừng bận tâm những gì mẹ con nói, cậu Hùng dù có tốt với con và thằng Bi nhưng dù sau cậu ấy cũng là người dưng nước lã với thằng Bi, không gì bằng máu mủ ruột rà đâu.. Đó giờ ba vẫn đứng về phía thằng Tuấn, dù mẹ nó có khó dễ với con thì nó vẫn đứng ra bảo vệ con, duy lần này ba nghĩ nó có nỗi khổ mới làm vậy, nó thương con thế nào con là người hiểu rõ nhất, nên làm theo những gì con tim mình mách bảo, đừng cứng nhắc quá, yêu là tha thứ đúng lúc..
- - Dạ.
Ba vỗ vai tôi:
- - nghĩ những gì ba nói đi..ba vào trước….
Tôi đưa tay bóp trán, đau đầu quá..
Ranh giới giữa yêu và hận thật sự rất mong manh như tờ giấy mỏng, tôi cứ bị cuốn vào hai trạng thái đó, một vòng luẩn quẫn.muốn dứt cũng thật khó..
Tôi vào phòng, nằm nghỉ ngợi, đêm nay Bi ngủ với ba mẹ nên tôi không bận bịu gì, hàng hoá cũng không buồn bán.
Với tay lấy chiếc di động, là tin nhắn của Hùng báo đã đến nhà, tôi nhắn lại "ừ" rồi không biết thế nào lại vào bàn phím bấm số của Tuấn, thôi thì một lần buông bỏ kiêu ngạo, buông bỏ những tự trọng của bản thân mà hạ mình gọi cho anh trước..
Tút.. Tút…
- - Alô.. (Tuấn bắt máy).. Ai đấy, sao gọi mà không nói… tôi tắt máy đấy.
- - Tuấn..
Một tiếng thở mạnh truyền đến tai tôi, đến thở thôi mà sao nghe nặng nề đến thế.
- -*Có gì không?
- - Anh thế nào rồi?
Tôi rất khó để hỏi câu ấy, vì cổ họng bỗng nghẹn đắng, tuyến nước bọt như ứ trệ.
- - Vẫn bình thường.. Có gì không, nếu không có gì tôi tắt máy đây.
Tôi gấp gáp:
- - Đến nói chuyện với em mà cũng khó khăn vậy sao anh?
- - Giữa chúng ta chẳng có gì để nói, mọi chuyện đã kết thúc hai năm trước rồi. Cuộc sống của nhau, xin đừng can thiệp..
Một chất lỏng lăn dài trên má, rớt xuống miệng, mặn chát..
- - Ừm.. Xin lỗi anh.. Đã làm phiền anh rồi..
Tôi tắt máy.. Tay ôm chặt chiếc điện thoại.. Và màn nước mắt rơi..
…
Hôm sau tôi quay lại với việc buôn bán, mở cửa đến trưa thì có một toáng người xông vào, đập vào cánh cửa ầm bung.
Tôi ngơ ngác:
- - Có chuyện gì vậy?
Một tên lên tiếng:
- - Đến mua đồ, bán không?
Tôi nhìn là biết ngay bọn chúng chả mua gì đâu, nhưng vẫn đáp nhẹ:
- - Mấy anh muốn mua gì?
- - Mua người.. Thế nào, có bán không cô em? Nhìn xinh phết anh em nhỉ.. (cả bọn đồng loạt phá lên cười)
Tôi biết bọn này muốn gây sự đây mà, liền đanh mặt hỏi:
- - Muốn gì thì cứ nói thẳng, chỗ tôi làm ăn nhỏ lẻ, không có thứ mấy anh cần đâu!
Mấy tên đồng nhìn nhau, nhanh như cắt đá bay kệ nhỏ trưng mỹ phẩm văng tứ tung.
Tên nhìn có vẻ đầu xỏ nói lớn:
- - nói cho cô em biết, tốt nhất đừng có gặp gỡ cậu Hùng nữa nếu không.. (chặc lưỡi..).. Nếu không thì đừng trách chúng tôi không thương hoa tiếc ngọc nhé..
Tôi cười khẩy:
- - Mẹ Hùng sai các người làm à, nụ cười, về mà bảo bà ấy giỏi thì quản con trai bà ấy cho tốt, đừng để anh ta hở cái là chạy tìm tôi, tôi không quản nổi con ngựa bất kham đó đâu.
Tên đàn em:
- - Đại ca, con này đẹp mà láo quá, xử sao đây?
- - Mày cứ nóng, nên cho người ta cơ hội chứ.. Cô Hiền, nội trong một tháng cô và gia đình phải dọn đi, nếu không thì cô biết rồi đấy, gia đình cô sẽ không yên ổn đâu.. Chào cô.. Về bọn bây..
"Hừ.."
Một tên thuận chân đá những hộp kem lăn lóc dưới nền nhà rồi kéo nhau ra chiếc xe đậu sẵn..
Tôi thu dọn tàn dư chúng để lại, lòng khẽ thở dài..
Việc mẹ Hùng ngăn cản, tôi nghĩ đơn thuần là cảnh cáo, không nghĩ là bà ta sẽ làm đến như vậy, liền nhấc máy gọi cho bà ta, à lúc trước khi bà ta về, tôi mới để ý trên ghế có mẫu giấy là số điện thoại của bà ta để lại, chắc hẳn bà ta đã có tính toán từ trước..
- - Alô.
- - Là cháu đây..
- - Thế nào, đã nghỉ thông chưa 500 triệu vẫn còn ở đây.
- - tiếc là cháu không muốn 500 triệu..
- - Thế bao nhiêu, đừng tự đề cao bản thân mình quá, hàng qua tay giá thế là cao rồi..
Hừm, bà ta cũng cay nghiệt không kém. Nhưng tiếc là giờ tôi không phải là cô gái mười tám tuổi nhìn đời bằng con mắt lung linh, tôi đã gái một lần đò, nếm trải không ít mùi đời, đau có, vui có, những bão táp phong ba khiến tôi dần trở nên mạnh mẽ, bà hăm dọa, tôi cười nhạt đáp lại:
- - Quan trọng là con trai bác yêu cháu, 500 triệu đương nhiên không đủ rồi..
Giọng mẹ Hùng một chút tức giận:
- - nói thẳng đi muốn gì, đừng vòng vo tôi, không rảnh.
- - Câu này cháu hỏi bác mới đúng, bác muốn gì? Muốn cháu xa Hùng ư, xin lỗi, cái này bác nên bảo con trai bác ấy, đừng có bám lấy cháu như sam.. Cháu cũng mệt mỏi lắm bác ạ..
- - Mày..
- - ấy, bác mình là người cao quý, đừng gọi mày mày nghe nó thô lắm, mất hết giá trị ạ..
- - Rốt cuộc mày muốn bao nhiêu, 1 tỷ là giá chót.
- - Cũng không ạ.
Mẹ Hùng có vẻ mất kiềm chế, quát trong diện thoại:
- - Mày muốn bao nhiêu, nói huỵch toẹt ra đi.
- - Cháu muốn yên ổn, nếu bác còn cho người đến quấy rối cháu một lần nữa cháu sẽ nói cho Hùng biết, bác nên nhớ kỹ một đều là Hùng rất yêu cháu, chỉ cần một lời cháu nói anh ấy sẽ tin ngay, à mà chắc bác chưa biết, Hùng vừa cầu hôn cháu đấy, so tài sản của Hùng với 1 tỷ của bác thật quá khập khiễng bác ạ.. Chỉ cần cái gật đầu của cháu, thì bác biết mọi chuyện sẽ thế nào rồi đấy, vậy nên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ranh giới rõ ràng..
- - Đúng là từ đầu tôi nghĩ không sai về cô (cô, cái bà đổi xưng hô nhanh như cắt ý) một phụ nữ mưu mô, lươn lẹo mới bị nhà chồng khinh ghét.
- - Cháu xấu tính thế đấy mà con bác mê cháu lắm bác ạ, mà bác cứ chê thế có khi cháu suy nghĩ hay là về làm dâu bác để học hỏi những điều tốt đẹp từ bác cũng nên..bác nhỉ..
- - Cô.. Được.. Được lắm..
- - Cháu cũng chẳng được gì đâu, nhưng bác đừng hù cháu nữa cháu được rồi, cháu không yêu Hùng, từ từ anh ấy sẽ bỏ cuộc, bác đừng ép cháu thành con Dâu bất đắc dĩ của bác, Chào bác..
Tôi bỏ điện thoại xuống bàn, uống một ly nước lọc, nói chuyện với bà ta một hồi nữa chắc tôi khô cả cổ..
Mẹ tôi bế Bi xuống, thấy mấy hộp kem chưa kịp chất lên kệ:
- - Ơ, sao thế.
- - Mẹ Hùng sai người xuống cảnh cáo đấy.. Kêu nhà mình phải dọn đi nơi khác ở.
- - Rồi con nói cho cậu Hùng biết chưa?
- - chưa, nhưng con tự sắp xếp được, bà ấy không làm liều nữa đâu.. Hax.. Con nói với mẹ rồi, mẹ Hùng không đơn giản đâu, bà ấy gấp nhiều lần mẹ Tuấn đấy..
- - Ừm. Mẹ hiểu rồi.. Mà con coi Bi sao nè, nãy giờ nó cứ khóc hoài, nín chút lại khóc, con coi đưa đi khám mới được..
Tôi choàng tay ra bế Bi, thằng bé có vẻ lừ đừ mắt lim dim.
- - Ủa sáng nó còn chơi vui lắm mà mẹ.
- - Ừ, mà từ nãy đến giờ mẹ đỗ nó không ngủ, cứ khóc thôi.. Người thì không nóng, hay đóng cửa chở nó ra bác sĩ nhi coi sao, chứ mẹ lo quá..
Tôi vội vàng xem Bi một lượt, thấy không có gì bất thường, nhưng để an tâm nên đưa thằng bé đi khám một chuyến.
Đóng cửa xong, tôi lái xe chở Bi với mẹ ra phòng khám nhi để khám thử, bác sĩ bảo không sao, chắc do thằng bé mọc răng nên như vậy, tôi lại cảm thấy k đúng, lần trước Bi mọc răng hành nóng sốt, còn bị đi ngoài nữa triệu chứng này khác hoàn toàn.
- - Chị ơi khám kĩ chưa ạ, sao em thấy thằng bé nó không giống mọc răng.
Bác sĩ:
- - Ơ, cái chi này khám kĩ là khám thế nào, không tin thì mang đi nơi khác mà khám, đến người khác vào....
Tôi bàn với mẹ:
- - hay ra bệnh viện tỉnh thử, chứ con thấy thằng bé cứ đừ người con xót quá..
- - Ừ.. Để mẹ gọi cho ba con hay, măc công ổng trông..
- - Mẹ gọi đi..
Mẹ chưa kịp gọi thì bà có điện thoại
- - Mới nhắc cái ổng gọi rồi nè.. Alô.. Tôi với con Hiền chuẩn bị đưa thằng Bi đi ra bệnh viện lớn khám.. Cái gì... Trời ơi..ừ. Ừ..
Mẹ nói gấp:
- - Hiền ơi thằng Tuấn bị. Bị tai nạn nặng lắm con ơi...
- - tại... tai nạn..
- - Ừm, ba con vừa nói nè, hèn chi thằng Bi nó khóc ngất khóc ngưỡng, con nít nó hay lắm con ơi... Giờ sao đây...
- - Để con hỏi ba.
Tôi luống cuống gọi cho ba:
- - Ba đây
- - Là sao ba.
- -Ba thằng Tuấn vừa điện cho ba hay nè, nói nó qua đường bị thằng kia xỉn rượu tông phải, giờ cấp cứu ở bệnh viện kìa, nguy kịch lắm,một phần sinh, chín phần tử, con coi lên nhanh đi con ơi..kẻo không kịp
- - nhưng cu Bi, con đưa cu Bi đi khám..
- - Thằng Bi không sao đâu, tại mẹ con làm quá đó, thằng nhỏ còn chơi giỡn bình thường mà, có gì đâu. Cha nó bị nên nó khóc đó.
Mẹ tôi nói vô:
- - Ổng nói đúng đó, con nít mà nó không ngủ là nhà hay có chuyện lắm, giờ về nhà sửa soạn lên coi tình hình thằng Tuấn đi, giao thằng Bi cho mẹ.
- -Hay là mẹ bế thằng Bi ra khám đi cho con yên tâm.
- - Cũng được, giờ về nhà mẹ với ba đưa thằng Bi đi khám, con bắt xe đi liền..
Tôi chạy nhanh về nhà, thay đồ đạc rồi lấy ít tiền, ra đường bắt chiếc taxi đi vội vã, tới bệnh viện, tôi chạy vào tìm kiếm thì thấy ở hàng ghế chờ, mẹ Tuấn đang khóc như mưa..
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
486 chương
40 chương
16 chương
119 chương
226 chương
170 chương