-Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy. -Cô... -Cô cô cái gì... lần này là lỗi của anh ko phải của tôi !. Giận đỏ mặt tím tai nhưng lại ko thể cải lại vì đúng là lỗi của mình, nhưng nhìn cái mặt vênh váo của Uyên nhi, Tea Hin đúng là muốn nhịn mà nhịn ko nổi. -Lần trước là lỗi của cô lần này là của tôi... coi như chúng ta hòa. -À thì ra anh là người thù dai... vẫn còn đanh đánh trong lòng vì chuyện lần trước. Cười nụ cười đầy tà mị, quỷ quyệt khiến cho Tea Hin càn khó chịu. Cố nén cơn thịnh nộ vào trong và trấn tỉnh lại, nhìn Uyên nhi. -Tùy cô... muốn nghĩ sao nghĩ... nói sao thì nói... miệng là của cô... tôi đâu cấm được. Cười khinh phủi phủi áo rồi bước đi. -Cô cứ ở đây mà nghĩ đi ha... cáo từ. Nhìn theo bóng Tea Hin mà tức hầm hập, dậm chân tại chỗ vào cái rồi quay đi, miệng ko ngừng lẫm bẩm rũa thầm. -Tên đáng chết... đáng ghét... tên chết bầm... hừ... bực mình thiệt. ... -Haha... haha... mẹ nhìn xem... đẹp ko... haha... Bức những cây cỏ dại lên ngắm nghía, miệng lúc nào cũng nhe ra mà cười cười nói nói, trên đầu còn cài rất nhiều cây cỏ. -Anne... đừng như vậy mà con... vào trong mau lên. Bà Bạch Liên đi lại kéo cô vào, gỡ những cây cỏ cài tùm lum trên đầu. -Sao con lại gắng máy thứ này lên người vậy hả. -Ơ ơ... sao lại tháo xuống... cài lên cho con... cài lên... thấy chưa... đẹp hong... con là người đẹp nhất trên đời... haha...haha... -Vào thôi... đi... nhanh lên. Quăng đi những cây cỏ trên tay và đầu của Anne, bà lôi cô vào trong. -Tắm cho tiêu thư mau đi. Gọi hai cô tì nữ vào bà nói. -Dạ. Đi lại dẫn Anne đi trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, thần trí để đâu đâu. -Tiểu thư... chúng ta đi tắm thôi. Một trong hai cô tì nữ cười gượng với cô và dẫn cô đi. -Tắm hả... hay lắm... ta thích tắm... đi tắm thôi. Nhìn theo bóng đứa con gái độc nhất của mình bà Bạch Liên nắm chặc hai tay gòng lên rồi hướng thẳng đến phòng làm việc của chồng mình. "Rầm" Bà xâm xâm bước vào tiến lại chỗ người đàn ông đang ngồi. -Bà làm cái gì vậy hả ?. -Ông còn ngồi ở đó được hả... Anne càng ngày càng điên dại... ông ko thương con mình sao. Thở dài nhìn bà. -Bà bình tĩnh lại đi... tôi đang tìm cách đây này... bà tưởng tôi ko lo hả... nó cũng là con tôi. -Tìm cách... còn phải tìm cái gì nữa... ông nên tìm con Tử Y ấy... là nó làm con mình ra như thế này... ko tìm nó thì tìm cái gì nữa. -Bà nói hay lắm... nó bây giờ đã là cung chủ của Nam Phong tộc... tôi làm được gì nó... tôi còn chưa biết sức mạnh của nó ra sao nữa là. Bước lại ghế sofa rót hai tách trà, đưa cho bà Bạch Liên một tách. -Một lát tôi cùng bà đưa Anne đến đó... tôi nhận được thông tin là nó đang ở đảo. Ánh mắt tà đạo của ông làm hạ đi cơn thịnh nộ của bà Bạch Liên. -Tôi sẻ ko tha cho nó đâu. Bà cũng ko khác gì, tà khí của đôi vợ chồng này đã làm cho căn phòng ngập tràng mùi tà ác, và u ám. ... MC bước lên bục cao tay cầm Micro nói: -Trước tiên tôi xin thông báo thể lệ cuộc thi này... mỏi học viện sẻ cử một học viên ra ứng chiến, hôm nay là vòng loại để tìm ra những thí sinh mạnh để tiếp tục vào vòng hai. -Đầu tiên xin mời hai học viên của hai học viện Ireland và Yale. -Tea Hin... cậu ra trước đi. Yun vịnh vai Tea Hin nói. Gật đầu rồi bước vào vòng thi đấu. Bình thường Tea Hin là người có khuôn mặt hiền từ nhất nhưng khi đôi răng nanh dài nhọn ló dạng anh như trở thành một người khác, một con vampire chinh hiệu. Ko biết sức mạnh của Thổ Tướng như thế nào, ai cũng hồi hợp chờ xem nhưng vì là vòng loại nên anh ko dùng hét sức mạnh. Kết thúc phần thi đấu của mình một cách nhanh gọn và dể dàng, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh đã rướm vài giọt máu của đối phương, máu dính một phần của thanh gươm. -Hwang Tea Hin của học viện Ireland thắng. MC nói. Đi xuống đập tay Bo. -Cậu được lắm. Bo nói. -Tất nhiên rồi... dù gì tớ cũng là Thổ Tướng của học viện mà. Các học viên của các học viện lần lượt ra đấu, thấm thoát cũng đã gần hết số thí sinh thi. -Tiếp theo mời học viên cuối cùng của học viện Oxford và học viện Yale. Yun cùng mọi người nhìn lên đài giao đấu chờ xem người tiếp theo sẻ là ai. Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu. Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu. Đôi mắt màu xanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Yun, đôi mắt chứa chan nhiều cảm xúc xen lẫn nhau. Ghét anh, ko, là ganh tỵ với anh mới đúng. Ở một căn phòng khác, nằm ngay bên dưới căn phòng nó đang đứng, Phong, Danh và Nguyệt cũng như mọi người đang chú ý người con trai tóc vàng đang bước lên khán đài. -Tên này coi bộ ko yếu đâu. Nguyệt vừa nâng tách trà lên vừa nhìn người con trai bên dưới. -Đúng vậy... anh ta ngan sức với Kang Yun và Lee Min Woo bên học viện Ireland đấy. Danh nói tiếp. Đặt tách trà xuống nhìn người con trai tóc vàng Phong lên tiếng: -Nhưng anh phát hiện người của Kang Yun đôi lúc lại phát ra một sức mạnh khá kì lạ. Danh và Nguyệt cùng ngừng thưởng thức trà mà quay sang Phong đưa ánh mắt khó hiểu. -Kì lạ là sao. Nguyệt lên tiếng hỏi. -Có lần anh thấy trên người Kang Yun có Hỏa khí... một loại khí khác thường ko như những vam thuộc tính Hỏa khác. Nghe Phong nói Nguyệt lập tức nhìn xuống dưới quan sát Yun. -Em có thấy gì đâu. -Nó ko thường xuyên xuất hiện... anh chỉ tình cờ thấy thôi. Nâng tách trà lên nói rồi tao nhã thưởng thức mùi vị đặt trưng của trà. Loại trà thượng đẳng dành cho Vam do Nam Phong gia làm ra, ko hề có mặt trên thị trường thế giới, chỉ dành cho những người có cấp vụ cao của tộc và ko ngoại trừ bốn tộc của tứ đại hộ pháp. Ko nhìn Yun nữa, anh bắt đầu chú tâm vào cuộc đấu, chỉ năm phút sau, anh thắng, nhanh gọn và dứt khoát, chiếc răng nanh nhọn dài càng tôn thêm phần tàn ác của con người anh hiện tại, dùng cuộc đấu để xả cơn giận trong lòng là điều mà anh nghĩ hiện giờ. -Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói. Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một cái nhìn ko máy thiện cảm. Nhìn cận cảnh trận đấu qua chiếc laptop đặt giữ bàn và vừa nghe đến tên của Jus, Nguyệt lại nhớ đến một điều gì đó. -Jus ?... tên này... nghe quen quen. Nguyệt lầm bầm trong miệng. -Anh Phong... tên Jus này có phải là người mà anh Hoo nhắt tới ko ?. Quay sang Phong. -Phải... là hắn... thì sao ?. Khó hiểu nhìn Nguyệt, ko biết cô nàng này đang tính toán gì nữa đây. -Nếu vậy thì anh ta là một trong hai người bạn lúc nhỏ của chị ấy... nếu chị ấy và anh ta gặp nhau thì có xẩy ra chuyện gì ko?. Trầm ngâm khi Nguyệt nhắc đến, lòng cũng ko ít phần lo lắng. -Anh ko biết... cứ để mọi chuyện tự nhiên... chúng ta ko nên xen vào... dù gì cũng phải giải quyết. Phong lãnh đạm nói. -Nhưng chị ấy đã mất đi kí ức của những chuyện xẩy ra ở Hàn Quốc rồi... tác động của đôi cánh thứ ba cùng chuyện xẩy ra hôm đó quá lớn... em nghĩ ko phải chị ấy ko nhớ mà là ko muốn nhớ lại. Im lặng nãy giờ Danh cũng lên tiếng nhưng anh lại càng làm tình hình trở nên khó giải. -Cuối cùng xin mời học viên cuối cùng của học viện Ireland và học viện Harvard. Tiếng Mc vang lên ở chiếc laptop giải thoát cho mọi người. Tiếng "cạch" vang lên khi Phong, Danh, Nguyệt đang chú tâm vào Yun. Thiên bước vào, tự nhiên ngồi xuống ghế vào rót cho mình một tách trà. -Chị ấy còn ở trển hả?. Nguyệt nhìn Thiên thắc mắc. -Đi rồi... sau khi Jus Bonaparte rời khỏi đài. Nhẹ nhàn Thiên nói nhưng vẫn ko giấu nỏi sự phiền muộn trong lòng. -----> Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu. -Hơ ?. Đơ người nhìn theo bóng người con trai tóc vàng, bàn tay khẽ run lên, sắc mặc liền biến sắc. Đỡ lấy nó lo lắng Thiên hỏi: -Ko sao chứ. -Ko sao. -"Người này... ". Nhìn theo bóng của chàng trai tóc vàng lòng nó ko ngừng nói hai từ "người này... " -Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói. Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một cái nhìn ko máy thiện cảm. Nhìn thân ảnh bước xuống nó lập tức quay người chạy đi miệng còn lầm bầm: "Jus... Jus... " -Tử Y... Tử Y... .Mặt kệ tiếng Thiên phát ra đằng sau nó cứ chạy như điên.